Boss Song Sinh Tuyệt Sắc Của Tôi

"Vào phòng được không?", Thẩm Giai Oánh thẹn thùng nói.

Tần Hạo cười ha ha đáp: "Thật ra anh rất muốn làm trên ghế sô pha trong phòng khách, nhưng chắc là em sẽ xấu hổ. Chúng ta vào trong!"

Anh ôm người phụ nữ vào trong phòng, tiếp tục động tác lúc nãy.

...

Đêm đó, bốn người đều không ngủ.

Phòng của Yên Yên gần phòng của Thẩm Giai Oánh nhất, loáng thoáng nghe được tiếng rên rỉ cố nén lại truyền ra vào lúc nửa đêm.

Oanh Oanh lại vô tâm, xem phim cả đêm trong phòng mình. Nhưng nhân vật chính lại là hai người trong một căn phòng khác.

"Công nghệ cao thế này quá đã. Độ phân giải rất cao, chỉ là ánh sáng không tốt lắm. Sao hai người này không mở đèn chứ!"

Oanh Oanh xem đến chảy nước bọt.

...

Đêm đó, Tần Hạo vô cùng thoải mái, thể xác và tinh thần dễ chịu chưa từng thấy. Anh giật nảy mình vì loáng thoáng cảm thấy nội lực trong cơ thể có dấu hiệu đột phá.

"Lẽ nào kìm nén lâu quá nên nội công vẫn luôn không tiến bộ lại đột phá nhờ lần phóng thích này?"

Tần Hạo cảm thấy là vì nguyên nhân này.


Trước đây lúc vừa thoát khỏi sự quản thúc của sư phụ, thực lực của anh tiến bộ nhanh nhất. Lúc đó bản thân anh không còn bị ràng buộc, trong lòng có khí phách giống như mình có thể ung dung trong cả trời đất này, làm việc không câu nệ tiểu tiết nên đó cũng là khoảng thời gian thoải mái nhất.

Cũng chính vì tâm tình đó nên thực lực của anh tiến bộ rất nhanh.

Kiểu khí phách gặp kẻ địch thì chiến đấu đến cùng, đánh bại đối thủ rồi nghênh ngang rời đi.

Lăn lộn qua vô số bụi hoa, tiêu sái tự tại.

"Có lẽ công pháp này của mình rất có liên quan đến tâm tình. Năm đó sau khi về nước, mình chẳng hề tiến bộ nữa. Chẳng trách sư phụ sẽ mắng mình là đồ bỏ đi, nói mình không chịu cố gắng luyện công."

Tần Hạo cười khổ nói: "Nhưng bây giờ ông đây không tiêu sái nổi. Mỹ nhân là mộ anh hùng, người xưa nói chẳng sai bao giờ."

Mọi việc xuất phát từ ý muốn ban đầu. Dù sao kìm nén bản thân lâu quá cũng chẳng phải là chuyện tốt, thế nhưng anh cũng không thể làm loạn như trước kia được!

"Bỏ đi, đừng nghĩ nhiều vậy!", Tần Hạo lắc đầu, tạm thời không muốn suy nghĩ những vấn đề này. Trước mắt anh vẫn ân ái với người phụ nữ nhỏ kia thì tốt hơn.

Công ty đã cho nghỉ, Thẩm Giai Oánh cũng không cần đi làm. Tần Hạo và ba nữ ở trong nhà suốt ngày, đến tối thì Yên Yên phải ra ngoài.

Tần Hạo hơi tò mò, không biết cô làm gì mà phải đi.

Thẩm Giai Oánh cười giải thích rằng Yên Yên đi làm, cô ấy đi hát ở một quán bar.

Tần Hạo vô cùng kinh ngạc.

Dựa vào hiểu biết của mình về hai chị em, anh đương nhiên biết hai người bọn họ không có hứng thú với tiền. Thế mà bây giờ Yên Yên lại đi hát trong một quán bar, chuyện này quả thật quá khó tin.

Có điều anh lại rất mong chờ giọng hát của Yến Yến.

"Anh đi với cô ấy nhé. Nghe tiếng hát của Yên Yên chúng ta, được thêm kiến thức!", Tần Hạo cười nhìn Thẩm Giai Oánh và Oanh Oanh.

"Em không đi đâu, đã nghe qua rồi. Nơi đó ồn lắm, em không quen!", Thẩm Giai Oánh mỉm cười lắc đầu.

Oanh Oanh xua tay nói: "Cũng chỉ có vậy, còn không bằng tôi đâu. Không có hứng thú!"

Yên Yên tức giận trừng mắt nhìn chị mình, trong lòng quả thật rất bực.

Thật ra Tần Yên Nhiên ngầm phái bọn họ đến lén lút điều tra tin tức của thế gia võ lâm, nhà họ Diệp. Thế nhưng đến Yến kinh rồi, Oanh Oanh lại chẳng làm gì cả, giao hết mọi chuyện cho Yên Yên. Bản thân cô ấy thì ở trong phòng cho thuê của Thẩm Giai Oánh, hết ăn lại nằm, đúng là chẳng còn chút mặt mũi nào.

Trừng mắt nhìn chị mình nhưng không nhận được phản ứng gì, Yên Yên cũng đã quen với chuyện này, cuối cùng đành phải nói với Tần Hạo: "Vậy chúng ta đi!"

"Ừm!", Tần Hạo đáp một tiếng.

Hai người ra cửa gọi xe, đi đến một quán bar cách nơi này không xa.


Trên đường đi, Tần Hạo hỏi: "Tôi chỉ tò mò thôi. Cô làm việc này chắc không chỉ với mục đích như mặt ngoài đâu nhỉ?"

Yên Yên gật đầu trả lời: "Ừm, là vì tiếp cận một người!"

"Ồ!", Tần Hạo đáp lời. Thấy Yên Yên không muốn nói đến chuyện này lắm, anh cũng không hỏi thêm nữa.

Dựa vào sự hiểu biết của anh về hai cô gái, bản lĩnh của hai chị em không tệ lắm, sẽ không xảy ra chuyện. Chắc chỉ là chút việc nhỏ thôi!

Đến quán bar, hai người vào trong.

Quán bar có ba tầng. Tầng một là sân khấu ở trung tâm, xung quanh có vài chỗ ngồi. Tầng hai là gian riêng có cầu thang treo lơ lửng, đứng đó uống rượu, nhìn từ trên xuống lại có cảm giác khác biệt. Tầng ba nơi riêng tư, ít có người qua lại.

Lúc Tần Hạo vào trong, nam ca sĩ mặc đồ thời thượng đang ở trong cục diện vô cùng lúng túng trên sàn nhảy. Yên Yên không đến nên giám đốc đành phải tìm người tạm thời lên thay.

Thế nhưng vấn đề là Yên Yên cũng có chút fan ở đây. Không ít khách hàng thường xuyên đến là để ủng hộ cô ấy. Nhưng hôm nay lại nhìn thấy một người nam bước lên, hát còn không ra gì thì sao có thể không tức giận cho được!

Có người bắt đầu mắng.

"Cút đi, hát cái quái gì vậy, đổi sang cô gái đẹp kia lên!"

"Hát không hay mà mặt cũng xấu. Linh Độ không tìm được người nào hết hả?"

"Trời ơi, còn không bằng tôi nữa!"

Dưới đài toàn là tiếng kêu la. Tần Hạo kéo Yên Yên lại, cười bảo: "Không ngờ fan của cô cũng nhiều ghê!"

Liếc nhìn đám đàn ông kêu la hung dữ nhất ở bên dưới, Yên Yên không ngừng cười khổ: "E rằng chẳng có mấy người thật sự đến đây để nghe tôi hát!"

Trong một góc ở hành lang tầng hai, Triệu Dương cầm một ly rượu trên tay, đang ve vãn với một người phụ nữ gợi cảm mặc đồ rất mỏng. Anh ta sờ tay rồi hôn miệng, quả thật là vô cùng sung sướng.

Lúc này Nhị Cẩu tinh mắt, lập tức nhìn thấy hai người Tần Hạo vào tầng một nên vội vàng báo cáo.


"Anh Dương, anh xem kìa".

Triệu Dương cau mày nhìn qua, vừa hay nhìn thấy Tần Hạo vẫy tay với mình, còn nở nụ cười trêu tức. Ngay lập tức, cơn giận bay ra từ cổ họng khiến anh ta vừa nghĩ đã tức điên.

Nhị Cẩu tiến lên trước nói: "Cái thằng kia còn dám đến địa bàn của chúng ta, anh có muốn em kéo mấy anh em đi trừng trị hắn không?"

Triệu Dương đập một phát vào gáy Nhị Cẩu, tức giận mắng: "Trừng trị mẹ mày đó. Cút sang một bên!"

Nhị Cẩu nịnh nọt không đúng chỗ, buồn bực cút ngay.

"Quay lại đây!"

Triệu Dương đột nhiên gọi Nhị Cẩu lại, sắc mặt thay đổi liên tục.

Mấy ngày trước ở trong nhà ăn, anh ta bị Diệp Thanh Trúc làm nhục thẳng mặt. Anh ta bị mắng đến mất hết mặt mũi, còn bị Tần Hạo cướp mất người phụ nữ mà mình coi trọng. Hơn nữa không ngờ rằng Tần Hạo còn ở bên cạnh người phụ nữ khác. Anh ta biết Yên Yên và Thẩm Giai Oánh là chị em tốt, thậm chí hai người còn ở cùng một nhà. Nhưng càng như vậy thì anh ta càng cảm thấy giận dữ trong lòng.

Điều này làm cho Triệu Dương càng ngày càng khó chịu. Anh ta tốn biết bao công sức, vất vả lắm mới có được thiện cảm của Thẩm Giai Oánh nhưng không ngờ lại bị Tần Hạo dễ dàng cướp hết toàn bộ nỗ lực của mình. Sớm biết như vậy thì anh ta đã dùng cách cưỡng bức, cũng có được Thẩm Giai Oánh từ lâu.

Thù thì nhất định phải báo, nhưng đối chọi trực tiếp không phải là việc làm khôn ngoan. Triệu Dương không ngốc, biết mấy đàn em của mình có hợp lại cũng chẳng phải đối thủ của Tần Hạo. Muốn trừng trị anh còn phải dùng thủ đoạn khác mới được.

"Nói với giám đốc, cho tên trên đài cút đi, để Yên Yên lên!"

Nhị Cẩu không hiểu: "Tại sao chứ? Chúng ta cứ nhận thua như vậy sao?"

- -------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận