Boss Song Sinh Tuyệt Sắc Của Tôi

Lâm Vũ Nghi sững sờ, sau đó mặt tối sầm lại.

“Mấy cha nội này, mấy tuổi rồi không biết?”

Mặc dù nói vậy nhưng cô vẫn móc tiền ra. Ăn đồ nướng vốn chẳng hết bao nhiều, phần lớn là tiền rượu. Hơn nữa, bây giờ cô cũng đã là người có tiền. Cha nội Tần Hạo đã chuyển thẳng cho cô một triệu tệ vào thẻ, trả cô tiền lương năm.

Ra khỏi quán nướng, Tần Hạo lái xe đưa Lâm Vũ Nghi về nhà. Diệp Thanh Trúc bỏ đi, Diệp Vô Hoan cũng chỉ còn lại một mình, đương nhiên chẳng còn gì để nói.

Sau khi hai người Tần Hạo trở về thì Lâm Vũ Nghi bèn đi tắm rửa và đi ngủ. Ngủ một mạch tới tận trưa hôm sau khiến cô cảm thấy ái ngại. Rõ ràng là cô đã đặt báo thức nhưng lại không muốn dậy.

Nếu là trước đây khi còn học cấp ba, dù có buồn ngủ, có mệt thế nào thì cô cũng cố bò dậy. Bây giờ khác rồi, dường như trong tiềm thức cô cảm thấy ngủ dậy muộn một chút cũng không sao. Buổi sáng không đi làm, ông chủ cũng sẽ chẳng quở trách.

Đương nhiên Tần Hạo sẽ không nói gì. Bởi anh vẫn còn đang ngủ.

Đợi đến trưa tỉnh dậy nhìn đồng hồ anh mới cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh.

Họ ăn tạm ở bên ngoài bữa trưa, sau đó anh đưa Lâm Vũ Nghi tới công ty, và thế là anh cũng được tự do.

Tần Hạo tới nhà Thẩm Giai Oánh thì thấy ba cô gái đang rảnh rang chơi trò đấu địa chủ, anh cũng mê theo.


Thế là anh chạy tới góp vui. Sau khi thắng Oanh Oanh vài ván thì Tần Hạo đứng dậy nói: “Được rồi, buổi chiều sửa soạn rồi tới công ty cùng anh!”

“Cái này, em cảm thấy như vậy không được tốt lắm. Hay là, để em tự đi trước!”, Thẩm Giai Oánh do dự. Mặc dù cô đã sớm chuẩn bị xong xuôi tới làm việc ở tập đoàn Triều Dương. Hơn nữa, vị trí của cả ba cô gái cũng đã sắp xếp xong nhưng cứ thế lao vào như ong vỡ tổ, hơn nữa còn bị Tần Hạo ép công ty phải sắp xếp thì khiến cô có cảm giác như được đi cửa sau vậy.

Với kinh nghiệm nhiều năm của Thẩm Giai Oánh thì có cần phải dựa vào quan hệ để đi cửa sau như vậy không?

Thấy cô giải thích vậy, Tần Hạo đành gật đầu. Anh thì không bận tâm nhưng sau này trong công ty sẽ khó tránh khỏi có những người nói ra nói vào về Thẩm Giai Oánh, tới khi đó lại thêm một đống rắc rối.

Oanh Oanh vốn vui mừng, cô sớm đã chờ đợi ngày này nhưng bây giờ bỗng cảm thấy bất mãn: “Tôi có chỗ nào không tốt chứ? Không xứng với anh hay là thế nào? Sợ gì người ta nói xấu?”

Tần Hạo tối mặt. Cô nàng này chẳng giỏi gì chỉ giỏi làm rối chuyện. Thật không biết để cô tới công ty làm trợ lý của mình có phải là sai lầm không.

Nhưng đúng là tình huống hiện tại không phải nói vài câu là có thể rõ ràng được.

Ý của Thẩm Giai Oánh là cô tự đi làm trước. Đợi tình hình ổn định thì sẽ dựa vào danh nghĩa tuyển dụng để tuyển hai chị em Âu Dương vào. Dù sao người ngoài cũng không biết mối quan hệ giữa bọn họ nên cũng không ai có thể nói ra nói vào được.

Yên Yên thì hoàn toàn đồng ý với ý đó. Cô không muốn gây thêm rắc rối cho Tần Hạo và Thẩm Giai Oánh.

Tần Hạo vốn cảm thấy anh giữ hình tượng bạo quân trong công ty. Vì vậy sao phải bận tâm nhiều? Nhưng thấy biểu cảm nghiêm túc của Thẩm Giai Oánh thì anh lại nuốt lời vào không nói ra.

Buổi chiều hai người rời khỏi nhà, chính thức tới Triều Dương báo cáo.

Khi bước vào công ty, Thẩm Giai Oánh vẫn không khỏi kích động. Trước đây, cô và Lâm Vũ Hân là bạn đại học. Đây cũng không phải là lần đầu tiên cô tới đây, hai người từng là chị em tốt. Chỉ vì một người đàn ông mà mối quan hệ trở nên phức tạp.

Cũng chính vì người đàn ông này mà những năm tháng còn lại cô mới có cơ hội bước vào Triều Dương, tiếp tục đi con đường mà Lâm Vũ Hân đã đi.

Nghĩ đi nghĩ lại mới thấy chuyện thế gian thật vô thường.

Đám nhàn nhã trong công ty thấy Tần Hạo lại dẫn theo một người đẹp tới thì bàn tán xôn xao. Có khi nào lại tìm thêm một “trà xanh” nữa không?

Đương nhiên Thẩm Giai Oánh không nghe thấy những lời đó. Có điều dù có nghe thấy thì cô cũng không thể nói gì. Vì ở một mức độ nào đó thì cô đúng là “trà xanh” thật.

Họ đi thẳng tới phòng làm việc. Tần Hạo gõ cửa, sau đó đẩy cửa bước vào.


Lâm Vũ Nghi chẳng buồn ngẩng đầu: “Sớm vậy? Mới có ba giờ!”

Cô tưởng Tần Hạo chơi chán nên quay về. Cha nội này ngày nào cũng rảnh rang, chẳng làm gì. Sau khi đưa cô tới công ty thì chuồn mất dạng, tới giờ tan làm mới lại xuất hiện, đón cô về nhà rồi lại biến mất.

Lâm Vũ Nghi cảm thấy mình thật ngầu. Bắt sếp tổng làm tài xế. Đãi ngộ này không hề kém chị cô là bao.

Nhưng cô ngẩng đầu thì nhìn thấy một người đầy nho nhã khí chất ở phía sau. Lâm Vũ Nghi không khỏi bất ngờ, sau đó đứng dậy, vội vàng gật đầu nói: “Chào chị!”

“Chào cô!”

Thẩm Giai Oánh hào sảng đưa tay ra.

Hai cô gái lần đầu gặp nhau với thái độ rất thân thiện. Có thể là vì Tần Hạo vẫn chưa giới thiệu.

“Đây là Thẩm Giai Oánh. Nhân tài tôi đặc biệt mời tới từ Yến Kinh, sẽ phụ trách vị trí phó giám đốc, giúp cô quản lý công ty”.

Tần Hạo mỉm cười với Lâm Vũ Nghi. Khi nói tới Thẩm Giai Oánh thì biểu cảm của anh rất dịu dàng. Khi anh giới thiệu Lâm Vũ Nghi cho Thẩm Giai Oánh thì biểu cảm có phần nhăn nhó.

“Đây là Lâm Vũ Nghi. Là em gái của Lâm Vũ Hân. Hiện tại là giám đốc của công ty bọn anh. Sau này là cấp trên của em. Đương nhiên, hai người không phân lớn bé, đều là người của anh cả!”

Lời vừa nói ra, hai cô gái đứng ngây tại chỗ. Họ lẳng lặng nhìn Tần Hạo, thật chỉ muốn đạp thẳng chân vào miệng anh.


Có thể ăn nói tùy tiện như vậy sao? Cái gì mà không phân lớn nhỏ đều là người của anh chứ?

Tần Hạo tỏ vẻ bực bội: “Anh nói có gì sai sao? Lâm Vũ Nghi, cô là giám đốc, nhưng cô tiếp quản thời gian ngắn quá nên có nhiều điều chưa hiểu. Thẩm Giai Oánh có kinh nghiệm hơn, sau này có chuyện gì hai người bàn bạc là được, không cần nói với tôi. Ừ! Là thế đấy!”

Hai cô gái đỏ mặt, mỗi người có một suy nghĩ riêng.

Thẩm Giai Oánh thầm nghĩ. Cha nội đào hoa này, có khi nào ăn luôn cả em vợ rồi không biết! Chẳng trách anh ấy phải lao tâm khổ tứ nhờ mình tới Triều Dương giúp đỡ. Hóa ra là vì em vợ. Nghĩ vậy cô bỗng thấy phiền muộn. Nhưng ngay lập tức gạt bỏ ý nghĩ đó đi.

Còn Lâm Vũ Nghi thì đang nghĩ. Người phụ nữ xinh đẹp này có khi nào là tình nhân bé nhỏ bên ngoài của Tần Hạo hay không? Thật đáng ghét. Chị chỉ mới rời đi có mấy ngày mà anh ta đã dẫn cô gái khác nhét vào công ty. Quá đáng ghét, khi về nhà nhất định phải chất vấn anh ta bằng được.

“Được rồi. Có chuyện gì thì lát nữa họp rồi nói. Vũ Nghi, cô sắp xếp để lát nữa tôi đưa Thẩm Giai Oánh ra mắt, tuyên bố với mọi người. Dù thế nào đây cũng là quản lý cấp cao. Cần phải làm trịnh trọng một chút!”

Lâm Vũ Nghi lẳng lặng gật đầu, sau đó cảm thấy khó chịu. Nhưng cô vẫn gọi điện thông báo cho trợ lý, chuẩn bị họp lãnh đạo các bộ phận của công ty.

Thông báo nhanh chóng được phát đi. Bốn giờ chiều, cuộc họp bắt đầu.

Lâm Vũ Nghi ngồi bên cạnh vị trí cao nhất, nhìn những quản lý cấp cao của công ty. Tâm lý căng thẳng của cô cuối cùng cũng không thoát khói ảnh mắt của những nhân viên lão luyện kia. Dù sao cô cũng chỉ là một cô bé mới tốt nghiệp đại học chưa bao lâu, chưa từng đi làm chính thức bao giờ. Vừa vào làm việc đã phải đối diện với tình huống như này nên tâm trạng có phần thấp thỏm.

- -------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận