"Có ý tứ gì, tôi nói rất dễ hiểu nha. Chúng ta tất cả mọi người là thực cố gắng mới đi cho tới hôm nay, nhưng Lục Diệp...... Cô chính là gả cho một người chồng tốt mà thôi, cô dựa vào cái gì đứng ở chỗ này?"
Lục Lăng Tuyết chính là thích châm ngòi ly gián.
Mánh khóe này ả thật là không biết rốt cuộc dùng bao nhiêu lần.
Dù sao mỗi lần lại nói như vậy, ả sẽ cảm thấy được Lục Diệp thật sự đi cửa sau.
Lục Lăng Tuyết nghĩ đến, đụng tới kiêu ngạo của một người đạo diễn tuổi còn trẻ, phép khích tướng như vậy có thể có chút điểm tác dụng, hơn nữa ả sắm vai nhu nhược, thế nào cũng có thể thêm phần hiểu quả đi? Nhưng vị đạo diễn kia căn bản sẽ không theo kịch bản của Lục Lăng Tuyết.
"Cố gắng? Cố gắng cũng không phải là đặt ở ngoài miệng. Bộ phim này không dài, tính số tập ước chừng chỉ có trên dưới 10 tập, nhưng trong đó mỗi một vị trí, tôi hi vọng đều là tinh phẩm.” Đạo diễn khí phách nói: "Cho nên tôi mặc kệ các người rốt cuộc muốn thế nào, tôi liền căn cứ ngoại hình cùng biểu hiện của các người để lựa chọn người phù hợp nhất.”
Lục Lăng Tuyết có chút không phục, nhưng trừ bỏ cúi đầu, ả cái gì cũng làm không được.
Rồi sau đó, ba người liền đều nhận được một phần kịch bản.
Lục Diệp đối với kịch bản vẫn là rất có kinh nghiệm, rất nhanh đã có thể xem xong. Nhưng Lục Lăng Tuyết thì không được như vậy, do lực chú ý của ả đều dồn vào người bên cạnh mình, trên người Lục Diệp, vì thế tinh thần cũng không khỏi phân tán lung tung.
Rất nhanh liền tới thời gian ba người thử kính.
Đạo diễn tới sau ống kính, phân biệt quan sát biểu hiện ba cô gái.
Nội dung kịch bản là một đoạn nam nữ chính sau khi ly biệt (xa cách), biểu hiện của nữ chính. Đoạn trước của phần kịch bản này đều là một ít đối thoại làm nền, nhưng bởi vì không ai đối diễn, cho nên là không cần suy xét.
Mà đạo diễn thử kính, chỉ là muốn nhìn xem các cô đối cảm xúc ở giai đoạn đó thể hiện như thế nào.
Dù sao đối với một cái diễn viên mà nói, trọng yếu nhất chính là biểu hiện cảm xác trước ống kính.
Người thứ nhất đi lên thử kính chính là vị ngôi sao tuyến 2, từ khi bước lên sàn bắt đầu, cô ta liền căng cứng mặt. Giống như muốn khóc, nhưng là lại khóc không được, đến khi đưa mặt trước ống kính để bộc lộ cảm xúc, nhất thời một hồi vặn vẹo.
Đạo diễn cực kỳ không kiên nhẫn, hơi có chút khó chịu nói: "Tốt lắm, cô có thể đi trở về.”
Cái vị ngôi số tuyến 2 lại vẫn không cam lòng, hỏi: "Đạo diễn, tôi rốt cuộc có cái gì vấn đề? Nam nữ chính khác không phải là diễn như vậy sao? Ông nếu cảm thấy được tôi diễn không tốt, có bản lĩnh ông làm mẫu cho tôi xem a!"
Tuổi trẻ đạo diễn thường xuyên dễ dàng bị người không để trong mắt, bởi vậy đạo diễn cũng không có tức giận. Ông lạnh lùng nhìn cái ngôi sao tuyến 2 kia, nói: "Tôi là đạo diễn, cũng không phải diễn viên. Nhưng thật ra cô đó, cô làm một cái diễn viên, lại ngay cả diễn trò cũng sẽ không rành. Gương mặt cô nhìn khá đẹp, kỳ thật phải là giả chứ gì? Chỉ cần làm một biểu tình đã khiến khuôn mặt liền cứng ngắc kinh khủng, cô sẽ không sợ phim truyền hình khi phát ra ra, người khác liền bới ra chuyện cô chỉnh sửa nhan sắc sao?"
Cái ngôi sao tuyến 2 cũng không cam tâm liền như vậy mà đi rồi, hai tay khoanh lại nói: "Được, tôi hôm nay ngay tại chờ xem rõ ràng. Tôi nhưng thật ra muốn nhìn, người khác có thể diễn xuất cái gì vậy đến!"
Người thứ hai thử kính chính là Lục Lăng Tuyết. Ả trời sinh có một tuyến lệ cực kỳ tốt, bởi vậy ứng phó loại này trường hợp, Lục Lăng Tuyết cực kỳ đắc ý.
Ả tuyệt đối tin tưởng, Lục Diệp chẳng sợ biết diễn tốt, cô ta cũng không phải giống Lục Lăng Tuyết cái loại người nói khóc sẽ khóc.
Lục Lăng Tuyết từ nhỏ chỉ biết, nước mắt đối với nữ nhân mà nói là vũ khí tốt nhất, cho nên ả chuyên môn luyện qua như thế nào để dễ khóc.
Lục Lăng Tuyết không chỉ có có thể khóc ra một trăm loại tình tiết, đồng thời cũng có thể khóc ra một trăm loại tư thế.
Lục Lăng Tuyết vừa đến trước ống kính, ánh mắt đỏ lên, một chuỗi nước mắt tựa như hạt châu chặt đứt rớt xuống dưới.
Đạo diễn thấy một màn như vậy, không khỏi cũng có chút ngẩn người.
Lục Lăng Tuyết đầu tiên là chảy hai giọt nước mắt, lúc sau cả người rõ ràng bi thương đến quỳ rạp trên mặt đất khóc lớn. Nỗi bi thương của ả như là một loại ủy khuất bị vứt bỏ, bị người chính mình yêu đậm đến như vậy, như thế nào đột nhiên đang lúc bước đi?
Cảm xúc của ả tạo sức cuốn hút không tồi, đạo diễn nhất thời đánh giá diễn xuất đạt tiêu chuẩn
"Cô diễn không tồi, cô từng nói cô có cố gắng đến, hiện tại tôi tin.”
Lục Lăng Tuyết trong lòng vui vẻ, cúi đầu nói: "Cám ơn đạo diễn.”
Cô cúi đầu sau liền rất nhanh lui ra, rồi sau đó tới Lục Diệp.
Lục Lăng Tuyết biểu hiện, nói thật, thật sự không tồi. Ít nhất thoạt nhìn vẻ mặt đạo diễn, đối Lục Lăng Tuyết có vẻ vừa lòng. Hơn nữa trước đó vị ngôi sao tuyến 2, bộ dáng vốn đang hùng hổ, hiện tại sắc mặt cũng dịu đi rất nhiều.
Cô ta trước đó vốn muốn ở đây bới móc, nhưng là hiện tại gặp qua Lục Lăng Tuyết biểu diễn sau, cô ta còn ở lại này, có thể chính là muốn tìm chút gì đó để che lấp câu nói mình trước đó.
Tình huống như vậy, Lục Diệp dù một chút áp lực cũng không có. Cô đi đến trước ống khí, cúi đầu thật sâu.
Rồi sau đó bắt đầu.
Từ sau khi bắt đầu, Lục Diệp liền giống như thay đổi cá nhân. Sắc mặt của cô tái nhợt, khuôn mặt buộc chặt, thoạt nhìn có chút ủy khuất.
Lục Diệp biết, cô cũng không phải một người đặc biệt dễ dàng khóc. Dĩ vãng cô tuy rằng đã là ảnh hậu, nhưng cho tới nay đều là sử dụng mù-tạc cùng nước nhỏ mắt để khóc.
Hôm nay để biểu hiện biệt ly cùng bi thương, đây đích xác không phải lĩnh vực mà Lục Diệp am hiểu.
Cô nhìn ống kính, rồi sau đó đột nhiên quay lưng lại.
Lục Diệp bóng lưng đều là cực kỳ đẹp, trong ống kính lại đẹp đến không thể hô hấp.
Nhưng ở đạo diễn xem ra, Lục Diệp biểu hiện cũng tốt như vậy......
Đẹp là đẹp, nhưng là cảm xúc đích sức hút cũng không đủ.
Đạo diễn vừa mới nghĩ vậy, bỗng nhiên nhìn thấy trong màn ảnh Lục Diệp đột nhiên quay đầu lại. Cô hướng về phía đạo diễn nhìn lại đây...... Đương nhiên, là qua ống kính. Trong nháy mắt đó, trong mắt của cô có kinh ngạc, có giãy dụa, tổng hợp nhiều cảm xúc phức tạp ở trong nháy mắt đan xen tạo thành, tới rồi cuối cùng, rốt cục biến thành một loại giải thoát.
Lục Diệp biểu diễn rất nhanh, nhưng là cũng rất phấn khích.
Bi thương của cô tuy rằng không có Lục Lăng Tuyết như vậy có sức cuốn hút, nhưng không thể không nói, cô thể hiện cảm xúc có phi thường nồng đậm mang tình tiết cốt truyện.
Đạo diễn không có khen, chính là hỏi Lục Diệp: "Cô...... Vì cái gì lại nghĩ thể hiện như vậy đâu?"
Trong lòng ông thật sự có chút ngạc nhiên.
Lục Diệp cười mỉa: "Kịch bản đã nói rõ quá khử, trước đó nữ chính từng ly hôn một lần. Tuy rằng đạo diễn nói rằng chính là phải biểu hiện cảm xúc bi thương sau khi chia tay người yêu, nhưng tôi cảm thấy được...... Một nữ nhân từng ly hôn một lần, hẳn là sẽ không giống nữ nhân bình thường mới thất tình giống nhau, mới khổ sở đến tê tâm phế liệt*. Tôi cảm thấy ngược lại, biểu hiện như vậy làm nữ nhân trở nên càng thêm thành thục, từ nay về sau hướng đi sẽ tốt hơn.”
*tan nát cõi lòng
Lục Diệp nói cho đạo diễn bản chất sâu đậm cảm xúc, ông lập tức đáp lại: "Thật không dám giấu diếm, tôi chủ yếu quay phim truyền hình, tuy rằng chỉ cần 10 tập, nhưng đích xác quá trình một nữ nhân từ thiếu nữ đến lột xác thành nữ nhân. Lục Diệp, biểu hiện của cô làm cho tôi cảm thấy được vô cùng có ý nghĩa, tôi hiện tại trịnh trọng mời cô tới diễn nữ chính, có thể chứ?"
Lục Diệp vui vẻ nhận lời: "Đương nhiên có thể!"
Lục Diệp trong lòng không khỏi có chút cảm kích, lại nói tiếp, vị đạo diễn còn rất tôn trọng Lục Diệp.
Nhưng cô nói như vậy, Lục Lăng Tuyết liền đặc biệt không phục: “Đạo diễn, như vậy không tốt đi?"
"Cô nếu so với tôi càng hiểu biết, tôi không ngại cho cô thay tôi đến quay.”
"Không, không có......”
Lục Diệp nghĩ đến Chiến Đình Kiêu...... Đúng rồi, mấy ngày nay nếu có thể, cô cũng không muốn trở về. Dù sao Chiến Vân Kì sẽ chiếu cố Bánh bao nhỏ...... Dù sao cô quả thật có chút không nghĩ trở về. Lục Diệp cứ cảm thấy được, sau khi trở về nếu sẽ nhìn đến khuôn mặt kia của Chiến Đình Kiêu, kia thật là việc cho mình ngột ngạt.
"Đạo diễn, tôi đây khi nào thì có thể vào đoàn phim?"
Đạo diễn có chút khó xử: “Bây giờ còn có rất nhiều nhân vật không có an bài tốt......