Boss Song Sinh Tuyệt Sắc Của Tôi

Tần Hạo giật mình bởi âm thanh sấm rền đó. Nước mưa không dâng tới miệng hang. Bên trong rất khô ráo, chỉ có điều thời tiết đã dần vào thu nên có phần hơi lạnh.

Nhất là ở một nơi như Trần gia thôn. Buổi sáng và buổi tối đều khá lạnh.

Tần Hạo đang cảm thấy muộn phiền thì một tia sét từ trên trời giáng xuống, đánh thẳng xuống gần đó. Bầu trời bỗng sáng rực giống như ban ngày.

“Phải rồi! Có thể nhân cơ hội này ngó xem rốt cuộc bên trong khắc cái gì!”

Tần Hạo quay người đi, chú ý tới bức tường bóng loáng phía sau.

Tiếng sét nặng nề vẫn rền vang.

Tần Hạo tập trung tinh thần một lúc lâu, đột nhiên tia sét lại giáng xuống. Trong nháy mắt, Tần Hạo mở to mắt và nhìn thấy cảnh tưởng khó quên nhất trong đời.

Bên trong hang đá cao hơn bốn mét, phía trên bức tường bóng loáng là một đôi mắt đỏ máu như ma thần cổ đại giáng thế. Khuôn mặt dữ tợn, sát khí đằng đằng nhào tới.

Nó mang theo sát khí vô cùng khủng khiếp. Tần Hạo mới chỉ nhìn một cái mà dường như đã bị chết lặng bởi hung thú đó.

“Phụp!”

Một ngụm máu tươi phun ra.

Tần Hạo ngã xuống, đầu óc trống rỗng. Đúng lúc này, thế giới lại rơi vào bóng đêm, bên ngoài vẫn là tiếng sấm vang rền nhưng cứ như anh không hề nghe thấy. Trong đầu chỉ toàn hình ảnh về con hung thú to lớn kia.

Anh cứ nằm dưới đất một hồi lâu mới từ từ bình tĩnh lại. Tần Hạo rơi vào trạng thái sợ hãi trước giờ chưa từng có.


“Đây là thứ gì vậy? Sao đáng sợ như vậy chứ?”

Khi mới vào Trần gia thôn, anh từng bị dọa sợ bởi kiếm ý trên bia đá. Và đã cạn lời với Trần gia thôn. Thật không ngờ còn có thứ đáng sợ hơn như vậy tồn tại.

Đây chính là bí mật mà Trần gia thôn bảo vệ sao?

Trên đời này thật sự có thần ma tồn tại chắc? Nếu không thì hung thú kia là gì chứ?

Tần Hạo cảm thấy khó hiểu, nhưng anh đã hiểu vì sao ở đây lại tối như vậy. Xem ra cái hang này không hề đơn giản.

Nếu mà nhìn rõ trong cái hang này, bản thân nằm trong tầm chú ý của con thú với đôi mắt đỏ như máu kia thì chắc chắn sẽ dựng cả lông tóc khi ở lại đây chứ đừng nói tới việc ngủ.

Thật đáng sợ!

Rốt cuộc đám người của Trần gia thôn đang làm cái quái quỷ gì vậy?

Càng nghĩ càng thấy kinh hãi. Và tính tò mò cũng theo đó dâng lên. Anh nằm dưới đất một hồi lâu. Sau khi nhổ ngụm máu ra thì một lúc lâu sau mới hồi phục lại. Ngoài vết thương ở ngực thì không có gì khác thường nữa.

Anh lại bò dậy, đi tới bức tường bóng loáng trong động. Lần này anh mang theo tâm trạng kính sợ. Nếu như không nhìn thấy bức vẽ đó thì có khi anh cũng chẳng quan trọng hóa vấn đề. Thế nhưng bây giờ anh bắt buộc phải cẩn thận.

Nhưng nếu không có nguồn sáng, muốn biết rõ bí mật ở nơi đây thì đúng là quá khó khăn.

“Xem ra, đành phải đợi Diệp Thanh Trúc mang đồ tới rồi!”

Sờ một lúc, không có tiến triển gì, Tần Hạo đành phải từ bỏ.

Đêm đã khuya.

Bên ngoài vẫn mưa to. Cơn mưa thu tới bất ngờ, cứ rơi mãi, rơi cả đêm. Không khí trở nên lạnh lẽo.

Tần Hạo cứng người vì cơn lạnh.

“Có khi nào bị tà ma xâm nhập không nhỉ?”

Anh thầm nghĩ và chẳng thể ngủ được. Thi thoảng trong đầu lại hiện lên hình ảnh khi nãy, gợi nhớ từng chút từng chút một.

Cùng với sự hoan tưởng của anh, bức họa chỉ nhìn một lần kia dần dần được hình thành trong đầu.

Tần Hạo kinh ngạc. Thật không ngờ anh còn có khả năng nhìn một lần mà ghi nhớ mãi. Đến cả hình ảnh thoáng qua mà cũng có thể gợi lại từng chút một trong đầu.

Anh nhắm mắt, bức hình trong đầu hiện ra mỗi lúc một lớn, từng chút một bổ sung toàn bộ.

Đây là hình ảnh một con hung thú thời cổ đại đang gào thét. Con hung thú này mặt xanh răng nanh. Mắt đỏ như máu, nhìn giống hổ, có tứ chi, đuôi mọc đầy gai nhọn, toàn thân có vẩy như kỳ lân, hơn nữa còn có đầu rồng.

Tần Hạo chưa từng nhìn thấy hình ảnh kỳ lạ như vậy bao giờ. Những truyền thuyết cổ đại có trong trí nhớ cũng không hề thấy ghi chép về con hung thú nào như vậy.


“Nơi đây làm gì có thứ có trong truyền thuyết chứ? Lẽ nào Trần gia thôn là một dân tộc thiểu số? Bọn họ có tranh tín ngưỡng riêng của mình? Con hung thú này chính là đối tượng sùng bái của họ sao?”

Tần Hạo không ngừng suy nghĩ, luận đoán bí mật trong đó.

“Nhưng cũng không đúng. Nếu đúng là tranh tín ngưỡng của Trần gia thôn thì bọn họ không nên đặt nó trong động mà là nơi có thể nhìn thấy để có thể thờ cúng bất cứ khi nào mới phải”.

Mặc dù người của Trần gia thôn có võ công cao cường. Ai cũng là cao nhân tuyệt đỉnh, nhưng so với bức hình có thể trấn áp người khác phải nôn ra máu như bức hình hung thú này thì thực đúng chẳng là gì. Đây đã được coi như thần thoại rồi.

Không được, mình nhất định phải nắm rõ bí mật trong đó!

Tần Hạo quyết định, đợi Diệp Thanh Trúc mang đồ tới sẽ nghiêm túc nghiên cứu.

Cuối cùng cũng đợi tới trời sáng. Lúc này càng khó khăn hơn trước đó. Tần Hạo trông ngóng chờ mong nhưng không thấy bóng dáng của Diệp Thanh Trúc đâu. Bụng anh cũng đã đói meo.

Nhất là trận nôn tối qua đã khiến tinh thần anh không còn được tốt, sắc mặt đã tái nhợt.

“Diệp Thanh Trúc chết tiệt, sao vẫn chưa tới thế không biết? Không phải xảy ra chuyện rồi chứ?”

Tần Hạo suy nghĩ vẩn vơ. Bên ngoài mưa đã tạnh. Mặt trời đã nhô lên. Ánh nắng chiếu xuống mặt đất, không khí trong lành, mang theo mùi đất ngái khiến tinh thần trở nên sảng khoái.

Nhưng lúc này Tần Hạo làm gì có tâm trạng mà thưởng thức.

Cuối cùng người đưa cơm cũng tới nhưng không phải là Diệp Thanh Trúc mà là một cô gái khác.

Tần Hạo quen cô gái này. Đó là một người phụ nữ bình thường ở Trần gia thôn, và cũng là vợ của một trong mười tám người đàn ông mình đồng da sắt kia. Trước đó Tần Hạo cố tình chọc đối phương tức giận, còn nói linh tinh kiểu như 'cho tôi mượn vợ của anh sờ một lúc đi'.

Có thể thấy người phụ nữ này khá ưa nhìn.

Thế nhưng hôm nay Tần Hạo chẳng cảm thấy vậy. Lúc này người mà anh mong tới nhất là Diệp Thanh Trúc. Anh cảm thấy Diệp Thanh Trúc xinh đẹp hơn bất kỳ cô gái nào.

“Diệp Thanh Trúc đâu?”, Tần Hạo chẳng buồn chớp mắt, cứ nhìn chăm chăm người phụ nữ, hỏi dồn dập.


Biểu cảm của người phụ nữ hết sức kỳ lạ. Sau khi cẩn thận nhìn đằng sau không có người thì cô ấy nói một câu.

“Đợi một lát là anh có thể gặp được cô ấy!”

“Đợi một lát là gặp? Ý gì vậy?”

Tần Hạo ngạc nhiên. Không hiểu ý của người này. Diệp Thanh Trúc có việc không tới được nên nhờ cô ấy đưa cơm tới cho mình sao?

Có phải vì chuẩn bị những thứ kia phiền phức qua nên Diệp Thanh Trúc cần thời gian không?

Nhưng chỉ là chăn mền và thứ có thể đốt lửa mà khó đến vậy sao?

Người phụ nữ kia chỉ nói đúng một câu rồi im lặng.

Nếu cô ấy biết trước đó Tần Hạo đã từng sỉ nhục mình thì có khi sẽ chẳng nói với anh lời nào cũng nên.

Tần Hạo đành bực bội ăn cơm. Người phụ nữ đợi anh ăn xong bèn bỏ đi.

Tần Hạo cứ đợi mãi đợi mãi cho tới khi đợi được Diệp Thanh Trúc.

Nhưng không chỉ có một mình cô tới, hơn nữa hình như cô còn không chủ động muốn tới.

Trần Lạc Vũ và Trần Bán Hiền, mỗi người một tay, áp tải Diệp Thanh Trúc như một con sâu nhỏ, bắt cô đi tới.

- -------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận