"Anh... anh thả tôi xuống! Tôi không muốn về nhà với anh! Tôi vẫn muốn uống... Thả tôi xuống..."
Tay chân cô vì uống rượu hoàn toàn mất không chế, vẫy đạp trên vai anh rồi hé đôi môi anh đào đỏ thắm cắn thẳng trên cổ anh một ngụm.
Hứa Thiên Hạo bị cảm giác vừa tê vừa đau kích thích đến mức cau mày.
Cô thế mà thật sự cắn anh!
Vác cô ra khỏi quán bar, anh không chút thương tiếc mà nắm lấy mông cô vứt lên ghế sau xe.
"Lục Mẫn Huyên, em thuộc tuổi chó sao?" Anh dựa gần cô nắm chặt lấy cằm cô, trong con ngươi đen nhánh hiện lên sự tức giận.
Hàm dưới bị nắm chặt nên Lục Mẫn Huyên không thể không ngẩng đầu, mơ màng nhìn khuôn mặt đẹp trai không gì sánh bằng trước mặt.
Trong mắt thoáng hiện sự si mê...
"Anh hai..."
Cô bỗng nhiên nhấc tay ôm lấy khuôn mặt của anh, nhẹ nhàng gọi.
Hứa Thiên Hạo đơ người.
Anh kinh ngạc ngắm đôi mắt vì say rượu mà trở nên mơ màng rã rời.
Tính khí đang muốn bạo nổ gần như cũng không thể tức giận nữa.
Mỗi lần nhìn anh, trong mắt cô dường như chứa cả một ngôi sao vậy, tỏa ra ánh sáng rực rỡ lại tinh tế.
Một người rốt cuộc phải có tình cảm như thế nào.
Mới có ánh mắt như thế này khi nhìn một người khác...
"Không, anh không phải. Tôi không có anh trai... Anh là..." Giọng nói của Lục Mẫn Huyên bé dần bé dần, giống như sắp ngủ say rồi.
"Tôi là gì?" Anh càng nắm chặt lấy cằm của cô hơn.
Lục Mẫn Huyên nhíu mày bĩu môi: "Lưu manh... Chỉ biết bắt nạt người khác..."
"...Câm miệng, đừng nói xằng nói bậy!"
Hứa Thiên Hạo cạn lời mà thu tay lại, thuần thục trói cô lại bằng dây an toàn rồi lái xe nhanh như gió về nhà.
Cũng may cuối tuần Hứa Kình đi công tác. Nếu không nhìn thấy con ma men nay, chỉ sợ sẽ tưởng mình nhận nhầm người.
Đám người giúp việc đều đã ngủ say.
Hứa Thiên Hạo một tay ôm cô, một tay khác lại rút chìa khóa từ trong túi để mở cửa.
Tác dụng chậm của rượu đó rất mạnh.
Ý thức của Lục Mẫn Huyên đã hoàn toàn mơ hồ rồi. Cô đeo hai chân trên người anh, cánh tay trắng nõn ôm chặt lấy cổ anh, giống như ôm một cái cây vậy.
Một gốc cây đề phòng mình rơi xuống.
"Ợ... Tôi còn muốn... uống... thật... khát..." Cô không ngừng thở ra hơi nóng ở bên tai anh, cơ thể giãy dụa không yên cọ sát người anh.
Hơi thở Hứa Thiên Hạo không khỏi trở nên hỗn loạn hơn, cưỡng ép mình duy trì tỉnh táo để mở cửa. Rầm một tiếng đóng lại cửa, theo quán tính cổ bị kéo về phía trước.
Anh không giữ trọng tâm, trực tiếp ôm cô dựa vào cửa ở phía sau. Trọng lượng cả người anh đều đè lên người cô.
Trong bóng tối, bị ép ôm người con gái đầy quyến rũ đầy cả vòng tay.
"Hức... Đau..." Bị Hứa Thiên Hạo đâm mạnh về phía sau, Lục Mẫn Huyên đau đến mức cuộn người lại và vùi mặt vào lòng anh. Giọng nói ngâm dài không khỏi nghẹn ngào bật ra.
"Anh đè phải tôi rồi..."
Hứa Thiên Hạo im lặng.
Bản năng đàn ông điều khiển anh, yết hầu khẽ động trong âm thầm.
"Lục Mẫn Huyên, cô là kẻ ngốc sao?" Giọng điệu của anh có chút nặng.
"Anh lại hung dữ với tôi..." Cô giống như càng đau lòng hơn, không ngừng đánh ngực anh: "Anh còn nói anh là anh trai tôi. Anh không tốt với tôi chút nào, tôi ghét anh..."
"Đã bảo cô đừng nói bậy bạ rồi." Hứa Thiên Hạo không kiên nhẫn mà giữ chặt lấy nắm đấm mềm nhũn của cô, ôm cô lên vứt vào bồn tắm lớn ở tầng hai.
"Tự mình tắm rửa tỉnh người đi!"
Nói xong anh mở vòi hoa sen, xoạt cái kéo rèm che kín.
Tiếng nước vang lên tí tách. Nước vừa chảy ra là nước lạnh, rơi trên người gây ra cảm giác hơi lạnh.
Hứa Thiên Hạo cũng không quan tâm cô nữa mà đứng trước gương, cởi hai nút áo trên cùng của áo sơ mi rồi nghiêng đầu kiểm tra vết cắn trên cổ.
Ngũ quan tinh tế của nam sinh có vẻ sang trọng bẩm sinh hơn người khác một bậc.
Hình săm hoa đỗ quyên trên cổ nhìn có vẻ tối tăm vừa trí mạng vừa mê hoặc...