Boss Song Sinh Tuyệt Sắc Của Tôi

Bọn họ yên lặng trong chốc lát. Tứ trưởng lão Trần Trường An - người vốn chưa từng can dự vào chuyện này, đột nhiên cất tiếng: “Cũng không chắc. Có thể đó là gián điệp do nhà họ Diệp cử đến. Chúng ta không biết được Diệp Thanh Trúc ở ngoài kia đã kết giao với những kẻ như thế nào.”

Trần Linh Tố vừa nghe đến đây đã tức đến tái mặt. Nhưng bà không thể tiết lộ Tần Hạo là đệ tử của mình, chỉ đành kìm lại, cảm giác rất khó chịu.

Lâm Vũ Hân nói với giọng quả quyết: “Cháu cảm thấy không đâu. Anh ấy không giống loại người như thế!” . Đọc‎ t𝑟𝗎yện‎ hay‎ tại‎ {‎ 𝙏R‎ 𝗎M𝙏RU𝗬𝑬𝖭.Vn‎ }

“Vũ Hân, sao cháu lại chắc chắn như vậy?”

Lâm Vũ Hân cứng họng, không thể nói Tần Hạo vì cô nên mới đến Trần gia thôn này.

Thứ quy tắc khốn kiếp, phiền chết đi được!

Trần Trường An càm ràm: “Thật tình. Tôi đã bảo từ lâu rồi, tốt nhất đừng bày ra trò này làm gì. Cấm tiệt người ngoài vào thôn là được. Thế thì đã chẳng xảy ra lắm chuyện!”

“Tôi cảm thấy chúng ta cho cậu ta vượt ải thứ ba rồi hẵng tính tiếp. Cậu ta mà chết ở ải thứ ba thì chẳng còn chuyện gì nữa, cũng không cần phải nghi ngờ thêm. Nhưng nếu Tần Hạo thật sự may mắn qua nổi ải thứ ba thì ta hãy gả Diệp Thanh Trúc cho cậu ta, rồi cho cả hai ở lại Trần gia thôn. Chỉ cần bảo đảm Tần Hạo không rời khỏi thôn thì việc cậu ta có phải là người của nhà họ Diệp hay không cũng đâu còn quan trọng?”

Những người khác nghe xong cũng nghĩ đây là cách khả dĩ nhất bây giờ.

Họ bàn bạc được một lúc, thấy không còn vấn đề gì nữa thì ai về nhà nấy.

Trần Trường An sai người tăng cường phòng vệ ở lối vào thôn và vùng rừng núi xung quanh. Nhị trưởng lão và Tam trưởng lão thì đau đầu thiết kế ải thứ ba.

Kể ra cũng thật buồn cười. Người ngoài muốn lấy phụ nữ ở Trần gia thôn phải vượt qua ba ải. Ải đầu tiên và ải thứ hai đều do tổ tiên truyền lại. Còn ải thứ ba lại chẳng biết là gì, cũng chưa từng nghe tổ tiên nhắc đến.

Theo suy đoán, ải đầu tiên dùng để kiểm tra sức mạnh. Ải thứ hai kiểm tra thiên phú, vận may và thứ quan trọng nhất – trí tuệ. Ải thứ ba, có lẽ là về phẩm hạnh, đạo đức. Thế nên mới có ba ải dũng – trí – đức.

Như thể đang tuyển chọn nhân tài vậy. Kén rể chứ nào phải tuyển dụng đâu, sao phải phiền hà đến thế cơ chứ?

Hai vị trưởng lão thảo luận tới lui, cuối cùng nghĩ ra một cách không đáng tin cho lắm.

“Không đáng tin cho lắm” chính là nhận xét của Tần Hạo về nội dung kiểm tra này.

Sau khi biết nội dung ải thứ ba, Tần Hạo đã thắc mắc không biết hai vị trưởng lão có bị kẹp cửa vào đầu hay không.

Họ bảo anh lấy lòng trẻ con trong thôn.

Nội dung kiểm tra chính là, Tần Hạo phải được sự công nhận của mọi đứa trẻ dưới mười tuổi trong thôn thì họ mới cho anh qua ải.

Con người chẳng ai hoàn hảo. Không ai dám đảm bảo bản thân sẽ được mọi người chấp nhận, anh cũng đâu phải thỏi vàng.

Nhưng theo cách giải thích của hai trưởng lão, tâm hồn của trẻ con ngây thơ và thuần khiết nhất. Chúng có thể dựa vào cảm giác để biết được đối phương là người tốt hay xấu. Nếu một người đàn ông có thể khiến lũ trẻ yêu mến, thì dù nhân phẩm của người đó có tệ cũng sẽ không đến mức không cứu chữa được.

“Mẹ nó, thế này có khác gì cố ý chơi mình?”, Tần Hạo to tiếng chửi rủa.

Nếu là thời điểm mới đến Trần gia thôn thì anh còn có phần tự tin. Lừa trẻ con thôi mà, cũng không khó lắm. Nhưng bây giờ Tần Hạo ở Trần gia thôn đã được gán cho biệt danh “tên đê tiện”, độ thiện cảm tụt mạnh, chuyện này sẽ khó khăn hơn rất nhiều.

Trần Lạc Vũ nói đề bài kiểm tra cho Tần Hạo xong thì đi thẳng, không hề cho anh cơ hội thương lượng.

Thật ra, ý định ban đầu của họ vốn là muốn Tần Hạo chết ở ải thứ ba. Nhưng ngẫm lại, họ thấy làm vậy có hơi tàn nhẫn, nên mới đổi sang cách làm “chơi khăm anh” thế này.

Vì họ biết, muốn vượt được ải này thật sự rất khó! Thậm chí còn khó hơn bài kiểm tra sức mạnh ở ải đầu tiên.

Khi biết tin Tam trưởng lão Trần Bán Hiền đem anh ra làm ví dụ tiêu cực khi dạy học cho lũ trẻ, Tần Hạo cáu tiết vô cùng. Thế này thì chơi kiểu gì nữa!

Thời gian kiểm tra là mười ngày!

Trong mười ngày, nếu như không thành công, anh phải cút khỏi Trần gia thôn.

Tần Hạo thống kê lại, toàn thôn có mười chín đứa trẻ dưới mười tuổi, gồm tám bé trai, mười một bé gái. Lũ trẻ ngày nào cũng chỉ có đi học thôi. Không có việc làm hay áp lực cuộc sống gì ở Trần gia thôn cả. Thế nên còn khó dụ ngọt hơn mấy đứa trẻ thông thường khác.

Anh nghĩ mãi cũng chỉ có một cách.

Hôm ấy, Tần Hạo cứ đi đi lại lại trong thôn. Trông thấy một đứa trẻ, anh bèn nheo mắt cười cười, hệt ông chú kỳ lạ muốn gạt cô bé con xem cá vàng.

“Nhóc con, lại đây, muốn chơi cái này không?”

Vừa nói, Tần Hạo vừa xoay con quay được đẽo bằng gỗ.

Hai mắt của đứa trẻ sáng rực, nhìn con quay gỗ không chớp mắt.

Tần Hạo rất bình tĩnh và quyết tâm.

Trần gia thôn không hiểu biết nhiều về thế giới bên ngoài. Anh không tin những món đồ chơi diệu kỳ của mình không dụ được lũ trẻ chưa tỏ sự đời này.

“Anh đê tiện ơi, dạy em chơi cái này được không ạ!”

Đứa trẻ kia chớp mắt đầy mong chờ nhìn Tần Hạo.

Mặt mũi anh sa sầm. Trẻ con nhà nào, là ai dạy nó gọi anh như thế? Đứng ra đây, anh bảo đảm không đánh chết kẻ đó.

“Nhóc này, gọi như thế vừa sai vừa vô lễ. Tam trưởng lão đã dạy, người nhỏ phải tôn trọng trưởng bối. Nhóc nên gọi là “chú Tần” nhé!”

Đứa trẻ làm mặt quỷ với anh: “Không muốn. Mẹ đã dạy, gặp anh thì phải gọi là “tên đê tiện”. Vì hôm nay thấy anh có món đồ chơi thú vị quá nên mới gọi là “anh đê tiện” thôi. Ai mà thèm gọi chú Tần gì đó chứ!”

Tần Hạo ngớ người. Bảo sao đứa trẻ này lại nghịch như vậy, thì ra là do phụ huynh dạy hư.

“Mẹ cháu đâu, bảo mẹ cháu ra đây gặp chú. Tức chết mất. Gán cho người khác cái biệt danh này thì tự gọi đi, còn dạy cho cả con nít nói theo, đúng là không có tư chất!”

Tần Hạo điên tiết nói.

Đứa trẻ kia nghe anh mắng mẹ mình thì lập tức cất giọng cáu kỉnh: “Xấu xa, dám mắng mẹ em à! Không thèm chơi với anh nữa. Khúc gỗ của anh thì có gì hay chứ, em không cần.”

Sau đó, đứa trẻ bực bội chạy đi, nhưng vẫn ngoái đầu nhìn con quay gỗ trên mặt đất.

Nhìn theo bóng lưng của đứa trẻ, Tần Hạo thở dài, lẩm bẩm: “Hầy, xem ra đồ chơi vẫn chưa đủ!”

Lần thứ nhất xuất chiêu đã thất bại. Áp lực rất nặng nề, nhưng anh phải nghĩ ra cách khác.

Chỉ lấy đồ chơi ra dụ thì không ổn. Lũ trẻ tuy hiếu kỳ với mấy món đồ chơi, nhưng vẫn có thành kiến với nhân cách của Tần Hạo.

Xem ra, anh phải dùng đến tuyệt chiêu thật sự rồi.

Thế là sau đó, Tần Hạo bèn kéo Diệp Thanh Trúc nhập bọn. Cả hai cùng đánh quay ở giữa quảng trường, thu hút sự chú ý của rất nhiều đứa trẻ.

Lũ trẻ nào có việc gì để làm đâu. Thi thoảng thì bị bố mẹ bắt luyện công, đi học ở chỗ Tam trưởng lão, chẳng có trò tiêu khiển nào cả.

Mấy đứa trẻ ở đây còn chẳng bằng trẻ con ở thôn quê. Đến ti vi cũng không có mà xem, trời vừa sập tối đã bị bố mẹ giục về nhà ngủ.

- -------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui