Sau những ngày tháng nằm viện cuối cùng cuộc sống của Từ Di Trạch cũng đã trở về trạng thái ban đầu.
À không đúng, chính xác là có thay đổi lớn hơn ban đầu nhỉ.
- "Không tính đến chuyện làm ăn cùng nhau nữa à?"
Nghe được Chung Kỳ Tân đang ở CLB uống rượu nghe nhạc, hắn cũng lật đật đến góp vui.
Dù sao cũng không thể để tình trạng này kéo dài, hơn nữa người sai khi đó là hắn.
Nhìn thấy Từ Di Trạch ngồi đối diện, Chung Kỳ Tân cũng không đếm xỉa đến vẫn ung dung uống rượu quên đi sự xuất hiện của hắn.
- "Anh Chung để bụng lâu vậy sao?"
Từ Di Trạch bắt đầu nói bâng quơ.
- "Chung Kỳ Tân tôi chính là loại để bụng lâu đấy! Khôn hồn thì biến đi.
"
Từ Di Trạch bật cười, tính khí này ngang ngửa với hắn.
- "Xin lỗi."
Hiếm hoi lắm mới nghe được hai từ này, Chung Kỳ Tân có chút bất ngờ, ly rượu trong tay cũng dừng hẳn ngờ nghệch hỏi.
- "Này, cậu bị ngã đập đầu rồi à?"
- "Gì chứ, xin lỗi cậu nghiêm túc đấy!"
Hắn uống một ít rượu nhàn nhạt đáp.
- "Không cần đâu, đem cái nghiêm túc đó đi làm chuyện nghiêm túc đi.
Gớm chết đi được!"
Nói đến đây Chung Kỳ Tân cũng thở dài trút bỏ đi tâm trạng những ngày qua.
- "Thôi vậy, dù sao quyết định cũng nằm ở cậu.
Tôi mắng cậu cũng phí lời mà thôi."
Hắn và Chung Kỳ Tân cũng là chỗ bạn thân lâu năm, tính cách cũng hoàn toàn trái ngược, một người thì miệng mồm lưu loát thẳng thắn, kẻ thì trầm mặc ít nói nhưng mỗi câu nói ra đều là lời độc địa.
Nhìn chung vẫn là không tìm ra được điểm hợp ở nhau, nhưng đôi bạn này cũng đã rất ăn ý.
- "Sắp tới tôi dự định sẽ phát triển thêm một resort, cậu muốn tham gia chứ?"
- "Tôi đang rất muốn giết cậu đấy! Nhưng tiền kiếm được từ chỗ cậu thì tôi lại rất có hứng thú."
Nói rồi Chung Kỳ Tân cũng rót thêm cho hắn một ít rượu, tình bạn nhiều năm như thế cũng không thể bởi vì chuyện cỏn con mà bỏ mất, cả hai cũng rất nhanh hòa giải.
Như lời hẹn trước đó, một đám cưới đơn giản trên bãi biển đã và đang được diễn ra.
Bé gái xinh xắn cùng với chiếc váy trắng, trên tay xách theo một giỏ hoa đỏ rực như một cô công chúa nhỏ, từng bước chân nhỏ nhắn in trên cát đang tiến đến cô dâu chú rể phía trước.
Hạ Hiểu Di khoác trên người chiếc váy trắng tinh khôi, ăn bận cũng như một ngày đi biển, bộ dạng so với trước kia ngày một xinh đẹp hơn.
- "Chúc mừng anh đã có được em nhé!"
Cô nở nụ cười thật tươi, ánh mắt đầy trêu chọc nhìn hắn.
- "Anh yêu em!."
Hắn mỉm cười, nhìn cô với ánh mắt cưng chiều trầm giọng đáp.
Từ Di Trạch hôm nay ăn mặc cũng rất đơn giản.
Chiếc quần tây trắng, cùng với áo thun sát tay mỏng ở bên trong khoác vội bên ngoài là chiếc áo sơ mi trắng.
Xem ra đích thị là tiệc cưới bãi biển.
Hắn mỉm cười cẩn thận mang chiếc vòng hoa cài lên tóc cô, gió biển thổi nhè nhẹ, âm thanh của sóng cũng đổ xô ào ạc, ánh nắng chang hòa, bầu trời trong vắt.
Dưới bãi cát trắng, một tiệc cưới siêu lãng mạn, đầy ấp tiếng cười trẻ con.
- "Di Di! Cảm ơn em đã quay trở lại, và yêu anh, cảm ơn em vì tất cả!"
- "Em xin lỗi! Vì những chuyện xảy ra."
Cô cũng không kìm được nước mắt, cảm xúc vui sướng hạnh phúc cứ thế vỡ òa.
- "Anh là người xin lỗi em mới đúng.
Em không sai,người sai là anh kia mà."
Từ Di Trạch nắm lấy bàn tay cô, dịu dàng đặt lên đó một nụ hôn.
Trải qua biết bao nhiêu chuyện cô mới hiểu được đâu mới là thứ cô tìm kiếm.
Một gia đình ấm áp, một đứa con ngoan ngoãn xinh xắn, một người chồng luôn yêu thương, quan tâm chăm sóc cho cô...!Như vậy cũng đã đủ.
Đời người dù ít hay nhiều cũng từng mắc phải sai lầm, quan trọng là biết sửa chữa khắc phục những sai lầm đó.
Hạ Hiểu Di của trước kia quá cao ngạo, quá mưu cầu những cái toàn diện, buộc người khác phải đáp ứng hoàn hảo yêu cầu của bản thân.
Từ Di Trạch của trước kia là người có tính chiếm hữu rất cao, hầu như hắn đều muốn tất cả phải phục tùng theo những gì mình muốn.
Hắn yêu cô nhưng không thừa nhận, chỉ vì muốn giữ cô bên cạnh mà làm ra nhiều chuyện vô tình mang lại cho cô thương tổn.
Giá như những năm tháng đó hắn và cô có thể trải lòng.
Cho đối phương cơ hội tìm hiểu thì có lẻ cuộc sống của họ giờ đây đã khác.
Nhưng cũng chưa muộn, bây giờ họ cũng đã đường đường chính chính bày tỏ tình cảm dành cho đối phương, con đường sau này cũng sẽ không phải độc bước.
Có anh, có em và cả con của chúng ta cùng nhau đồng hành.
Chứng kiến cảnh tượng ba và mẹ hôn nhau, cô bé Dora tinh nghịch lập tức đưa tay che đi hai mắt, khuôn miệng nhỏ nhắn cũng không giấu nổi nụ cười ngọt ngào.
Buổi chiều hoàng hôn trên biển thật sự rất đẹp, cả ba người nắm tay nhau đi dạo một vòng quanh bãi biển.
- "Di Trạch! bọt biển rất dễ vỡ, chỉ cần một chút gợn sóng cũng khiến nó tan biến!"
Cô khoác lấy tay hắn, vừa đi vừa tựa đầu vào vai hắn thỏ thẻ nói.
- "Anh chợt nhận ra em cũng giống như số bọt biển đó!"
Cô giương mắt đầy phức tạp nhìn hắn, còn chưa kịp hỏi thì hắn cũng đã lên tiếng.
- "Bề ngoài cứng cáp mạnh mẽ cũng chỉ là để che đậy cho sự mềm mỏng, dễ vỡ bên trong hay sao?"
Phải, Hạ Hiểu Di luôn tỏ ra cho người ta nhìn thấy cô là một người phụ nữ rất kiên cường, mạnh mẽ, không dễ đánh bại.
Nhưng tận sâu bên trong vẫn là một người phụ nữ yếu ớt, tâm hồn mềm mỏng, dễ tổn thương.
- "Di Trạch! Em yêu anh.
Sau này chúng ta sẽ thật hạnh phúc, thật hạnh phúc nhé!"
Hắn không do dự lập tức gật đầu, cuối cùng có thể trút đi bao nhiêu phiền muộn, nặng nề của những năm tháng qua.
Nhìn người phụ nữ của hắn, người phụ nữ làm cuộc sống của hắn thay đổi, người mà hắn nhất kiến chung tình.
Sau bao năm chờ đợi giờ thì Từ Di Trạch cũng nhận được một cái kết viên mãn.
- "Đồ ngốc! Anh nhất định sẽ không buông tay em, trừ khi em nói em không cần anh nữa! đời này của anh tất cả đều cho em."
Cô đặt một nụ hôn đầy ngọt ngào lên má của hắn, tiếp theo đó là cô bé Dora cũng học theo mẹ mà làm một động tác tương tự như thế ở phần má còn lại.
- "Ba ơi, Dora cũng yêu ba!"
Hắn bật cười nhìn bé con dễ thương, rồi lại nhìn sang cô, đôi mắt đỏ hoe chứa đầy thâm tình.
- "Ba cũng yêu Dora và mẹ rất nhiều đấy.
Công chúa nhỏ của ba!"
Ánh nắng yếu ớt của buổi chiều tà, nơi hoàng hôn đỏ rực, trên bãi cát trắng hằng sâu những bước chân lớn bé, một gia đình trông rất hạnh phúc đang khóac tay nhau đi dọc quanh bờ biển dệt nên một bức tranh đầy ấm áp rung động lòng người..