Boss, Vợ Ngài Lại Chạy Rồi

Lục Diệp bế Bánh bao nhỏ lên liền nhanh chóng chuồn.

Nhưng sau khi đi ra ngoài, cô cũng không vội vã trở về.

Lục Diệp ôm Bánh bao nhỏ, tìm vị trí lén nhìn.

Không sai, cô chính là cố ý! Tất cả vừa nãy đều là cô diễn, cô một mặt muốn thăm dò Giang Văn Thăng, mặt khác cũng muốn cho anh bài học.

Ai kêu tên tra nam xấu xa như vậy, lại còn trút lên đầu Lạc An!

Hừ, cô chính là muốn cho Giang Văn Thăng một chút màu sắc xem xem!

Mà lúc này, trong tiệm ăn, Giang Văn Thăng vốn dĩ một chút cảm giác cũng không có. Nhưng lúc anhn nhìn thấy bản hợp đồng trên bàn đã bị canh làm cho nát nhừ, còn có tờ tiền trên ghế kia dính chất lỏng không rõ, Giang Văn Thăng sắc mặt tức khắc phảng phất như ăn một mồm to thứ đồ ghê tởm vậy.

Anh cảm giác như mình đang nuốt một con ruồi bọ sống sờ sờ.

Tờ chi phiếu trên ghế kia, anh lấy cũng không được, không lấy cũng không được.

Lục Diệp nhìn, buồn cười cực kỳ. Cô vỗ vỗ đầu Bánh bao nhỏ, không khỏi tán thưởng nói: “Nhóc con à, con cũng rất được a!”

Bánh bao nhỏ cao hứng cực kỳ, cả người liền cọ vào lồng ngực Lục Diệp.

Cô tiếp tục nhìn, thực mau liền thấy Giang Văn Thăng dùng hai ngón tay cầm lên tờ chi phiếu kia. Không chỉ có như thế, lại còn có vẻ mặt vô cùng ghét bỏ.

Lục Diệp thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Sau khi xem đã đời, cô liền dẫn Bánh bao nhỏ về nhà.

Sau khi trở về, Lục Diệp tuy rằng cảm giác rất vui vẻ, nhưng sự nghi ngờ của không có rõ ràng toàn bộ. Cô nghĩ như thế nào cũng không nghĩ thông suốt lắm, số tiền này của Giang Văn Thăng đến tột cùng là từ đâu.


Suy nghĩ một lát không có kết quả, Lục Diệp bỗng nhiên nhận được tin của Lạc An.

Trên WeChat, Lạc An gửi một bức ảnh, ảnh chụp cậu ta ở ktv cùng vài người uống rượu.

Lục Diệp trả lời bằng một dấu chấm hỏi.

Lạc An thấy Lục Diệp có phản ứng, lập tức cũng hồi đáp tin nhắn. Vì thế Lục Diệp liền nhìn thấy di động bên kia vẫn luôn hiện đối phương đang gõ…… Nhưng chậm chạp mà không thấy hồi đáp.

Đại khái qua thật lâu, Lạc An mới gửi một cái icon khóc to.

Diệp Tử có chút bất đắc dĩ.

Cô vẫn luôn xem Lạc An là em trai mình, mà trên thực tế, Lạc An cũng xác thật rất giống em trai mình. Rõ ràng lúc ở bên ngoài đều thể hiện là một soái ca Hàn Quốc lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng ở trước mặt mình liền biến thành cún con ngoan ngoãn, thường xuyên làm nũng ủy khuất chuyên thả thính!

Nhưng ở giữa ấn tượng của công chúng, Lạc An lại là một nam sinh vô cùng cao ngạo!

Diệp Tử chỉ có thể tiếp tục đặt dấu chấm hỏi.

Lạc An đã gửi một vị trí.

Lục Diệp nhìn thấy này, tức khắc trong lòng rộng mở thông suốt. Lạc An hẳn là đang hy vọng mình đi tìm cậu ta.

Nhưng cô khẳng định là không đi được.

Hơn nữa, cô hiện giờ cũng không còn mặt mũi nào nhìn Lạc An nữa…… Lúc trước rõ ràng là cô ký với Lạc An, giờ lại hại chún con người ta thiếu chút nữa lâm vào cuộc phân tranh bán mình cùng với xã giao, Lục Diệp nào không biết xấu hổ mà còn nhìn cậu ta nữa!

Vì thế cô chỉ có thể gửi giọng nói qua.


Lạc An cơ hồ tiếp liền!

Trên thực tế, từ lúc Diệp Tử bắt đầu trả lời câu đầu tiên cho cậu ta, tầm mắt cậu ta liền nhìn chằm chằm vào di động không rời đi.

Lạc An cơ hồ là đang trông chờ tin nhắn của Diệp Tử.

Lục Diệp nghe được thanh âm Lạc An, không khỏi có chút xấu hổ mà an ủi: “Tiểu An…… Cậu có khỏe không?”

“Không khỏe…… Diệp Tử chị mau trở lại đi!” Lạc An thanh âm càng thêm ủy khuất, “Không có chị ở đó, Thịnh Diệp tôi thật sự ở không nổi nữa……”

Lục Diệp tin tưởng Lạc An, nhưng để tránh một số việc ngoài ý muốn và phiền phức, cô vẫn nên thay đổi cách khác thử hỏi: “Hiện tại công ty không phải khá tốt sao? Hôm nay Giang Văn Thăng trả cho tôi tiền lương nữa chứ, anh ta hiện tại thoạt nhìn như là tay nhà giàu mới nổi.”

Lạc An kỳ thật là biết chuyện này.

Tất cả sự việc Thịnh Diệp, cậu ta đều rất cho rõ ràng.

Mà cậu ta sở dĩ biết nhiều như vậy, đơn thuần chính là vì Diệp Tử.

“Số tiền kia của anh ta, có được là từ chỗ Lục Lăng Tuyết.” Lạc An thanh âm bỗng nhiên trầm thấp xuống.

“Lục Lăng Tuyết? Cô ta đào đâu ra nhiều tiền như vậy?”

“Nghe nói là lấy từ trong nhà, những việc này tôi đều đã điều tra quá, chị yên tâm, sẽ không có giả đâu.”

Lục Diệp cũng không có truy hỏi Lạc An vì cái gì muốn đi tra những việc này, chỉ là nghĩ đến Lục Lăng Tuyết lấy tiền từ trong nhà! Cũng chính là từ Lục gia……

Lục gia cũng không có nhiều tiền như vậy mà! Trừ phi……


Chẳng lẽ……

Lục Diệp liên tưởng đến sự kiện kia, trong lòng tức khắc có chút không ngăn nổi phẫn nộ.

Nếu Lục Lăng Tuyết thật sự động tới số tiền kia, cô có chết cũng sẽ không bỏ qua cho Lục Lăng Tuyết!

“Tiểu An, cảm ơn cậu, chuyện của cậu, tôi sẽ tận lực nghĩ cách giúp cậu.”

“Ừm không có việc gì, Diệp Tử, chị cũng nghỉ ngơi sớm đi.”

Lục Diệp vừa dứt lời, trong lòng trước sau không cách nào bình tĩnh trở lại được. Cô giở danh bạ di động ra, không khỏi nhìn thấy một cái tên “người dưng đã từng quen thuộc nhất” Lục Kiến Nghiệp.

Người này là cha của cô mười mấy năm không có liên hệ.

Lục Diệp đầu ngón tay liền dừng ở tên Lục Kiến Nghiệp, nhưng cô nhìn nửa ngày, trước sau cũng không có dũng khí ấn xuống……

Chiến Đình Kiêu ngay lúc này đột nhiên vào cửa phòng Diệp Tử.

Anh vốn muốn lén la lén lút mà vào, không nghĩ tới Diệp Tử vẫn chưa ngủ.

Hơn nữa lúc này Diệp Tử, biểu tình rõ ràng có chút cô đơn cùng ưu buồn. Chiến Đình Kiêu mới ngồi bên cạnh Diệp Tử, không ngờ tới Diệp Tử lại bỗng nhiên ôm lấy anh.

Chiến Đình Kiêu có chút giật mình ngây người.

Nhưng mà Diệp Tử giọng nói trong trẻo lại mang theo vài phần u oán, “Chiến Đình Kiêu…… Cho tôi mượn, cho tôi mượn một chút.”

Cô hiện giờ trong lòng thật sự khó mà tiếp thu được.

Đối với Diệp Tử mà nói, cô vẫn luôn rất coi trọng tình cảm người nhà mình. Cho nên vừa thấy đến tên Lục Kiến Nghiệp, Lục Diệp tâm tình liền không thể hiểu được mà không tốt.

Dù sao cũng là ba ba, cô phải như thế nào mới có thể không để bụng được?


Chiến Đình Kiêu cảm giác được ghé sát gần vào người Lục Diệp, trong lòng tức khắc mềm mại xuống. Bàn tay anh nhẹ nhàng vỗ lưng Lục Diệp, ôn nhu hỏi nói: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Tôi có chút khổ sở…… Chiến Đình Kiêu, anh đừng hiểu lầm nha, tôi chỉ tùy tiện bắt lấy một người thôi.” Lúc này Lục Diệp đã khôi phục lại, cô từ trong người Chiến Đình Kiêu rút ra, một đôi mắt có chút đỏ, “Tôi ngày mai phải về nhà mình một chuyến.”

Lục Diệp vừa nói như thế, Chiến Đình Kiêu liền lập tức hiểu Lục Diệp rốt cuộc vì cái gì mà lại như vậy.

Đối với việc nhà Lục gia, Chiến Đình Kiêu vẫn là biết một chút.

“Anh đi cùng em.”

Chiến Đình Kiêu nói không phải câu hỏi, mà là câu khẳng định. Trong lòng anh tự đáy lòng cảm thấy, Lục Diệp trở về sẽ bị khi dễ. Cho dù như thế nào, anh cũng phải bảo vệ Diệp Tử.

Ít nhất lúc cô yếu thế, còn có anh ở cạnh.

Lục Diệp giả vờ không nghe thấy ý tứ khẳng định trong giọng nói của Chiến Đình Kiêu, chỉ có thể cười gượng từ chối: “Tôi về nhà tôi, anh trở về cùng tôi làm gì.”

“Gặp cha vợ.” Chiến Đình Kiêu thanh âm trầm thấp lại, “Nếu cần thiết, anh nhất định sẽ thay em “chiêu đãi” tỉ mỉ cha vợ.”

Lục Diệp cảm thấy, Chiến Đình Kiêu thanh âm mờ ám, giống như có âm mưu to lớn gì ở bên trong vậy.

“Chiến Đình Kiêu, anh có phải biết cái gì hay không?”

Chiến Đình Kiêu nhướng mày, biểu tình không được xía vào, “Chuyện của em, anh sẽ tận lực.”

Lục Diệp vừa nhướng mày lên, không khỏi nghĩ: từ “tận lực” kia của Chiến Đình Kiêu hẳn là sắp nghịch thiên quá rồi?

Tuy rằng cô rất chán ghét Lục Kiến Nghiệp, rồi lại đối với việc Lục Kiến Nghiệp là cha mình mà cảm thấy khổ sở…… Nhưng nếu thật sự khiến cho Lục Kiến Nghiệp gặp phải chuyện gì, Diệp Tử cũng vẫn rất đau khổ thôi.

Cô nhìn Chiến Đình Kiêu, lại thấy vẻ mặt Chiến Đình Kiêu trầm ổn nắm chắc thắng lợi.

Không biết vì cái gì, nhìn thấy Chiến Đình Kiêu như vậy, tâm tư Lục Diệp dần dần yên ổn lại.

Cô đối với Chiến Đình Kiêu có một loại cảm giác tin tưởng khó hiểu, cô tin rằng anh là có chừng mực.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận