Boot Kim - Ran
Căn phòng này pha lẫn tính cách của cả hai người . Màu đỏ là màu chính trong căn phòng . Tạo nên một nét rất lạnh lùng . Màu xanh lá cho tủ quà lưu niệm tạo nên một nét rất thơ mộng và đầy hy vọng . Và màu đen cho bức tường . Một nét nào đó của sự tàn bạo và ác quỷ của thế giới ngầm . Dưới chân được trải đai " tấm " cỏ dài thướt tha , mềm mại . Boot Kim như lạc vào thế giới thần tiên mà mình mong muốn .
- Đẹp ko ? Giống cô chứ ? - Ran hỏi , ánh mắt hướng về cô nàng ko dời
- Rất ... Rất đẹp ... Rất... Giống tôi - Kim ánh mắt long lanh nhìn từng đồ vật trong phòng
- Cô có thể nói cho tôi biết ... Mẫu người mà cô thích là gì vậy ? - Ran lại hỏi
- Yêu thương , chu đáo , quan tâm và lo lắng cho tôi mỗi ngày là tốt rồi . - Boot Kim mỉm cười nhẹ . Giọng nói bắt đầu lạc đi dần rồi yếu đi - Anh cũng biết đó . Từ ngày tôi rời Anh và cùng Boot Min định cư ở Việt Nam thì chẳng khác nào là tôi sống tự lập cả . Chỉ có 2 chị em tôi thương yêu và chăm sóc cho nhau thôi . Ko được ở gần pama tôi cảm thấy thiếu thốn tình thương lắm . Trong thời gian gần đây , Mary - Mery trở về và mọi người thân thiết hơn ngày trước nên tôi mới đỡ hơn so với lúc ban đầu . Tôi rất cần một bờ vai để nương tựa , dựa vào những lúc cô đơn và buồn bã . - Boot Kim tâm sự chuyện của mình . Ánh mắt hiện lên một nỗi buồn khó tả . Ran chú ý lắng nghe và nói .
- Vậy thì cô có muốn tôi là người sưởi ấm cho trái tim lạnh giá của cô không ? - Ran nói - Từ ngày anh gặp em , anh đã xác định được trong trái tim mình sẽ có ai làm chủ nhân rồi . Chỉ là do em thích cãi nhau với anh . Thậm chí còn muốn làm oan gia của anh nữa nên anh mới ko muốn nói ra . Anh nghĩ rằng oan gia có thể tương phùng . Cho nên anh vẫn muốn dành thời gian để tìm hiểu em nhiều hơn . Và bây giờ đã được 3 năm rồi đó . Em đừng tra tấn trái tim " bé nhỏ " của anh nữa được ko ? - Ran bày tỏ làm nàng Kim đứng bất động .
- Mặc dù tôi rất cần nhưng...tôi muốn bắt đầu yêu vào lúc 18 tuổi . - Boot Kim cúi đầu xuống như muốn tránh ánh mắt của Ran
Ran nhẹ nhàng nâng cằm của nàng lên và dùng đôi mắt xanh dương của mình nhìn thẳng vào đôi mắt xanh lá tràn đầy hy vọng của nàng
- ANH... SẼ... ĐỢI... EM - Ran nhấn mạnh từng chữ
- Đợi được ko ? - Kim hỏi lại , vẻ mặt đáng yêu vô cùng
- Một năm mà . Anh đã đợi em được 3 năm rồi thì 1 năm sau vẫn chẳng là gì cả . Anh yêu em Boot Kim . - Ran ôm Kim vào lòng , 2 người ôm nhau , ko nói gì cả vì 2 trái tim của họ đã cùng chung 1 nhịp đập .
- Anh bật mí cho em biết . Trong 4 căn phòng kia cũng sẽ có người này tỏ tình với người kia .
The end
P/s : Ngày mai mình bắt đầu đi học rồi cho nên có thể đăng truyện trong vòng 3 ngày đổ lại . Mong mọi người thông cảm .