Boss Song Sinh Tuyệt Sắc Của Tôi

“Chết rồi!” Oanh Oanh lòng bực dọc, hời hợt nói.

Yên Yên giật mình hỏi: “Sao lại chết?”

“Em hỏi lắm thế làm gì! Tóm lại không liên quan đến em, em đi nấu cơm của em đi! Chị đói rồi!” Hiện tại Oanh Oanh không muốn nói chuyện này, càng không muốn kể suy nghĩ lúc này của mình cho em gái.

Yên Yên lạnh nhạt nói: “Chị nên phân biệt rõ! Lúc cậu chủ không ở đây, chị không phải thiên kim đại tiểu thư gì cả. Em cũng không phải người hầu, không cần nghe chị sai bảo!”

Oanh Oanh ngơ ra một lúc, nhưng lại không nói gì. Cô ấy bỗng nhiên cảm thấy có phải mình đã diễn giống thật quá không, đến nỗi cả tính cách vốn có của mình cũng đã thay đổi? Cô ấy sững người hồi lâu, thấy Yên Yên vẫn đứng ở cửa thì nhàn nhạt nói: “Chị không sao, lát nữa Thẩm Giai Oánh quay về rồi nói tiếp. Chị mệt rồi, muốn đi ngủ muốn lúc.”

Yên Yên không lên tiếng, đóng cửa lại rồi ra ngoài.

Truyện đề cử: Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!

Tần Hạo lái xe một hồi, đoán chừng tạm thời đã cắt đuôi được những kẻ đó, anh vòng một vòng quay về nội thành.

“Hiện giờ chúng ta đi đâu?” Lâm Vũ Hân nhìn anh lượn đông lượn tây hệt như không biết đích đến, không kìm được hỏi.

Tần Hạo dừng xe lại, rất nghiêm túc nhìn cô và nói: “Bây giờ anh sẽ nói với em một vấn đề rất nghiêm trọng. Chúng ta bắt buộc phải chạy trốn!”


“Em cũng phải chạy?” Lâm Vũ Hân ngạc nhiên há miệng.

“Đương nhiên, em là điểm yếu của anh. Nếu chẳng may bọn họ giở thủ đoạn bỉ ổi bắt em, chẳng phải anh cũng xong đời ư!” Tần Hạo thẳng thắn nói. Lần này có vẻ anh đã gây ra chuyện thật rồi. Vừa rồi anh máu nóng xông lên não, còn ra tay giết mấy người. Cả nước có nhiều gia tộc lớn như vậy, tính cả đám chi ngành của dòng họ, phỏng chừng đều sẽ không tha cho anh.

Hi vọng bọn họ đừng điều tra đến cả Thẩm Giai Oánh và hai chị em Oanh Oanh.

Khóe miệng Lâm Vũ Hân khẽ cong lên, dường như cô rất vui vì Tần Hạo nói mình là điểm yếu của anh. Thế nhưng cô vẫn lắc đầu nói: “Không được, em không thể để mặc chuyện công ty!”

Tần Hạo tức khắc bị chặn họng, anh nói: “Chuyện công ty bé bằng cái móng tay, có gì phải lo!”

Lâm Vũ Hân lạnh giọng nói: “Đúng, công ty của em bé bằng cái móng tay, không có bất kỳ quan hệ gì với anh. Nhưng đó là công ty do một tay em gây dựng, là toàn bộ tâm huyết của em. Anh bắt em làm ông chủ ngồi mát ăn bát vàng, hiện tại em còn chưa làm được!”

Tần Hạo cuống lên, không thể nhẫn nhịn được nữa nên nói: “Em có biết đám người vừa nãy là ai không? Dù em có không hiểu biết thế nào đi nữa thì chắc cũng từng nghe nói rồi chứ! Tập đoàn Triều Dương của em có bao nhiêu vốn? Em có tin không, mấy tên đó nói một câu, không chừng đã có thể khiến tập đoàn Triều Dương nho nhỏ bốc hơi khỏi thế gian? Nếu em ở lại công ty, có thể bọn họ sẽ lấy nó để uy hiếp em. Em đi rồi, bản thân em cũng không để ý nữa, bọn họ càng không để ý.”

Lâm Vũ Hân nghe xong sửng sốt, suy nghĩ kỹ lại, hình như chuyện đúng là vậy.

“Vậy em phải gọi điện thoại sắp xếp cái đã!” Lâm Vũ Hân do dự một lát, cuối cùng vẫn chọn nghe theo đề nghị của Tần Hạo.


Bận bịu suốt một lúc, Lâm Vũ Hân lại hỏi: “Chúng ta sẽ đi đâu? Bây giờ tính sao?”

Sau chuyện này, Lâm Vũ Hân thoáng cái đã không ung dung bình tĩnh được nữa, chuyện gì cô cũng phải hỏi Tần Hạo rồi mới có thể đưa ra quyết định.

“Đến nhà em. Đổi một chiếc xe khác chạy nhanh hơn!” Tần Hạo suy tư một lúc, nhìn chiếc xe Audi màu đen trước mắt.

“Được, em cũng phải về nhà lấy ít đồ!” Lâm Vũ Hân lập tức gật đầu đồng ý.

Tần Hạo lái xe nhanh chóng về tới chỗ Lâm Vũ Hân ở, lượn một vòng quanh ga ra. Cuối cùng, anh chọn một chiếc xe thể thao Ferrari màu đỏ. Lâm Vũ Hân thì vào trong nhà, thu dọn hành lý đơn giản, sau đó đi ra.

Lâm Vũ Nghi nhìn thấy thế, thắc mắc hỏi: “Chị, hai người muốn đi đâu thế?”

Lâm Vũ Hân chẳng thèm quay đầu lại đã trả lời: “Không còn thời gian giải thích, nói tóm lại chị phải đi một thời gian, chưa biết chắc khi nào quay về. Em đừng xía vào, thời gian gần đây cẩn thận một chút thì hơn!”

Lâm Vũ Nghi sửng sốt, nhìn Tần Hạo đứng ở cửa, mặt lạnh xuống nói: “Cuối cùng cũng biết quay về rồi. Hờ hờ, ai đó ngày nào cũng mong ngóng anh về đó!”

Lâm Vũ Hân bỗng chốc ngây ra, không nhịn được nói: “Vũ Nghi! Em nói linh tinh cái gì vậy? Chị mong ngóng anh ấy bao giờ?”


Tần Hạo hớn hở cười toe toét. Anh vẫy tay với Lâm Vũ Nghi rồi nói: “Vũ Nghi, cô về trường đi. Tốt nhất đừng ở nhà một mình!”

Anh nói, đoạn kéo Lâm Vũ Hân ra ngoài.

Hành trình chạy trốn chính thức bắt đầu.

Tần Hạo vừa mới lái xe ra khỏi biệt thự, bỗng nhiên nhìn thấy một người đàn ông đang cầm điện thoại đứng bên vệ đường. Hắn ta nhìn về phía nhà họ Lâm với khuôn mặt căng thẳng, trông thấy chiếc Ferrari đi ra lại cuống quýt xoay người chạy mất.

Anh quay đầu lại nhìn một cái theo bản năng, lập tức nói: “Thắt dây an toàn cho chắc, ngồi vững!”

Lâm Vũ Nghi nghe lời làm theo, lại thấy vẻ mặt Tần Hạo nghiêm túc. Chiếc xe phóng vút đi.

Khi đi tới đầu đường khu biệt thự, hai người thấy mấy chiếc xe đang lao cực nhanh tới cùng một mục tiêu, hòng bao vây chiếc Ferrari.

Tần Hạo tức khắc quyết đoán quay ngoắt xe, chiếc Ferrari bay ngang ra ngoài, chui qua khe hở giữa ba chiếc xe. Đằng sau vang lên một loạt tiếng súng.

“Má nó! Hành động nhanh thật!” Tần Hạo không kìm được thấy hơi kinh ngạc. Tứ đại gia tộc quả nhiên là tứ đại gia tộc, lệnh truy sát chung cũng không phải thùng rỗng kêu to. Mình mới thoát khỏi khu nghỉ dưỡng, bọn họ đã có thể lập tức nghĩ ra mình sẽ về nhà Lâm Vũ Hân, còn phái người đến chặn đường.

Chẳng bao lâu sau, xe đằng sau cũng đuổi tới.


Tần Hạo hít sâu một hơi, tinh thần sảng khoái chưa từng có. Đã quá lâu anh không sống kích thích thế này. Hồi trước ở nước ngoài, gần như cứ cách một khoảng thời gian sẽ phải đối mặt với sự đuổi giết của đối thủ, ép anh không thể không lên dây cót tinh thần. Từ sau khi về nước, cuộc sống êm đềm đã khiến anh hơi lười biếng, nhưng hôm nay, tất cả đã trở lại vạch xuất phát.

Cắt đuôi mấy chiếc xe đằng sau không mất bao nhiêu thời gian. Lâm Vũ Hân nhìn kỹ thuật lái xe không khác gì tay đua chuyên nghiệp của anh, không kìm được nỗi kinh ngạc nhìn sang.

“Rất hâm mộ anh phải không? Ha ha, Vũ Nghi vừa bảo em luôn trông ngóng anh về là thật à?” Tâm trạng Tần Hạo đang rất tốt, khoan khoái chưa từng có. Sau khi biết được nỗi lòng của Lâm Vũ Hân, sự phiền não trong lòng anh đã được quét sạch, kể cả khi không biết đoạn đường phía trước còn có bao nhiêu người của đại gia tộc võ thuật đang đuổi giết.

Lâm Vũ Hân thản nhiên quay đầu về, khóe miệng khẽ cong lên nói: “Không phải!”

“Lâm đại tiểu thư nói một đằng nghĩ một nẻo, cuối cùng anh cũng biết rồi!” Tần Hạo mỉm cười, nhân lúc cô đang ngây người, anh bỗng vươn người sang, khẽ hôn lên mặt cô một cái.

Lâm Vũ Hân thoáng chốc sững ra. Thấy chiếc xe tải to đang lao cực nhanh về phía mình, cô giận dữ nói: “Nhìn đường kia kìa, đồ ngốc!”

Đúng vào khoảnh khắc đó, Tần Hạo nhanh chóng đánh vô lăng, chân tức tốc chuyển động, chiếc xe quay ngoắt ba trăm sáu mươi độ, tránh khỏi xe tải trong gang tấc rồi lại lao đi.

“Còn chưa lấy em về, sao tôi nỡ chết được!” Tần Hạo mỉm cười, lộ vẻ thong dong tự tin.

Lâm Vũ Hân không nhịn được chu môi mắng: “Tên xấu xa!”

Nhớ lại nụ hôn nhẹ nhàng ban nãy, tim cô gần đập nhanh hơn. Không biết vì sao, anh đã quấy rồi mình như thế, sao mình lại không nổi giận được không biết? Hay là trong tiềm thức, mình đã cho rằng bản thân vốn là người phụ nữ của anh, suốt cuộc đời này cũng không thay đổi?

- -------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận