- Chương 37 -
Sáng hôm sau anh thức dậy từ sớm.
Ánh mắt anh từ mở ra nhẹ nhàng đón ánh nắng từ cửa sổ tiến vào.
Một mùi tanh nồng khó ngửi sộc vào mũi anh khiến anh có chút không chịu được.
Anh khẽ cựa người thì thấy cánh tay ắn đang đè trên bụng anh.
Anh có chút bất ngờ không cử động được.
Một phần là vì anh sợ hắn một phần cũng là vì hiện tại hắn đang nhốt anh trong lòng ôm anh rất chặt.
Mùi máu cứ vậy sộc vào mũi anh một lúc lâu.
Anh cứ vậy im lặng và chờ tới khi hắn thức.
Phải đến tầm sáu giờ hơn, khi tia nắng mạnh mẽ chiếu đến tận mắt hắn rồi hắn mới dần thức dậy.
Thứ đầu tiên mà hắn thấy được khi mở mắt đó chính là anh.
Anh cứ nằm im lặng rồi nhìn thất thần lên trên trần nhà, tay hắn vẫn vậy ôm chặt bụng anh, hóa ra cảm giác có người ngủ chung là như vậy, suy nghĩ đơn giản này bỗng chạy quanh đầu hắn.
Hắn ôm anh thêm một chút muốn thấy biểu cảm của anh như thế nào nhưng mùi máu tanh cứ sộc lên mũi làm hắn không chịu được đành ngồi dậy.
Anh giật mình sau đó quay ra nhìn hắn, anh thấy hắn đang nhíu mày.
Không lười biếng thêm anh nhanh chóng vực người dậy sau đó xuống giường.
Hắn liếc mắt nhìn anh sau đấy ở trước mắt trực tiếp cởi áo ra vứt vào thùng rác ở bên trong phòng.
Bây giờ anh mới để ý xung quanh.
Trên sàn nhà có vết máu và bên giường hắn cũng như vậy cũng có vết máu.
Máu tươi thấm một mảng lớn cả ở trên đệm tạo ra mùi tanh nồng nặc khó ngửi.
Anh chết lặng khi thấy cảnh này.
Hôm qua đã xảy ra chuyện gì khi anh đi ngủ rồi, tại sao anh lại không nghe thấy tiếng động gì cơ chứ.
- Đứng đờ ở đấy làm gì? Mày không biết đến lau máu cho chủ nhân hửm?
Hắn nói xong nhìn anh, cơ thể hắn dính một mảng máu đã khô nhưng lại không có lấy một vết thương.
Đây có lẽ không phải là máu của hắn.
Anh im lặng mà nghe theo mang khăn ấm ra lau máu trên cơ thể cho hắn.
Động tác anh nhẹ nhàng lau sạch từng chút một không để lại vết máu thừa nào.
Hắn cũng rất tận hưởng việc anh lau máu cho hắn.
Sau khi xong hắn đứng dậy cầm đồ đi thay, ở bên ngoài anh đi dọn thành quả hắn làm ra vào đêm qua sau đó lại xuống dưới làm cơm sáng cho hắn.
Anh vốn dĩ không biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì, khi anh bước ra ngoài hành lang anh bị sốc nặng bởi còn có rất nhiều máu chạy dài đến phòng của em họ hắn và bạn của ả ta.
Không lẽ hôm qua bọn họ muốn giết hắn sao.
Anh nhìn rồi cũng không nhiều chuyện, anh làm tròn bổn phận của một người giúp việc trong nhà chăm chỉ dọn dẹp chăm chỉ nấu ăn mà không đòi hỏi hay tò mò sâu hơn.
Cơm sáng trong bếp được nấu và để trên bàn trang trí gọn gàng, khi nấu cơm xong anh có chút đuối sức huyết áp cũng giảm đi nên phải uống một cốc nước đường nhàn nhạt.
Anh bước ra phòng khách chuẩn bị quét nhà thì cửa bên ngoài nhà mở ra.
Em họ hắn cùng cô bạn kia bước vào nhưng trên chân cô ấy thì phải băng bó cùng nhiều vết thương trên mặt và cơ thể.
Anh tấy vậy nhưng không biết nói gì cho phải thế nên anh liền trở về bếp vội làm mấy món lỏng kèm theo pha sữa rồi để vào một cái khay mang ra cho cô gái tội nghiệp kia.
Có thể cô gái đó đã gặp phải chuyện gì đó mà anh cũng chẳng thể biết nhưng anh cảm thấy cô ấy giống anh bị bán đi bởi đồng tiền và rồi phải phục vụ người khác.
Anh để khay đồ ăn trước mặt cô ấy sau đó đứng ở cạnh đó không mở lời.
Anh nhìn cô ấy với một ánh mắt thấu hiểu sau đó liền quay lưng rời đi không làm ảnh hưởng gì thêm đến tâm trạng của cô ấy.
Đến bảy rưỡi sáng, mọi người xuống phòng bếp ăn cơm, bố mẹ hắn đêm qua trở về từ rất sớm và bạn của hắn cũng vậy.
Bốn người họ ngồi vào bàn ăn, em họ hắn ả ta cũng bước ra ngoài rồi ngồi xuống vị trí của ả.
Đồ ăn được để trên bàn tỏa ra mùi thơm ngát mời chào người tới thưởng thức nó.
Hắn kéo anh ngồi xuống ghế sau đó bảo anh ăn cơm.
Câu nói tuy nhẹ nhàng nhưng đối với anh nó là một sự đe dọa.
Anh im lặng ăn cơm cùng với cha mẹ hắn và hắn cùng với em họ hắn, cậu trai kia thì vừa ăn vừa gõ máy như đang làm việc khá quan trọng nên không ai làm phiền đến cậu trai đó.
- Cháu nấu ăn ngon lắm.
Cô rất thích tay nghề của cháu.
Một lời khen đơn giản nhưng lại khiến anh để tâm tới, mặc dù trông anh có chút đơ ra như một đứa nhóc nhưng rồi anh khẽ cười hướng đến phía mẹ hắn một ánh mắt cảm ơn.
- Cháu...cảm ơn.
Anh mở lời.
Đây là lần đầu tiên anh mở miệng khi nói chuyện với người nhà của hắn.
Tuy anh nói có chút khàn và hơi khó nghe nhưng những người ngồi trên bàn ăn ấy chính họ cũng biết đó là lời cảm ơn thật lòng.
Anh quả là một đứa trẻ đáng thương.
- Chương 38 -
Bữa sáng đã xong, anh tiếp tục công việc dọn dẹp nhà cửa của anh.
Hắn ngồi trên ghế sô pha bàn bạc một số việc với cậu trai kia.
Cậu trai ấy cười lên rất đẹp, cậu cầm cốc nước trên tay uống một hớp rồi quay ra vỗ vỗ lưng hắn.
Trông hắn có vẻ khó chịu nhưng hắn vẫn tiếp nhận cái đánh này, họ có vẻ là một cặp bạn thân.
Trưa qua rồi chiều đến, mọi chuyện vẫn cứ xảy ra trong im lặng hiện tại thì anh vẫn chưa bị ai động tới từ buổi trưa khiến anh cảm thấy khá may mắn.
Anh tiến ra ngoài vườn cây hít thở một ngụm khí trong lành.
Ở cùng với cha mẹ hắn và phải đóng giả làm người yêu hắn khiến anh có chút áp lực.
Từ đằng sau em họ hắn bước đến.
Con ả ngu dốt này sau ngày hôm qua nhận thấy nếu tác động đến hắn không được vì hắn sẽ để lại kết quả như cách đối xử với con chó mà ả ta mang đến kia nhưng anh thì khác bởi vì trông anh rất yếu đuối.
Ả ta đứng ngay sau lưng anh cách xa anh một khoảng.
Ả vênh mặt bắt đầu dở giọng chế giễu khinh miệt anh.
Dù sao nhìn cũng biết anh chỉ là đồ chơi hiện tại của hắn, kích độ đến anh một chút có lẽ sẽ dễ dàng hơn việc đụng đến một thằng điên là hắn.
- A thằng điếm của anh họ, mày vậy mà đứng ở đây sao? Bây giờ đáng lẽ ra mày nên đi chổng đít lên để thằng chó đó chơi mày chứ nhỉ?
Ả nói một hơi dài khiến anh giật mình quay lưng lại.
Anh cao hơn ả một chút nhưng đó không phải điều quan trọng.
Ả ta có quyền và có tiền, ả ta chà đạp và chế giễu anh đó vốn đã là một quy luật của thế giới rồi.
Anh im lặng nhìn ả ta không nói gì.
Điều đó khiến ả ta càng muốn lấn tới hơn.
Những câu nói sỉ nhục anh tiếp tục được thốt ra từ miệng ả.
- Sao? Mày nghĩ nó sẽ cho mày sung sướng an hưởng cả đời à? Mày chỉ là một tằng điếm thôi.
Vừa xấu xí lại còn vừa ghê tởm.
Eo ơi lũ gay chết tiệt, nhìn mày khiến tao buồn nôn chết đi được.
Ả ta nói thêm quá đáng nhưng anh vẫn chỉ im lặng.
Anh muốn rời đi nhưng rồi ả ta ngăn anh lại mà nói tiếp.
- Ài cái thứ bẩn thỉu này, mày yếu đuối đến vậy bần thỉu đến vậy sao? Mày là gu của anh ta cũng khiến tao không thể tin được đấy.
Mày thật dơ bẩn, cái đứa bẩn thỉu kinh tởm như mày sao không chết đi cho rồi? Ha há thằng Gay lọ kinh tởm chổng đít cho trai chơi chắc sướng lắm nhỉ.
Ả nói một cách quá đáng như vậy đấy nhưng anh có thể cãi lại sao.
Anh biết bản thân anh không còn trong sáng và cũng biết anh vốn rất bẩn thỉu.
Anh càng muốn chết nhưng làm sao để có thể chết mà không còn nợ nần vướng bận gì nữa đây.
Anh im lặng sau đó ngửng mặt lên nhìn ả với ánh mắt đầy đau khổ và tuyệt vọng.
Phút giây ấy thật sự đã khiến ả sợ ngây người.
Ánh mắt lạnh lẽo ấy tựa như muốn nói rằng nó muốn chết nhưng rồi tầm mắt ấy thu lại.
Anh cố gắng bước lên muốn tách khỏi ả.
Anh biết bản thân anh yếu kém nhưng phải làm sao đây, vùng dậy đáp trả để rồi lại tiếp tục bị đánh và bị sỉ nhục nhiều hơn sao.
Thực tế và phim ảnh khác nhau, người yếu kém vẫn sẽ luôn yếu kém như vậy chẳng thể ngóc đầu lên được.
- Mày cứ vậy mà đi sao? Chí ít có thể chỉ tao cách để tán tỉnh nó và đừng lo tao sẽ cho mày một khoảng tiền được chứ? Sao nào muốn bao nhieu tao cũng cho mày hết.
Ả ta đưa ra một miếng mồi béo bở chờ anh cắn câu nhưng rồi mọi thứ lại khác với suy nghỉ của ả.
Anh chỉ im lặng và rồi rời đi khỏi chỗ ấy trả lại cho ả bầu không khí im lặng vốn có.
Tâm trạng anh nặng nề trở về phòng bếp, uống một ngụm nước sau đó ổn định tinh thần, anh tựa người vào cánh cửa tủ lạnh.
Cho dù bây giờ ả ta có cho anh tiền thì sao chứ kết cục của anh cũng sẽ chẳng tốt đẹp lên và có khi anh sẽ chết với một cơ thể không lành lặn.
Anh cứ vậy ngây ngốc trong phòng bếp, tất cả mọi thứ đều được hắn nhìn thấy trong camera.
Hắn nhếch miệng cười coi như anh cũng biết điều không làm phản bằng không thì cơ thể đấy sẽ nhận lại kết cục thật không may mắn là bao.
Thời gian nấu cơm đã đến.
Anh mở tủ lạnh ra nhìn xem bên trong có gì để làm bữa tối ngày hôm nay.
Tâm trạng anh có vẻ không tốt lắm.
Cô gái kia bước gia khỏi phòng cố gắng chống nạn bước từng bước khó khăn đi vào bếp.
Chân cô ta thật ra chưa được coi là gãy nhưng xương đã bị ảnh hưởng mạnh và thiếu máu.
Bác sĩ khi ấy nói rằng cô ta phải ở viện để kiểm tra thêm trong một khoảng thời gian nhưng ả ta chê phiền nên bắt cô ta phải về trong buổi trưa hôm nay.
Anh thấy cô ta khó khăn như vậy liền tiến đến đỡ cô ta vào bếp ngồi trên ghế của hắn để cho anh.
Anh rót cho cô ta một cốc nước sau đó để cô ta tự uống ở đó còn anh rời đi nấu cơm.
Tủ lạnh của hắn lúc nào cũng có người đều đặn giao đồ ăn đến anh chỉ cần nhận và mang đi bảo quản cùng sơ chế chúng mà thôi thế nên công việc ra ngoài cũng không cần ra quá nhiều.
- Chương 39 -
Cơm tối có một nồi canh thập cẩm gồm ngô, khoai tây, củ cải, cà rồi với su hào, nấm sợi thêm xương.
Anh làm thêm trứng hấp, thịt lợn chiên kèm thêm súp sau đó bày ra bàn.
Anh lau sơ qua bát với đũa rồi để gọn trên bàn rồi đi rửa bát.
Cô gái kia im lặng chứng kiến toàn bộ việc anh làm.
Cơ thể ốm yếu ấy vậy mà vừa chăm chỉ lại còn rất có tài năng.
Cô ta cảm thấy hâm mộ anh muốn mở lời làm quen với anh nhưng rồi lại chọn cách im lặng.
Tới giờ, mọi người tập trung vào bàn ngồi ăn cơm.
Bố mẹ hắn đặc biệt hài lòng trước tài nghệ nấu ăn của anh sau khi ăn xong mẹ hắn lấy ra một ít tiền muốn thưởng cho anh nhưng anh từ chối.
Anh im lặng làm việc, dọn dẹp bàn ăn rửa sạch bát.
Hắn đứng bên cạnh anh giám sát anh một lúc thấy anh xong việc rồi thì mang anh về phòng của hắn.
Anh cứ vậy im lặng đi theo hắn trở về phòng, phía bên ngoài mẹ anh đã nhận được tất cả thông tin về anh, đống thông tin mà bà cho điều tra hai hôm trước.
- Em nhận được rồi à?
- Đúng vậy.
Em muốn xem đối tượng tiếp theo của con trai là người thế nào.
- Em không thể tha thứ cho một thằng nhóc ốm yếu như vậy sao?
- Em lo lắng cho con trai chúng ta.
- Cái cớ đấy thật không giống em tẹo nào.
Bố mẹ hắn bàn bạc qua một số nội dung, họ nhìn vào đống thông tin về anh, vẻ mặt từ bình thường liền có biến đổi mạnh.
Trên phòng anh đứng trước mặt hắn vừa run rẩy vừa sợ hãi.
Hôm nay anh đã làm sai gì sao hay anh đã phạm phải điều không nên gì.
Anh cúi đầu không dám nhìn hắn sợ rằng chỉ một cái nhìn thì anh sẽ bị hắn bóp chết.
- Tại sao lúc đấy bị con đĩ đó sỉ nhục như vậy mày không quẳng tay ra đấm cho nó một cái?
Hắn hỏi an khiến anh bất ngờ.
Hắn vậy mà đã thấy cuộc nói chuyện ấy.
Anh không biết phải nói sao lên đành im lặng.
Hắn thấy anh như vậy có chút cáu lên.
- Mày không sai tại sao phải cúi đấu trước nó như một con chó đối với chủ nó vậy? Sao mày đéo đấm tòe mỏ chó của nó đi?
Hắn hỏi anh với vẻ mặt khó chịu.
Hắn cũng chẳng biết tại sao lại phải khó chịu vì vốn việc này không liên quan đến hắn.
Ài không liên quan thì đã sao chứ, cho dù có vậy thì khó chịu là khó chịu.
Là một thằng con trai anh đãng nhẽ ra nên cho con ả này gãy răng và giết chết nó chứ không phải im lặng chịu đựng những thứ bẩn thỉu do nó mang đến.
- Ha mày đúng là một món đồ chơi đúng nghĩa.
Im lặng và không cãi lại không phản chủ cũng không cãi lại.
Mày thật ngoan ngoãn đến mức tao muốn bóp cổ mày muốn mổ não mày ra để xem mày đang nghĩ cái gì đấy.
Hắn nói rồi nhìn lên vẻ mặt im lặng chịu đựng tất cả của anh mà càng thêm khó chịu.
Hắn vươn tay ra một cách bất chợt và rồi lôi anh nằm lên người hắn.
- Tại sao mày phải chịu đựng như thế? Mày có quyền chống trả cơ mà.
Hắn nói xong nâng cằm anh lên.
Hắn nhìn anh một lúc mặc cho anh vẫn đang run rẩy.
Anh cụp mắt xuống sau đó im lặng chờ đợi điều tiếp theo hắn sẽ làm với anh.
Một lúc lâu sau hắn vẫn không làm gì mà chỉ nhìn anh.
Tay hắn vuốt lên mắt anh, đó là một ánh mắt buồn.
Mày hay lắm con súc sinh, chính mày đã khiến tao tìm ra được thú vui mới trong đêm nay.
Hắn bất giác nghĩ như vậy, thế rồi hắn thả lỏng tay anh ra sau đó để anh nằm trên giường.
Hắn nhìn anh.
- Đêm nay tao ra ngoài làm việc.
Tốt nhất mày nên ngoan ngoãn ở trong đây và nghiêm cấm làm những thứ vớ vẩn kia.
Chỉ cần chuyện linh tinh gì xảy ra thì chính mày cũng tự biết đấy.
Hắn nói xong thì đi thay một bộ đồ mới trông chỉnh tề hơn.
Hắn xịt nước hoa sau đó bước ra ngoài và rời đi.
Hôm nay phát hiện ra có hai thằng trà trộn vào trong bộ phận kế hoạch của hắn và tất nhiên đó là do con em họ hắn làm ra.
Chậc chậc con đĩ này cũng khôn đấy nhưng hình xăm chúng nó đi xăm thiếu mất một số chi tiết mất rồi.
Trợ lý lái xe đưa hắn đến club.
Bên trong đám đàn em đang tra hỏi thông tin.
Lũ ngu này công nhận cũng kín mồm kín miệng chúng nó bị đáng gãy răng nhưng chưa sủa ra được câu nào.
Màn đêm buông suống, hắn nhìn ra bên ngoài cửa sổ muốn đi chơi bời cùng lũ phiền phức này.
Xe dừng lại trước cửa club hắn cùng trợ lý xuống tầng hầm chứa đồ chơi đặc biệt.
- Anh đại tới rồi.
- Moi được gì chưa?
- Chúng nó hiện tại đang trong trạng thái im lặng chưa thốt ra được câu nào.
- Đưa gậy cho tao.
- VÂNG!
Tên đàn em đưa cho hắn một cây gậy mới toanh.
Hắn nhận lấy cây gậy đó rồi nhìn lũ sâu bọ trước mắt.
Chúng nó dường như đang cảm thấy sợ hãi.
Vậy thì đã sao chứ, cho dù có vì vợ con hay vì miếng ăn thì cũng là do chúng nó không biết chọn đúng đường mà đi thôi.
- Tao phải có lời khen cho tất cả chúng mày vì từ trước đến nay lũ ngu đụng vào tao toàn là bọn đéo biết tính toán và tìm kế sách cho phù hợp.
Khối tài sản của tao thì to thật đấy nhưng xin lỗi muốn húp hết đống đó thì trước tiên chúng mày nên biết cách uống máu của bản thân chúng mày trước đã.
Hắn nói rồi không thương tiếc cầm gậy đập hai con sâu trước mắt càng đập lại càng hăng.
Đụng sai người rồi vậy nên phải nhận hình phạt thôi.
Máu bắn tung tóe quanh sàn nhà, lũ ngu kia dần đuối sức.
Xã hội luôn có hai mặt tốt và xấu.
Rơi vào đúng mặt tốt thì đó sẽ là một điều tuyệ vời nhưng khi ngã phải mặt xấu thì có chết có đòi công bằng chúng nó cũng sẽ bị che lấp bởi đồng tiền và sự quyền lực trong tay mà thôi.
Hắn đập bọn nó cho đến ngất sau đó cho đàn em lấy nhẹ mỗi đứa mấy chiếc răng cửa kèm theo mấy ngón tay và phế đi hai chân của chúng nó gói vào một hộp quà xinh xắn sau đó mang gửi đến tận nhà của ả ta.
Hắn trở về sau hơn một tiếng hoạt động gân cốt đầy mệt mỏi.
Bước vào nhà, hắn thấy sắc mặt bố mẹ hắn trở nên trầm lặng đang ngồi trên sô pha.
Có lẽ họ không để ý đến sự hiện diện của hắn.
Điều đó cũng chẳng quan trọng nhìn sơ qua thì bố mẹ hắn đã tra ra được thông tin về anh và họ đang đọc, phân tích nó một cách nghiêm túc.
Chà mẹ hắn có vẻ thích anh rồi, thích một con búp bê sứ nghèo khổ đáng thương.
Hắn đi lên phòng thấy anh đã ngủ nên cũng không làm phiền.
Hắn thay đồ xong thì ra ngoài cứ vậy ngã xuống giường sau đó rơi vào giấc ngủ sâu.
Hôm nay quả là một ngày phiền phức nhàm chán.
- Hồ sơ nhân vật -
1.
Thất Bại (bot)
2.
Tư Bản ( top)
3.
Cậu trợ lý eo thon ( Bot phụ)
4.
Tên đàn em ( Top phụ)
- Nhân vật bản quyền, có sai sót sẽ sửa lại sau -.