Boss Trở Thành Chồng

Tô Tố vẫn chưa định thần lại sau cơn ác mộng, đột nhiên nhìn thấy bóng hình cao lớn trước cửa sổ, do phản xạ cô cứ tưởng đó là Mạc Tầm, lo sợ cuộn tròn người lại.

‘’Cẩn thận xíu, đừng làm đau cô ta!’’

Tiêu Lăng còn tưởng rằng y tá rút kim ra làm đau cô, trau mày lạnh lùng lại nhìn y tá.

Nữ y tá run tay một cái, cánh tay Tô Tố liền ra máu.

‘’Cô có biết rút kim không!’’ Tiêu Lăng lập tức lạnh mặt đứng lên,

‘’Xin lỗi xin lỗi’’

Nữ y tá ấm ức bĩu môi.

Chút ái mộ và tán thưởng đối với chàng Mỹ nam ấy cô vừa thấy ấy hoàn toàn biến mất.

Loại đàn ông này chỉ có thể đứng từ xa nhìn không thể tiến tới.

Cô ta nhanh chóng rút kim, lấy bông gòn chặn đầu kim lại, ‘’được rồi, ấn giữ hai ba phút, đừng giữ chặt thế kia, nếu không cánh tay sẽ bị bầm tím.’’

Tiêu Lăng mặt vẫn lạnh lùng ngồi ở đầu giường, đưa tay đón lấy tay Tô Tố, vụng về ấn giữ miếng bông gòn.

Y tá dùng ánh mắt rất có lực rồi rời khỏi phòng bệnh

Trong phòng bệnh của còn Tô Tố và Tiêu Lăng hai người, người Tô Tố đổ đầy mồ hôi lạnh, cái đau ở cánh tay khiến cô tỉnh khỏi cơn ác mộng, nhận ra người đàn ông trước mắt.

‘’Tiêu….Lăng…’’

‘’Ừm!’’

Tô Tố Tô Tố định gượng dậy khỏi giường, Tiêu Lăng dùng ánh mắt lạnh lùng quét qua, giữ chặt chiếc khăn, mở lời giáo huấn, ‘’Đừng động đẩy! Ngoan ngoãn nằm xuống.’’

Cánh tay Tô Tố không vươn ra được, bĩu môi, ‘’Khó chịu…’’

‘’Khó chịu chỗ nào?’’

Tô Tố mở miệng chỉ cảm thấy trong họng đau rát, âm thanh bị tắt nghẹn. Không chỉ có vây, toàn thân cô mềm nhũn, Chiếc váy cô mặc cũng bị thấm ướt cả mồ hôi, dính sát vào người, khưn thì quấn sát cào người mình, trong chăn nhiệt độ rất cao, nức bí đến nổi ngực cô khó thở, vô cùng khó chịu.

‘’Toàn thân đều là mồ hôi.’’

‘’Nhịn đi!’’

Khốn nạn, việc này cũng nhịn được sao!

‘’Tôi nằm khó chịu lắm.’’ Tô Tố đổi cách nói khác, khuôn mặt đầy ấm ức.

Tiêu Lăng lạnh lùng liếc cô ta, tuy ánh mắt rất lạnh, nhưng động tác lại vô cùng mềm mỏng đỡ cô dạy, lấy gối đẹm sau lưng, để cô dựa thoải mái một chút.

Khuôn mặt uất ức của Tô Tố nhanh chóng chuyển sắc.

Tiêu Lăng tính toán thười gian, vứt bông gạc đi, lại đứng dậy rót cho Tô Tố một ly nước ấm để đàu giường.

‘’Cổ họng bị tắt tiếng như tấm đồng nát vậy uống nước!’’

‘’Cám ơn nhé.’’ Tô Tố hoàn toàn không để ý đến ngữ khí đầy tính ra lệnh của anh, đón lấy ly uống hai ngụm, cổ họng khô rát giờ đây cảm thấy đỡ đi rất nhiều, cô ta đưa ly thủy tinh cho Tiêu Lăng, nghi hoặc nhìn quanh phòng một lượt, ‘’đây là đâu?’’

Cô rõ ràng đã hẹn với Tiểu Hy, tối nay tụ tập. Sau đó thì sao?

Sau đó…

Cô nhớ cô chóng mặt, sau khi thấy Tiểu Hy thì ngất đi…

Tô Tố nhìn qua cả bên trong lẫn bên ngoài căn phòng một lần nữa, không thấy bóng dáng của An Tiểu Hy.

‘’Tiểu Hy đâu?’’

Mặt của Tiêu Lăng càng khó coi hơn.

Cái con đàn bà này lại không có tí lương tâm nào, người ở đây cực khổ chăm sóc cô ta chính là anh, cô ta không nhớ anh cũng không sao, lại mở miệng hỏi một người chả liên quan.

‘’Tiểu Hy cô ta…’’

‘’Đi rồi!’’

‘’Ồ!’’

Tô Tố cuối cùng cũng bất tri bất giác nhạn ra phản ứng tức giận của Tiêu Lăng, cô cắn chặt tay bất an nhìn khuôn mặt lạnh như tiền cảu anh.

Tiêu Lăng không nói nửa lời, chỉ dùng một đôi mắt lạnh lùng chết người nhìn cô.

Không khí bắt đầu tê lạnh lại.

Tô Tố sau khi truyền dịch xong đã khỏe hơn rất nhiều, đầu óc cũng minh mẫn hơn.

Cô ta nuốt nước bọt, cắn môi nhìn Tiêu Lăng. Người này sao mà thần sắc bất định vậy, may mà bọn họ mới xác định quan hệ chưa tới hai ngày sao lại bắt đầu trơ cái mặt đó nhìn cô chứ.

Cô lấy một ngón tay chọt chọt eo của Tiêu Lăng, ‘’Quay…anh sao vây?’’

‘’…’’

Tiêu Lăng không nói chuyện, ánh mắt vẫn lạnh lùng.

Tô Tố cười đáp lễ.

Sao dùng cái ánh mắt đó nhìn cô, làm như cô đã làm việc gì đó đại nghịch bất đạo không bằng.

‘’Này…Tiêu Lăng, tôi nóng.’’

‘’Cô giờ không thể thổi máy lạnh!’’

Cô ta đương nhiên biết, chỉ là kiếm cỡ đổi không khí thôi.

Tô Tố chỉ tay vào cưả sổ cười đáp, ‘’Giúp tôi mở cửa sổ ra, được không?’’

Tiêu Lăng lạnh lùng hừm một tiếng, đi đến bên cửa sổ mở một khe hở bằng gang tay. Giờ này trời đã tối đen như mực, có một chút gió mát thổi vào từ cửa sổ, làm cho căn phòng khô nóng trở nên dễ chịu mát mẻ đi nhiều.

Giường của Tô Tố cách cửa sổ không xa, cô nhìn cảnh vật xa lạ ngoài cửa sổ kia, lại hỏi lại câu hỏi cũ một lần nữa.

‘’Đây là đâu?’’

Căn phognf khép kín nhỏ có dán tường màu quýt vàng, vật dụng nên có đều có, nhưng cách bố trí tuy khá hài hòa, nhưng lộ rõ ra đây không phải phong cách của Tiêu Lăng, cô ta đi qua chỗ ở của anh, trang trí vừa khiêm tốn lại sa hoa, đây rõ ràng không phải địa bàn của anh ta.

‘’Bệnh viện!’’ Tiêu Lăng lại ngồi cạnh giường.

Bệnh viện?

Tô Tố mở to mắt.

Bệnh viện sao không có mùi thuốc khử trùng, không có giường bệnh khác nào, sao không có áo bệnh nhân?

Như thể đoán được sự nghi hoặc của cô, Tiêu Lăng điềm tĩnh giải thích, ‘’Đây là phòng bệnh khép kín của bệnh viện, có thể vào đây không phải là người giàu thì cũng là người cao quý.’’

Khó chắc!

Tô Tố bĩu bĩu môi, người cảu giới thượng lưu thật biết hưởng thụ, đén cả khi bệnh cũng biến phòng bệnh thành như thế này.

Trong khi nói chuyện, Tiêu Lăng đã ấn chuông ở đầu giường, trong phòng bệnh nhanh chóng có một đám người chen trút, trong đó đứng hang đầu là bác sĩ điều trị chính của Tô Tố, sau lưng là một đám ý tá mặc áo hồng, mấy người này bước vào, căn phòng cũng được xem là to này bỗng chốc trở nên chật chội,

‘’Tiêu thiếu gia cần giúp gì không?’’

Tiêu Lăng nhăn mặt nhìn đám quần chúng kia, ‘’Đến nhiều người vậy làm gi, không biết như vậy sẽ mang theo vi khuẩn vào luôn sao!’’

‘’Xin lỗi Tiêu thiếu gia, tôi kêu họ ra ngoài ngay.’’

Mấy tiểu y tá, người này nhìn người kia, người kia nhìn người nọ, lập tức ra ngoài.

Tiêu Lăng để hai tay nhét vào túi quần tây phục, khuôn mặt sắc lạnh đủ làm người ta khiếp sợ, anh ta đưa ánh mắt thăm dò bác sĩ, ‘’Giờ chúng tôi đi được chưa?’’

“E rằng vẫn chưa được.

Một ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Lăng quét qua.

Bác sĩ điều trị chính cuối đầu xuống, đầu tê cứng lại đáp, ‘’Cô Tô phát sốt lần này đặc biệt nghiêm trọng, mấy ngày nay thời tiết không ổn định, vi rút gây bênh cảm rất nhiều, vả lại cô Tô đây xém chút sốt đến viêm phổi, tình trạng này rất dễ tái phát, nên tốt nhất là nằm viện quan sát hai ngày, truyền dịch liên tục mấy lần, đợi sức khỏe hoàn toàn khỏe mạnh mới xuất viện,’’

Tiêu Lăng nghĩ tới Mạc Tầm, lông mày nhăn lại căm giận.

Anh ta là thằng đàn ông, không thể nhìn lầm cái ánh mắt đó!

Mạc Tầm có cảm tình với Tô Tố!

Tuy với dung nhan của cô việc này rất bình thường, nhưng trong lòng anh không thoải mái, càng không muốn Tô Tố nằm bệnh viện của gia đình Mạc Tầm.

‘’Cái đó …’’Tô Tố nhìn thấy hai người chỉ lo nói chuyện với nhau, chả có để ý đến cô, liền giơ tay đáp lại, hai người đồng thời quay qua nhìn, Tô Tố ngượng ngùng ho lên một tiếng đáp, ‘’Tôi thấy hình như tôi khỏe rồi, không cần phải ở viện quan sát.’’

‘’Không được!’’

Tiêu Lăng vốn dĩ còn đang do dự, nhưng nghe lời nói của Tô Tố xong liền quyết định, ‘’Bắt buộc phải nằm viện điều trị, khỏe rồi mới được xuất viện.”

“Nhưng mà…”

“Không nhưng mà gì hết!’

Tối qua mới sốt cả buổi tối, cho dù khó chịu hơn, giao thông thuận tiện hơn đi nữa, cũng không nhanh bằng ở trong bệnh viện.

Bác sĩ trẻ gật gật đầu, “Vậy được, đợi xíu nữa Tiêu thiếu gai kêu người làm thủ rục nhập viện nhé.”

Tiêu Lăng gật gật đầu, “đêm toàn bộ ga giường, chăn mền toàn bộ thay bộ mới hết.”

“Được, tôi lập tức kêu người đến thay”

Bác sĩ nhanh chóng rời khỏi căn phòng, không tới hai phút sau đã có y tá đem chăn và ga giường sạch đến.

“Cô Tô, cô có thể dậy một chút được không.”

“Được”

Tô Tố toàn thân mềm nhũng, liếc Tiêu Lăng một cái, thấy anh ta đang đứng cuối giường làm ra bộ dạng bất cần chả nhúc nhích gì hết, cắn cắn rang, cầm lấy cạnh giường, giữ lấy sức để ngồi dậy.

“Đáng chết, mở miệng kêu tôi giúp khó khan đến vậy sao!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui