Boss Song Sinh Tuyệt Sắc Của Tôi

Diệp Thanh Trúc trừng mắt nhìn anh, sau đó chậm rãi mở cửa ra.

Có ba người đang đứng trên võ đài bỏ hoang cách đó không xa.

Trông thấy Tần Hạo và Diệp Thanh Trúc, ba người họ chẳng hề ngạc nhiên, vẻ mặt vẫn bình thản.

Diệp Thanh Trúc ngồi vào vị trí gần võ đài nhất. Ba người kia đều tò mò nhìn sang. Họ chợt nhớ trước đây, mỗi lần làm xong chuyện, chị Thanh đều vô cùng khỏe mạnh mà. Sao lần này trông cô ta lại khang khác, cứ như bị thương rồi.

“Nhìn gì mà nhìn? Tôi biết mấy người muốn hỏi gì. Là do người đàn ông của tôi mãnh liệt quá đấy!”

Đắc ý nhìn ba người họ, Diệp Thanh Trúc nói với vẻ không chút ngại ngùng: “Muốn tán gẫu hay đánh nhau cũng được. Tự quyết định đi!”

Tần Hạo không nghe cô ta nói gì. Lúc này, anh chỉ quan sát ba thuộc hạ của Diệp Thanh Trúc. Thấy Diệp Thanh Trúc đắc thắng như vậy, anh đoán đây là ba thuộc hạ giỏi nhất của cô ta. Chỉ là anh không biết Diệp Thanh Trúc tìm được họ ở đâu và tại sao họ lại vâng lời cô ta như vậy.

“Này, ban nãy cũng tốn sức phết đấy, có muốn đổi sang ngày khác không?”, Diệp Thanh Trúc lười nhác hỏi.

Tần Hạo liếc nhìn người phụ nữ lả lơi trước mặt: “Đối phó với ba tên vô dụng thì không cần đổi ngày làm gì.”

Ba người kia nghe xong thì trợn trừng mắt, một trong số họ còn vung nắm đấm về phía anh.


Lùi lại một bước, Tần Hạo nói: “Này. Đừng hèn như thế chứ, lại còn chơi trò đánh lén. Vẫn chưa chính thức bắt đầu mà!”

Ba người họ là sát thủ trong giới mà Diệp Thanh Trúc đã bỏ một số tiền lớn để mời đến. Cả ba đều là cao thủ xuất sắc, không hề kém cạnh Long Tứ. Diệp Thanh Trúc vô cùng có lòng tin với họ.

Cô ta bảo phải kiểm tra năng lực của Tần Hạo không hề là lời nói suông. Quả thật, Diệp Thanh Trúc rất muốn xem đệ tử chân truyền của Trần Linh Tố rốt cuộc có trình độ ra sao.

“Từng người lên thôi, đừng nóng vội. Lên cùng lúc, e là người ta không chịu nổi đâu!”, Diệp Thanh Trúc cười ha hả, miệng lưỡi độc địa vô cùng.

Tần Hạo cáu tiết: “Lên cả đi. Mẹ nó, bố mày không rỗi hơi đùa giỡn đâu!”

Tuy rằng ba người kia đều rất giỏi, nhưng nói trắng ra cũng chỉ là sát thủ mà thôi. Nếu phải đối đầu trực diện thì họ cũng không hơn những người học võ là bao. Ở trên võ đài, họ không thể tận dụng ưu thế về môi trường hay hoàn cảnh, càng không thể chờ đợi thời cơ đối thủ lơ là để ra tay.

Bất hạnh nhất là cả ba còn chạm mặt một sát thủ hàng đầu trong giới. Đây đã định sẵn là tấn bi kịch.

Ba sát thủ kia rất kiêu ngạo, bình thường chỉ hành động một mình. Nhưng câu nói khiêu khích từ Tần Hạo đã chọc giận họ. Mặc kệ chuyện thể diện, cả ba đã quyết định cùng xông lên tấn công.

Tần Hạo đứng đó, khẽ gầm một tiếng. Công lực đã vận toàn thân, anh chống lại cú đấm và hất tung người ra tay đầu tiên. Thừa dịp đối thủ đang ngẩn ra, trong tích tắc, anh đã di chuyển cực nhanh, giáng một cú đấm vào ngực kẻ đó.

Chỉ một cú đấm đã khiến đối phương nôn ra máu, lảo đảo lùi về sau rồi ngã khỏi võ đài.

Diệp Thanh Trúc há hốc miệng kinh ngạc, cằm sắp rơi xuống đất.

Anh đáng gờm đến thế ư?

Tần Hạo đã ra đòn thì không dừng lại. Quay phắt lại, đối mặt với cú đá từ phía sau, anh dùng tay nắm lấy chân của người thứ hai. Sau đó, anh vặn mạnh một cái, cả người đối phương xoay mòng lơ lửng. Rồi kẻ đó cũng bị Tần Hạo đá vào lưng và văng ra xa.

Kẻ cuối cùng tung người vung chân đá về phía anh, một luồng gió mạnh cũng ập đến.

Vì đang phô bày thực lực nên Tần Hạo cũng chẳng hề đùa cợt. Anh không tránh mà đưa hai tay ra để đỡ cú đá này. Luồng sức mạnh cực lớn thông qua cơ thể anh khiến mặt sàn cứng cáp của võ đài bị lún xuống.

Giờ thì Diệp Thanh Trúc không thể bình tĩnh nữa.


Chết rồi. Tần Hạo mạnh quá, hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của cô ta. Sau này làm sao lừa anh được đây?

Tần Hạo cố gắng đỡ lấy cú đá, cánh tay bắt đầu âm ỉ đau. Cắn chặt răng, anh gầm nhẹ, sau đó kéo chân đối thủ, xoay hai vòng rồi ném ra xa.

Đối phương văng đi rất xa, làm đổ vỡ mấy chiếc ghế, một lúc lâu sau đó vẫn chưa thể ngồi dậy.

“Xong việc!”, Tần Hạo vỗ vỗ tay rồi nhảy khỏi võ đài. Đi đến trước mặt Diệp Thanh Trúc, anh vỗ nhẹ vào chiếc cằm đang sắp rơi xuống của cô ta: “Tiếp theo phải làm gì? Tiết lộ kế hoạch của em được rồi chứ?”

“À, ừ!”, Diệp Thanh Trúc đáp. Sau khi hoàn hồn, cô ta ra vẻ bình thản nói: “Tất nhiên là được. Thực lực của anh tốt hơn em tưởng tượng, nhưng vẫn chưa phải là đối thủ của Trần Chính Quang. Đối phương đã có phòng bị, anh không thể đánh lén. Còn nếu đối đầu trực diện, Trần Chính Quang chắc chắn sẽ không cho anh bất cứ cơ hội nào. Nên em đã vạch ra một kế hoạch vô cùng chu toàn. Mà kế hoạch này buộc phải có sự phối hợp của anh!”

Tần Hạo nghiêm túc gật đầu. Nhiệm vụ đã được giao thì phải hoàn thành. Nói đến chính sự, Diệp Thanh Trúc rất nghiêm túc, anh cũng thế.

Diệp Thanh Trúc cười thầm, để xem em chơi anh thế nào!

“Ba người kia sẽ cùng anh phối hợp thực hiện kế hoạch này. Vì ba người họ không quen thân nên em đã cho họ vài ngày để tập luyện với nhau để đạt được hiệu quả hợp tác tốt nhất. Hãy nhớ, Trần Chính Quang không phải là đối thủ mà anh có thể một mình đối chọi. Anh phải tin tưởng điều này, em không hề gạt anh. Sư phụ Trần mà muốn đánh bại Trần Chính Quang thì cũng phải tốn rất nhiều công sức!”

Tần Hạo tuy nhìn Diệp Thanh Trúc với vẻ mặt rất nghiêm túc nhưng lòng thì lại đang băn khoăn nghĩ ngợi. Ba tên vừa rồi không phải quá mạnh, có thể giao lưu với chiêu với Long Tứ đấy, nhưng chênh lệch giữa họ và anh quá rõ ràng. Trong tích tắc là anh đã hạ được bọn họ rồi.

Mong chờ mấy tên này đi giết Trần Chính Quang ấy hả? Chi bằng mời chuyên gia chế tạo đạn tự hành để bắn chết Trần Chính Quang còn hợp lý hơn.

Diệp Thanh Trúc nói tiếp: “Ba người họ sẽ làm theo chỉ dẫn của em, trà trộn vào nhà họ Diệp. Đến khi ấy, em sẽ nói cho anh biết nên làm gì. Bọn anh nội ứng ngoại hợp, có lẽ tỷ lệ thành công sẽ đạt được một nửa. Ừm, kế hoạch là như thế. Anh không cần làm gì, chờ tin em là được!”


“Chỉ như vậy thôi?”, Tần Hạo hỏi lại.

“Còn nữa!”, vẻ mặt rất nghiêm túc, Diệp Thanh Trúc cương quyết nói: “Mỗi ngày anh phải đến đây một lần để tham gia một đợt huấn luyện nghiêm khắc! Biết đâu, thực lực của anh sẽ tăng thêm một bậc đấy!”

Tần Hạo kinh ngạc: “Huấn luyện gì cơ? Ở đây có công cụ đồ dùng gì để huấn luyện đâu?”

“Có chứ!”, Diệp Thanh Trúc liếc mắt đong đưa, “Em nè. Mọi sắp xếp huấn luyện đều sẽ do em hướng dẫn và kiểm tra thành quả!”

“Chi bằng cứ nói thẳng ra là công cụ phát tiết!”, Tần Hạo toát mồ hôi. Người phụ nữ này vừa mới bị làm lần đầu, anh cứ nghĩ cô ta sẽ bình thường một chút, nào ngờ vẫn vô sỉ như vậy.

Diệp Thanh Trúc cười quyến rũ: “Phải đó, là công cụ để phát tiết. Thật ra em cũng muốn nói thế, mà lại sợ người ta bảo em phóng đãng quá!”

Khóe miệng Tần Hạo giật giật, không nói nên lời.

Cô ta lại cười bảo: “Đừng có xem thường cách huấn luyện này nha. Nó có thể giúp anh giải tỏa sự kích thích trong lòng, giải phóng những ham muốn nguyên thủy nhất. Anh sẽ lĩnh hội được chân lý của cuộc đời, vượt qua giới hạn của bản thân rồi từ đó ngộ đạo.”

- -------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận