Boss Song Sinh Tuyệt Sắc Của Tôi

“Vậy à?”, hài lòng nhìn bộ com-lê của mình, Tần Hạo cười bảo: “Đẹp trai hơn nhiều phải không! Ha ha, bây giờ tôi là ông chủ của tập đoàn Triều Dương mà, thân phận khác trước rồi.”

Lâm Vũ Nghi khẽ gật đầu nói: “Mặt cũng dày hơn xưa.”

“Xấu tính thế em gái. Sao lại nói tôi như thế!”

Cả hai cùng ra khỏi nhà. Nhìn chiếc xe thể thao bóng bẩy mà Tần Hạo đang lái, Lâm Vũ Nghi chẳng biết nói gì. Đúng là trong nhà có rất nhiều xe tốt. Nhưng trước đây Lâm Vũ Hân rất khiêm tốn, Tần Hạo cũng chưa từng lái chiếc xe này.

Hai người họ đến một nhà hàng khá có tiếng để dùng bữa. Lâm Vũ Nghi là người thanh toán. Tần Hạo cũng không có ý chối từ. Đối với anh, cái gọi là tôn nghiêm của đàn ông toàn là phù phiếm. Chỉ những thứ có thể làm no bụng anh và niềm vui mà thức ăn mang lại mới là thật thôi.

Bầu không khí giữa họ cũng dần ấm cúng hơn. Có đôi khi, càng suy nghĩ phức tạp thì lại càng khó ở cạnh nhau. Quan hệ đơn giản đi một chút thì còn có thể làm bạn.

Hai người họ chính là kiểu như vậy. Cả hai đều là thanh niên, không có khoảng cách thế hệ gì cả.

Lâm Vũ Nghi bảo rằng cô ấy cần tìm việc làm. Tần Hạo không có kinh nghiệm về khoản này, nhưng dù sao anh cũng đang là ông chủ công ty, tất nhiên phải giúp đỡ cô ấy.

“Cô định tìm việc gì?”, thấy Lâm Vũ Nghi ăn đến nỗi mặt ửng hồng còn trán thì lấm tấm mồ hôi, anh vừa đưa giấy cho cô ấy vừa hỏi han.

Nghiêng đầu nghĩ ngợi, Lâm Vũ Nghi đáp lời: “Ừm, tôi thích một công việc có tính tự do và sáng tạo. Tạm thời vẫn chưa biết tìm thế nào. Bây giờ không dễ tìm việc. Tôi cũng chẳng phải người có chuyên môn xuất sắc này kia.”


Tần Hạo cười nói: “Thế thì đến chỗ tôi đi. Cô có thể tùy ý chọn công việc đấy. Muốn làm bà chủ cũng được!”

“Xì. Tôi không thèm làm bà chủ đâu. Anh tìm người khác đi. Ở công ty có nhiều cô lắm mà. Với thân phận bây giờ của anh, chỉ cần ngoắc tay một cái là các cô sà vào lòng ngay. Đừng nói là công ty không có, cũng đừng bảo là anh chưa từng gặp!”, Lâm Vũ Nghi nhìn Tần Hạo bằng ánh mắt nghi ngờ. Chị của Lâm Vũ Nghi bây giờ không có ở đây. Cô ấy không tin kẻ đào hoa như Tần Hạo chịu ngoan ngoãn ngồi yên đâu.

Giơ hai tay lên, Tần Hạo cất giọng bất lực: “Cô đoán không sai. Đúng là có thật. Nhưng tôi không có hứng thú với mấy người họ. Thật đó. Cô đến công ty đi. Chuyện ở công ty làm tôi ong cả đầu, quả thật không phải chuyên ngành của tôi.”

“Vậy anh định trả lương thế nào?”, Lâm Vũ Nghi cười đùa hỏi lại.

Tần Hạo ngẫm nghĩ. Anh không rõ về mức lương của các nhân viên cấp cao trong công ty. Trước đây anh chỉ là đội trưởng đội bảo vệ dưới quyền của Lâm Vũ Hân, không để ý đến chuyện lương bổng. So với những đồng nghiệp ngày ngày trông lương về, anh quả thật rất kỳ lạ.

Thế nên, khi nghe Lâm Vũ Nghi hỏi, anh đã phải nghĩ ngợi một lúc rồi mới đáp: “Một triệu. Đủ không?”

Lâm Vũ Nghi kinh ngạc đến nỗi suýt phun cơm ra: “Một triệu? Lương hàng năm à?”

Tần Hạo sờ đầu, cười bảo: “Chắc không phải là cô chê ít đấy chứ? Tôi thấy lương cao lắm mà! Hình như đồng nghiệp cũ của tôi mỗi tháng được bảy, tám nghìn tệ. Một năm họ mới kiếm được khoảng một trăm nghìn.”

“Tất nhiên là cao. Tôi là sinh viên mới tốt nghiệp thôi. Nhận lương cao như vậy liệu có hợp lý không?”, Lâm Vũ Nghi cũng bó tay với Tần Hạo.

Nhưng anh lại thấy bình thường: “Có gì không hợp lý?”

Khẽ lắc đầu, Lâm Vũ Nghi gượng gạo nói: “Anh xem tiền của nhà tôi là giấy hả!”

“Ồ, vậy à, thế thì thôi!”, Tần Hạo đáp, cảm thấy Lâm Vũ Nghi nói cũng có lý, không nên hủy hoại thanh danh của người ta được.

Lâm Vũ Nghi vội cất lời: “Ờm, thật ra không sao. Ai muốn nói gì thì nói, tôi xem như không nghe thấy là được!”

“Ý của cô là, đồng ý đến công ty làm việc?”, Tần Hạo tò mò hỏi lại. Thái độ thay đổi xoành xoạch thế này rốt cuộc là sao đây?

Lâm Vũ Nghi nghĩ bụng, tận một triệu tệ. Anh dùng tiền nhà Lâm Vũ Nghi để hào phóng trả lương như vậy, thay vì trả cho người khác thì chẳng thà trả cho cô ấy. Như thế còn giúp anh tiết kiệm được chút ít!

“Ừm, có quan hệ mà không biết tận dụng thì phụ lòng chị tôi quá!”

Cô ấy vui vẻ đáp. Thật ra Lâm Vũ Nghi từng nghĩ đến chuyện ra ngoài tìm việc. Nhưng cô ấy đã chứng kiến bạn bè mình bước ra xã hội phải sống chật vật, không được làm công việc yêu thích, từng người một đều trở nên vô cảm với cuộc đời. Lâm Vũ Nghi tự nhủ, cô ấy nhất định sẽ không như họ.


Tần Hạo khẽ gật đầu: “Đúng lúc lắm. Hôm nay tôi vừa đuổi vị thư ký xấu xí kia đi. Cô làm thư ký nhé, ừm, hoặc là trợ lý cũng được!”

“Nhưng đây không phải là chuyên ngành mà tôi theo học! Tôi còn mù mờ lắm đấy nhé!”, Lâm Vũ Nghi khó xử nói.

Nghe nói mấy ông chủ lớn đều có sở thích biến thái. Bận chuyện thì bảo thư ký xử lý, còn rảnh rỗi thì “xử lý” thư ký. Nên là những ông chủ lắm tiền nhiều của hay tuyển thư ký xinh đẹp lắm.

Ban nãy Tần Hạo có nói là vừa đuổi vị thư ký xấu xí của anh đi, sau đó lập tức bảo cô ấy thế chỗ thư ký. Chẳng lẽ Tần Hạo cũng có ý đồ với Lâm Vũ Nghi?

Càng nghĩ càng rối, Lâm Vũ Nghi bỗng muốn đứng dậy đi về ngay.

Tần Hạo làm thế này thì quá đáng rồi đấy.

Anh vừa xoa xoa huyệt thái dương vừa nói: “Hôm nay tôi đọc tài liệu mà đầu óc xoay mòng. Đúng là ngành nào cũng có cái khó của nó. Đây không phải là chuyên môn của tôi. Cô là sinh viên, còn là nữ nữa, chắc chắn làm được.”

Lâm Vũ Nghi ngây ra, anh nói vậy thì chắc là không có ý đồ gì với cô ấy đâu nhỉ.

Tần Hạo lại tiếp tục than thở: “Tôi cũng không tuyển được người đâu. Dù sao thì đây cũng là công ty của chị cô. Cô xem như giúp đỡ cô ấy nhé. Tôi không có hứng thú với mấy chuyện này. Nếu cô đến làm, tôi sẽ nhờ người chỉ dẫn. Đợi đến khi cô thạo việc thì tôi dễ thở rồi.”

“Anh muốn giao công ty cho tôi ư…”, Lâm Vũ Nghi sững người.

“Đúng rồi! Cô cũng đâu phải người ngoài, giao cho người khác thì còn lo! Quyết định thế nhé. Ngày mai đến công ty đi, tôi tìm người có kinh nghiệm dạy cho cô.”, rốt cuộc Tần Hạo cũng thở phào. Anh nhanh chóng chuyển giao mọi chuyện, không để Lâm Vũ Nghi có cơ hội quay đầu.


Sau khi dùng cơm, họ về nhà. Tần Hạo tắm xong thì nằm trên giường để đọc tài liệu, sau đó từ từ thiếp đi.

Trong mơ, Tần Hạo thấy mình đang cởi trần, còn Lâm Vũ Nghi mặc váy ngủ gợi cảm. Cô ấy đứng trước mặt Tần Hạo, ngước nhìn anh với vẻ đáng thương. Ánh mắt ngây ngô ấy khiến Tần Hạo kích động nhào đến đè cô ấy xuống.

“Tần Hạo, đừng như vậy mà!”, Lâm Vũ Nghi khẽ giãy giụa.

“Vũ Nghi, ngoan ngoãn nghe theo tôi đi!”, Tần Hạo tách hai chân của đối phương rồi đè lên.

“Tần Hạo, anh nhẹ thôi!”

“Em gái thật xinh đẹp!”

“Tần Hạo…”

“Vũ Nghi…”

Hôm sau tỉnh lại, Tần Hạo nhìn thấy tài liệu bày la liệt khắp giường. Anh chợt cảm thấy hiệu quả ru ngủ của thứ này khá đấy, mà hiệu quả kích thích kia cũng thế.

- -------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận