Boss Song Sinh Tuyệt Sắc Của Tôi

Lâm Vũ Nghi cau mày đáp: "Nửa đêm còn ăn những thứ đó rất dễ bị mập. Nhưng thôi được rồi, không sao!"

Tần Hạo cười đáp: "Không sao, có rất nhiều loại rau có thể nướng được. Đêm hôm thế này chủ yếu là đi cho vui thôi. Nếu thực sự muốn ăn thì ở đâu mà chẳng được đúng không?"

"Ừm!", Lâm Vũ Nghi gật đầu tán thành.

Ở bên cạnh Lâm Vũ Nghi, Tần Hạo cảm thấy rất thoải mái. Vốn dĩ lúc anh ở cạnh Lâm Vũ Hân nếu không phải là bị áp đặt thì cũng là cãi nhau, rất ít khi hai người có cùng quan điểm. Cho nên, thái độ rất nghe lời của Lâm Vũ Nghi lúc này khiến anh cảm thấy có chút sung sướng.

"Cuối cùng cũng tìm lại được tự tin khi làm đàn ông đích thực!"

Ách ách! Không thể nói như vậy được, nên nói là cuối cùng cũng được tận hưởng cảm giác khi làm một trang nam tử hán đại trượng phu mới đúng. Cảm giác như anh có thể dõng dạc nói với cô gái bên cạnh mình rằng: Anh đây bảo đi đâu thì phải đi đó, em chỉ cần đi theo sau thôi biết chưa? Kêu ca cái gì?

Sau khi gọi điện thoại cho mấy người kia, thông báo rõ điểm hẹn thì nửa tiếng sau, Tần Hạo đã lái xe đến quán đồ nướng ở trung tâm thành phố.

Lúc này, Long Tứ - người bất đắc dĩ bị mời đã đến trước. Cũng hết cách, suốt dọc đường cứ bị thúc giục bởi tên ma đầu Tần Hạo nên đến sớm cũng phải.

Long Tứ tranh thủ từng giây từng phút chạy thục mạng đến điểm hẹn xong mới phát hiện những người kia còn chưa cả tới.

Khi Tần Hạo nhìn thấy Diệp Thanh Trúc từ phía xa, trong lòng anh có ngay một dự cảm không lành!


Long Tứ sao lại ở bên cạnh Diệp Thanh Trúc? Lại còn đưa cô đến đây?

Thấy xe của Tần Hạo từ phía xa đi đến, Diệp Thanh Trúc nhảy lên mừng rỡ rồi chạy tới giúp Tần Hạo mở cửa xe. Anh vừa ra khỏi xe, Diệp Thanh Trúc liền ôm chặt lấy anh như thể sợ anh chạy đi đâu mất.

Lâm Vũ Nghi đứng hình!

Cô ấy không biết gì về chuyện giữa Tần Hạo và Diệp Thanh Trúc, cho nên cảm thấy ù ù cạc cạc. Rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì? Tại sao mà vừa mới gặp mặt đã thân mật như vậy. Cái tên Tần Hạo này ra ngoài ăn đồ nướng hay ra ngoài gặp tình nhân vậy?

"Chị à, em xin lỗi, em không thể giữ được anh ấy cho chị!", Lâm Vũ Nghi áy náy, thầm nhắn nhủ với chị gái Lâm Vũ Hân của mình. Lâm Vũ Nghi đã quên mất trước đây mình cũng suýt nữa đi quá giới hạn với Tần Hạo.

Lần này cô đồng ý ra ngoài ăn đêm cùng Tần Hạo vốn là vì tự nhiên thấy anh nửa đêm còn đi ra ngoài nên nghi ngờ, cho nên cố tình đi theo xem anh định làm gì. Thật không ngờ, cô có đi theo cũng chẳng có tác dụng gì. Cái tên này vừa gặp mặt đã ôm vai bá cổ con gái nhà người ta, vốn dĩ không coi Lâm Vũ Nghi ra gì!

Thật là quá đáng!

Cho nên, trong lúc tự giới thiệu, Lâm Vũ Nghi đã nổi đóa lên.

Vừa đúng lúc đó thì những người khác cũng tới. Diệp Vô Hoan vốn không có hứng thú tham gia mấy buổi tụ tập như thế này nhưng anh ta cũng chẳng còn cách nào khác. Tần Hạo đã mời, anh ta không dám không tới. Cho nên, vừa đến nơi là anh ta lập tức tới chào hỏi sư phụ Tần Hạo của mình.


Nhưng lúc này, một vài người bạn của Lâm Vũ Nghi gồm hai nam hai nữ cũng đến nơi.

Hai bên đều không thân quen gì, cho nên đương nhiên cần người đứng ra giới thiệu.

Người đầu tiên mở lời là Diệp Thanh Trúc, cô vốn chẳng bao giờ quan tâm đến người khác. Nhưng đối với Tần Hạo và những người ở bên cạnh anh thì lại khá nhiệt tình.

"Tôi tên Diệp Thanh Trúc, là bạn gái của Tần Hạo!", Diệp Thanh Trúc mỉm cười thân thiện rồi đưa tay về phía Lâm Vũ Nghi. Một người vô tâm như Diệp Thanh Trúc có lẽ không cảm thấy sự thù địch của Lâm Vũ Nghi đối với mình.

Lâm Vũ Nghi mỉm cười hờ hững, bắt đầu tấn công. Cô nói: "Tôi là vợ anh ấy, Lâm Vũ Nghi. Anh ấy có bạn gái ở ngoài sao tôi không biết nhỉ?"

Lời này thốt ra, không chỉ có Tần Hạo ngẩn người ra mà đến cả mấy người bạn của Lâm Vũ Nghi cũng thẫn thờ không hiểu!

Tần Hạo xanh mặt, khẽ chọc chọc cánh tay Lâm Vũ Nghi. Anh quay sang, dùng âm lượng mà chỉ có hai người nghe thấy để nói với Lâm Vũ Nghi: "Cái đó, cô không cần làm vậy đâu. Tôi đã nói với họ cô là em gái tôi rồi!"

Lâm Vũ Nghi bỗng chốc mặt đỏ tía tai nhưng vẫn kiên quyết đến cùng. Lâm Vũ Nghi đột nhiên dùng âm lượng rất lớn, nói: "Em gái thì đã làm sao? Cũng đâu phải em gái ruột? Em gái rồi sau này làm vợ anh không được sao?"

"Hả?"


Lúc này, tất cả mọi người đều ngẩn người ra, ai nấy nhìn Tần Hạo với vẻ mặt hết sức kỳ quái.

Giờ phút này, Tần Hạo ước gì mình có cây bút xóa trí nhớ như trong phim để xóa hết trí nhớ của đám người này.

"Cái cô Lâm Vũ Nghi này đang làm gì vậy chứ? Phải làm đến mức đó sao? Không phải tôi chỉ ôm Diệp Thanh Trúc một cái thôi sao? Hơn nữa còn không phải tôi chủ động, cần gì phải kích động như vậy chứ? Lẽ nào là thực sự ghen rồi? Nhưng mà ghen thì ghen chứ sao lại tự nhận là vợ tôi?"

Trong lòng Tần Hạo có rất nhiều điều muốn nói ra mà không thể nào nói được. Hôm nay anh là người khởi xướng cuộc gặp mặt này, anh chỉ đành cười hai tiếng khô khốc, nói: "Được rồi được rồi, đừng đứng mãi ở đây nữa, chúng ta vào trong thôi!"

Tần Hạo nói xong, mọi người đều định thần lại, cũng không tiện nói thêm gì nữa. Dù gì đây cũng là chuyện nhà người ta.

Diệp Thanh Trúc cũng chẳng thèm để ý đến màn công kích vừa nãy của Lâm Vũ Nghi. Cô kéo tay Tần Hạo, nũng nịu nói: "Anh Tần, hôm nay người ta cố ý trang điểm rất cầu kì đấy. Anh nhìn xem có đẹp không?"

Cái cô Diệp Thanh Trúc này hôm nay cũng đổi nết. Không phải dâm phụ như mọi khi nữa mà hóa trang thành cô gái đơn thuần!

Đúng là kì lạ!

Tần Hạo bước lên phía trước rồi quay lại nhìn Diệp Thanh Trúc một cái. Hôm nay cô ăn mặc trông rất trưởng thành, quần tất đen và giày cao gót. Bên trên mặc một chiếc áo vest màu hồng, bên dưới mặc một chiếc váy bó sát bằng vải bông. Tổng thể cả bộ trang phục nhìn vô cùng gợi cảm.

Diệp Thanh Trúc thấy Tần Hạo đang nhìn thì xoay một vòng.

Lâm Vũ Nghi đứng đằng sau, nhìn dáng vẻ thân thiết của hai người mà trong lòng vô cùng chua chát. Dù gì cô cũng đã tự xưng là vợ Tần Hạo, hơn nữa còn đến đây cùng với anh. Vậy mà Tần Hạo không thể giả vờ thân mật với cô hơn một chút được sao?


Lúc này, mấy người bạn của Lâm Vũ Nghi nhân cơ hội nhao lên phía trước.

"Vũ Nghi, cậu kết hôn từ bao giờ thế? Sao chưa gì đã theo chồng bỏ cuộc chơi rồi? Ai dà, tôi không thiết sống nữa!"

Lâm Vũ Nghi quay đầu lại liền nhìn thấy gương mặt anh tuấn của Vương Dật Quần. Cô cười khổ, nói: "Vương Dật Quần, cậu bớt nói linh tinh ở đây đi. Trong đám chúng ta, cậu là người kết hôn sớm nhất. Nếu như nhớ nhung tôi như thế thì sao chưa gì đã vội vã kết hôn?"

Lâm Vũ Nghi đương nhiên cũng chỉ đang đùa thôi. Vương Dật Quần là con nhà giàu, điều kiện gia đình khá giả. Cậu ta sớm đã có bạn gái, chính là đối tượng mà gia đình sắp xếp cho. Cô gái đó xứng với cậu về mọi mặt, không giống như trên phim truyền hình, hai người cái gì cũng không hợp nhau, cuối cùng để người thứ ba chen chân vào hưởng lợi. Quan hệ giữa hai người bọn họ cũng khá tốt.

Có thể cũng chính vì lí do này mà sau khi kết hôn, hai người họ bước vào thời kì nhạt nhẽo, hai người ít nhiều cảm giác mất đi sự nồng nhiệt ban đầu. Cho nên, tình trạng ông ăn chả bà ăn nem gì đó cũng hay xảy ra, hai người cũng ngầm hiểu với nhau điều đó. Nói đi nói lại thì bọn họ cũng là một cặp đôi rất không bình thường.

Lúc này, cô gái đi cùng Vương Dật Quần cười nói: "Bạn trai tôi đúng là có số được yêu, đi tới đâu cũng có các cô gái mến mộ!"

Lâm Vũ Nghi liếc nhìn cô gái này một cái, không lên tiếng phản bác lại, trong lòng cô có một điều còn chưa nói ra.

"Đối với bạn trai cô thì cô chẳng là cái khỉ gió gì cả, chỉ là một thứ đồ chơi mà thôi!"

Nhưng cô gái này không phải bạn học của Lâm Vũ Nghi, cho nên cô cũng chẳng thèm giải thích hay tính toán nhiều.

Còn hai người một nam một nữ còn lại thì đều là bạn học của Lâm Vũ Nghi, người nam tên là Đường Vân Long, hiện là giám đốc một bộ phận trong công ty có vốn đầu tư nước ngoài. Cậu ta còn trẻ măng, vừa mới ra trường đã đạt được thành tích như vậy, đúng là tài giỏi.

- -------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận