Boss Song Sinh Tuyệt Sắc Của Tôi

Chuyến đi này vô ích rồi!

Triệu Dương bảo thuộc hạ cẩn thận bám theo chiếc taxi. Nhìn hướng đi của taxi, anh ta giật mình, đây là đường đến sân bay mà.

“Tên này định bỏ chạy thật! Mẹ nó!”, Triệu Dương đấm lên cửa sổ xe, vẻ mặt đầy giận dữ.

“Anh Dương, có theo tiếp không ạ?”, tên đàn em đang lái xe nhỏ giọng hỏi.

Triệu Dương nghiến răng đáp: “Theo. Xem xem tên đó đi đâu!”

“Vâng ạ!”



Đến sân bay, Tần Hạo ngồi đợi một lát, sau đó lên chuyến bay trở về Trung Hải.

Triệu Dương vẫn luôn chờ ở bên ngoài. Một lúc lâu sau đó, anh ta mới thấy đàn em chạy ra với vẻ mặt hào hứng. Khẽ nhíu mày, Triệu Dương hy vọng sẽ không phải nghe tin xấu.

“Anh Dương, tên đó bay đi Trung Hải!”

“Trung Hải?”, Triệu Dương ngẩn ra, sau đó bật cười điên dại, cười đến nỗi chảy cả nước mắt. Đám đàn em ngơ ngác nhìn nhau, chẳng hiểu ất giáp gì.

Triệu Dương vô cùng vui vẻ. Anh ta cười nói: “Thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa lại xông vào. Chạy đến Trung Hải cơ đấy! Nhà họ Triệu trước kia ở Trung Hải vẫn còn một quân cờ rất đáng sợ. Vậy thì ông đây cũng sẽ đến Trung Hải. Lần này, đừng nói là Diệp Lão Thất, kể cả Diệp Lão Thất cũng không cứu nổi Tần Hạo đâu!”

Đám đàn em lúc này mới hiểu vì sao Triệu Dương lại vui như vậy. Ra là tên Tần Hạo ấy đã tự chui đầu vào lưới, ở bên này họ không cần ra tay nữa.


“Xử lý xong tên đó rồi, người đẹp Thẩm Giai Oánh sẽ phải vâng lời anh Dương thôi!”

“Phải, thêm cả cô Yên Yên!”

“Còn Diệp Lão Thất ấy nữa, mối thù giết bố, không đội trời chung!”

Triệu Dương vừa cười to vừa rời khỏi đó.

Tại nhà Diệp Minh, Diệp Lão Thất đang quỳ trên đại sảnh. Chợt cảm thấy rùng mình, Diệp Lão Thất vội ngẩng đầu lên. Đối diện ánh mắt lạnh lùng của trưởng lão nhà họ Diệp, trong lòng hắn ta đang cực kỳ sợ hãi.

Lúc này, ở đại sảnh còn một người nữa. Người này không quỳ, nhưng đang nửa nằm nửa ngồi trên ghế. Vô cùng yếu ớt, môi tái nhợt, ánh mắt vô hồn.

Người này, chính là người vừa bị thương nặng sau một phát súng, tự hại mình đến mức sống dở chết dở - Diệp Minh.

Diệp Lão Thất và Diệp Minh đang phải đối mặt với trưởng lão chấp pháp nhà họ Diệp.

Diệp Lão Thất đã bị phế một tay một chân. Hắn ta đã làm sai, dù bị phạt rồi thì vẫn phải giải quyết chuyện mình đã sai.

“Diệp Minh, người đó đã đến Trung Hải. Tôi nghĩ, cậu biết phải làm gì! Nhân lúc người đó không ở đây…”

Nghĩ đến thanh niên đã giết chết Trần Chính Quang, ánh mắt Diệp Minh lóe lên sự phẫn nộ. Hắn ta siết chặt nắm đấm. Đối diện với ánh mắt của trưởng lão, hắn ta hít một hơi sâu rồi trả lời: “Đã hiểu, thưa trưởng lão!”

Xem ra, phải đến Trung Hải một chuyến rồi! Ở đây không có cơ hội ra tay.

Vốn dĩ, bọn họ đã định thẳng tay giết chết tên Tần Hạo ấy. Nhưng vào lúc họ sắp ra tay, Trần Linh Tố lại bất ngờ xuất hiện, dùng thủ đoạn buộc họ không dám làm gì.

Trần Linh Tố nói rằng, kẻ nào dám đả thương Tần Hạo thì là kẻ thù của nhà họ Trần, bà sẽ giết ngay.

Câu nói ấy quả nhiên đã khiến họ phải sững lại.

Tuy nhà họ Diệp không sợ nhà họ Trần, nhưng vẫn chưa chuẩn bị tinh thần khai chiến. Hai gia tộc võ lâm mà giao đấu thì phải có quy mô lớn, bằng không thì chỉ cần một hành động nhỏ cũng đủ ảnh hưởng đến toàn cục. Giả sử trận chiến này thật sự xảy ra, nếu như họ không chuẩn bị chu toàn thì sẽ phải chịu thiệt hại nặng nề.

Sẽ không ai vì một tên phản đồ bé nhỏ nhà họ Trần mà quyết định khơi mào cuộc chiến.

Sự giải cứu của Trần Linh Tố đã thành công.

Nếu không nhờ bà, có lẽ Tần Hạo đã bị nhà họ Diệp giết chết cả trăm lần.

Mà lúc này đây, Tần Hạo lại đang sốt ruột quay về tìm sư phụ. Tần Hạo nào biết Trần Linh Tố đã đến Yến Kinh để che mưa chắn gió cho anh!

Sau khi đáp xuống sân bay Trung Hải, anh vội vàng chạy đến nhà Lâm Vũ Hân.


Vừa mở cửa ra, anh đã sững lại khi nhìn thấy một người đang ngồi ở phòng khách.

“Là ông? Ông về rồi à?”, Tần Hạo giật mình sau khi nhận ra đó là Lâm Phong Dụ. Anh không hề biết chuyện Lâm Phong Dụ từ nước ngoài trở về. Mà Lâm Vũ Hân cũng chẳng hề thông báo cho Tần Hạo.

Bước ra từ nhà bếp, nụ cười thoáng hiện trên gương mặt Lâm Vũ Hân. Cô nhìn Tần Hạo, ánh mắt đong đầy nhung nhớ: “Em đã nói mà. Anh về rồi sẽ biết thôi!”

Tần Hạo khẽ gật đầu. Anh quan sát, nhận thấy sắc mặt Lâm Phong Dụ đã tốt hơn nhiều. So với thời điểm trước khi ra nước ngoài, Lâm Phong Dụ gần như trở thành một con người khác. Dáng vẻ bình thản, không vui cũng chẳng buồn. Thấy anh đến, Lâm Phong Dụ cũng chỉ gật đầu cười mỉm.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Tần Hạo vội hỏi.

“Chuyện gì thì đợi qua năm mới rồi hẵng nói. Bây giờ tạm thời đừng nghĩ đến nữa!”

Lâm Vũ Hân nghiêm túc đáp.

Có bố và em gái ở nhà, có cả người đàn ông mà cô yêu ở bên cạnh. Lâm Vũ Hân đã lớn chừng này rồi, nhưng đây mới là lần đầu tiên cô được hạnh phúc đón năm mới đến thế.

Tối ba mươi Tết năm nay, cả nhà cô cùng ăn cơm tất niên, xem truyền hình. Đây là một chuyện rất đỗi bình thường, có biết bao người trên khắp đất nước này đều như vậy.

Nhưng đối với gia đình Lâm Vũ Hân, đây là chuyện chẳng hề dễ dàng chút nào.

Ăn cơm xong, cả nhà cùng chờ đón Giao thừa. Tần Hạo ra ngoài hút thuốc. Anh gọi điện cho đám người Thẩm Giai Oánh để chúc mừng năm mới, còn ân cần hỏi họ có vui không!

Vắng anh, dĩ nhiên là không được vui lắm.

Thẩm Giai Oánh nói xấu Oanh Oanh liên tục. Cô bảo Oanh Oanh toàn làm ra những chuyện dở khóc dở cười. Mà cô không giận được, cũng chẳng biết phải dạy dỗ cô ấy như thế nào.

Kể một hồi, Tần Hạo cũng cười theo.

Rồi hai người thủ thỉ với nhau rằng mình rất mong nhớ đối phương. Sau đó, cuộc trò chuyện rơi vào im lặng.


Có lẽ vì cảm thấy lúng túng, nên Thẩm Giai Oánh đã vội vàng cúp máy.

Cầm điện thoại, Tần Hạo khẽ thở dài.

Vừa xoay người định trở vào biệt thự, Tần Hạo đã nhìn thấy Trần Linh Tố đứng ngay sau lưng mình. Suýt chạm vào mũi bà, anh thất kinh ré lên. Giật bắn người lùi lại, anh nói: “Sư phụ, đừng có lúc nào cũng dọa người khác như thế chứ? Sẽ chết người đấy! Sư phụ quay về bao giờ thế?”

Đành chịu, bình thường nếu có người đứng sau lưng, chắc chắn Tần Hạo sẽ phát hiện. Nhưng sư phụ thì nào phải người thường, anh chẳng cảm nhận được gì cả.

Trần Linh Tố hỏi: “Gọi điện cho ai đấy?”

“Cho bạn con!”, Tần Hạo khảng khái đáp. Đùa à, gọi điện mà cũng không được, còn phải báo cáo lại với sư phụ?

Trần Linh Tố rất bình thản, nhưng sau lớp vỏ bình thản ấy là cơn phẫn nộ. Tần Hạo cảm thấy sự tình không đơn giản, anh không thể đùa giỡn cho qua chuyện được rồi.

“Thôi xong!”, Tần Hạo thầm thở dài.

Trần Linh Tố cứ nhìn anh chằm chằm bằng ánh mắt lạnh lẽo. Da đầu anh bắt đầu thấy tê tê, cả người toát mồ hôi. Bà hừ lạnh, đoạn xoay người vào trong.

Lúc này Tần Hạo mới thở phào một tiếng rồi ngồi phịch xuống đất.

“Lần này chắc là rắc rối to! Sư phụ sẽ không tha cho mình! Thảm rồi!”

- -------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận