Boss Song Sinh Tuyệt Sắc Của Tôi

“Không có gì!”, Lâm Vũ Hân không dám nói linh tinh, nhỡ đâu mà để lộ ra bí mật thì có khi lại bị giết người diệt khẩu!

Tần Hạo không có ở đây, chắc chắn cô sẽ không có đường sống.

Trần Linh Tố thở phào nói: “Cuối cùng cũng đuổi được cái tên thối tha phiền phức đó đi rồi!”

“Hả..”, Lâm Vũ Hân sững sờ. Nếu để Tần Hạo nghe thấy thì không biết anh sẽ có biểu cảm gì. Chắc chắn là sẽ đau lòng lắm.

Chỉ là còn chưa kịp hiểu ra ý nghĩ sâu xa thì cô đã bị câu nói ngay sau đó của Trần Linh Tố làm đảo lộn toàn bộ kiến thức cha sinh mẹ đẻ của mình.

“Bây giờ có thể yên tâm nghỉ ngơi một lúc được rồi!”

Trần Linh Tố nâng chén trà, ung dung nói.

“Nghỉ ngơi…Một lúc?”, Lâm Vũ Hân há mồm trợn mắt nhìn đối phương.

Lẽ nào bà cố tình đuổi Tần Hạo đi là để nghỉ ngơi sao?

“Cháu…Vẫn còn chút việc phải tới công ty, cháu đi đây ạ!”

Lâm Vũ Hân không chịu nổi nữa. Cô chỉ cảm thấy nếu còn ở lại đây thì có khi tim sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực mất. Có một lúc thôi mà dài đằng đẵng, tốt nhất nên tránh xa một chút.

Trần Linh Tố không nói tiếng nào.

Lâm Vũ Hân thấy vậy cũng mặc kệ bà. Cô lên thẳng lầu lấy cặp rồi đi ra ngoài.

Cô lái xe phi nhanh ra khỏi nhà rồi thầm cảm thấy lo lắng cho cuộc sống của mình. Nhưng cô cũng muốn gặp Tần Hạo, cũng không biết anh đã rời khỏi thành phố này hay chưa, nghĩ vậy, cô bỗng cảm thấy hụt hẫng.


Hóa ra cảm giác yêu một người chỉ trở nên mạnh mẽ khi người đó không có ở bên cạnh mình.

Mới chưa được bao lâu mà cô đã lại nhớ anh rồi.

Tần Hạo ngồi bên trong taxi, tay kẹp điếu thuốc, rít vào rồi nhả khói! Bỗng anh hắt xì rồi vẩy đầu, lầm bầm: “Ai đang chửi mình thế không biết?”

Nữ taxi lái xe thì cảm thấy vô cùng vui vẻ: “Bà đây đang chửi đấy. Cái đồ chó chết này, hút thuốc mà không chết luôn đi, khiến bà đây sặc chết mất!”

Năm mới sắp tới, thời tiết se lạnh. Xe taxi luôn đóng kín cửa, bật máy sưởi bên trong. Vì vậy, trong xe vô cùng bức bối.

“Nhìn gì mà nhìn? Mẹ kiếp, xấu như ma, lại còn đi tất da. Lái xe thuê mà có cần phải vậy không! Vậy cũng thôi đi, thế mà tới sân bay gần như thế còn thu của ông những hai trăm năm mươi tệ. Tưởng ông đây là đại gia ngu ngốc đấy à? Nếu không phải vì trời lạnh khó bắt xe thì ông còn lâu mới ngồi xe này nhé!”

Tần Hạo cũng thầm chửi rủa. Nghĩ tới việc tiếp theo phải tới một nơi lạnh hơn nữa là Yến Kinh thì tâm trạng của anh càng khó chịu hơn.

Nửa tiếng sau đã tới sân bay. Anh vứt ba tờ tiền trước mặt nữ tài xế với vẻ mặt chán ghét: “Mẹ kiếp, không cần thối lại!”

Nữ tài xế tức giận gầm lên: “Mẹ kiếp nhà anh ấy, cả nhà anh là đồ mẹ kiếp!”, sau đó cô ta đạp chân ga lao thẳng.

Tần Hạo mua vé chuyến bay sớm nhất tới Yến Kinh, một mình ngồi đợi ở phòng chờ chán ngán. Vội ra khỏi cửa nên điện thoại hết sạch pin. Anh định gọi điện thoại cho Lâm Vũ Hân thì giờ cũng hết cách.

Đang bực bội thì bỗng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc khiến anh sững người.

“Long Tứ?”

Cha nội này tới đây làm gì vậy?

Tần Hạo vội gọi cậu ấy.

Long Tứ vui mừng khi thấy Tần Hạo.

Tần Hạo thản nhiên gật đầu: “Đi đâu thế?”

“Thủ đô!”

“Cậu cũng vào thủ đô à? Hay quá,vậy tìm giúp tôi một người”.

“Ai thế ạ?”

Long Tứ chau mày, chuyện tìm người nói dễ thì dễ mà khó thì cũng cực khó.

“Trúc Diệp Thanh!”, Tần Hạo cười khổ. Rõ ràng cái tên này là biệt hiệu. Cậu ấy không biết có phải là Diệp Thanh Trúc mà mình biết không.

Long Tứ nghi ngờ: “Anh tìm cô ta làm gì? Hình như cô ta biến mất rồi. Em cũng không rõ nữa”.

Long Tứ cũng không dám khẳng định Trúc Diệp Thanh này có phải là Diệp Thanh Trúc ngày trước hay không.


Gọi biệt hiệu thế này thì chắc chắn là làm việc trong thế giới ngầm ở thủ đô. Đây chính là một manh mối. Nhưng thế giới ngầm ở thủ đô luôn khủng khiếp hơn ở bất kỳ nơi nào. Tên nào tên nấy núp kỹ thì thôi rồi. Nếu không có người cũng giới chỉ dẫn thì chưa chắc đã tìm được.

Tần Hạo trầm mặc, và cũng có dự định đầu tiên cho hành trình tiếp theo của mình.

“Em không quen ai ở Yến Kinh cả. Nhưng có biết một ít tay chân ở đó. Đợi tới nơi, em dẫn anh đi. Có điều, em tò mò, anh tìm người đó làm gì vậy?”, Long Tứ nhanh chóng lên kế hoạch khiến Tần Hạo lập tức thở phào.

Có cậu ấy trợ giúp thì đương nhiên hơn việc tự mình đi mò mẫm. Với câu hỏi của Long Tứ, anh cũng rất muốn biết tại sao. Vì vậy đành phải lắc đầu, tỏ ra là mình cũng không biết.

Một lúc lâu sau họ mới lên máy bay, bay thẳng tới phương Bắc.

Khi xuống sân bay Yến Kinh thì đang có tuyết rơi. Ở phương Nam không hề cảm thấy lạnh. Vừa xuống máy bay đã cảm giác như muốn đông cứng.

Anh bỗng nhớ ra sắp tới năm mới rồi.

Tâm trạng Tần Hạo càng thêm bực bội. Lúc này lại tới Yến Kinh, có thật sự nên không? Sư phụ của tôi ơi!

Phàn nàn cũng chỉ đến vậy, việc thì vẫn cần phải làm.

Do đột ngột thay đổi lộ trình nên sau khi xuống máy bay cũng không có ai tới đón. Mấy người đành thuê taxi, tìm một khách sạn nghỉ tạm.

Tần Hạo chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ cho nhanh, kịp quay về Trung Hải trước tết để cùng đón năm mới với sư phụ và Lâm Vũ Hân.

Hai người ra ngoài và bắt đầu thực hiện nhiệm vụ.

Sau khi ra ngoài, Long Tứ gọi một cuộc điện thoại. Thế là ngay sau đó có người đi tới, đưa cho cậu ấy chìa khóa của một chiếc Mercedes – Benz.

Lái chiếc xe Mercedes, Long Tứ ngoẹo trai ngoẹo phải tới trung tâm spa của con đường ở Tây Môn.

“Ở đây sao?”

Tần Hạo chau mày hỏi.

Long Tứ nói: Đi theo em là được!”


Nếu không phải vẻ mặt nghiêm túc của cậu ấy thì Tần Hạo thật chỉ muốn đạp luôn cho một phát. Cha nội này bản lĩnh nhỉ, còn học cách thừa nước đục thả câu cơ đấy. Sau khi vào spa, thi thoảng lại có người lướt qua nên Tần Hạo đành phải ngậm miệng lại.

Tới một nơi xa lạ, tìm một người không quen, trông có vẻ khó khăn. Nhưng đối với một người đã từng ngao du nửa vòng trái đất như Tần Hạo thì đây chỉ là chuyện nhỏ.

Long Tứ không hề khua chiêng múa trống, chỉ đưa Tần Hạo vào một căn phòng.

Bên trong là những ông nội phốp pháp để trần, quấn khăn. Nhìn thấy Tần Hạo và Long Tứ bước vào thì họ đều nhìn hai người với ánh mắt không được thiện cảm cho lắm.

“Không tìm được người thì cậu chết với tôi!”, Tần Hạo cảm thấy bực bội khi bị nhìn kiểu đó. Anh lầm bầm.

Long Tứ cười hi hi: “He he, em làm việc mà đại ca không yên tâm sao. Đợi ở đây là được rồi!”

Hai người bước xuống bồn tắm, dựa lưng vào thành bồn và mặc kệ xung quanh.

“Người đâu, ở đâu?”, Tần Hạo mất kiên nhẫn. Anh không biết Long Tứ đang giở trò gì. Trời lạnh căm căm, không tắm trong khách sạn lại chạy tới đây tắm, đúng là vô vị.

Long Tứ đưa anh một điếu thuốc. Cậu ấy cũng hút một điếu rồi thản nhiên nói: “Người ta hẹn gặp em ở đây, đợi thôi!”

“Ai? Mà dám ra oai trước mặt ông Tứ vậy. Cậu hô một tiếng thì không phải là nó sẽ phải lật đật chạy tới liếm chân sao?”

Long Tứ tức giận nói: “Đây là thủ đô má ơi!”

“Kẻ đó ngầu vậy cơ à?”, Tần Hạo chau mày nói.

- -------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận