Boylove Tầm Gửi FULL


CHƯƠNG 2.2Ngày 30 cũng đến.

Fuwa từ sáng đã đi đến trung tâm thương mại tìm mua một bộ y phục mới, một đôi giày mới thật phù hợp để dự sự kiện.

Tiếc là anh không phải kiểu người có gu thẩm mỹ thời trang cao hay kiểu quá chú trọng ngoại hình.Thường ngày đi làm hay đi gặp đối tác đều là với bộ vest chuẩn mực của một nhân viên.

Fuwa có hẳn năm bộ giống nhau để thay đổi nên chẳng lo nghĩ gì nhiều.

Nếu có đi dã ngoại hay hẹn hò cafe với bạn bè thì cứ quần jean áo sơ mi đơn giản là nhất.

Nhưng sự kiện lần này làm anh phân vân khá lâu.

Anh vào một cửa hàng Uniqlo trong một trung tâm mua sắm lớn.

May mắn thay nhân viên ở đây khá sỏi tiếng Nhật.Fuwa cứ thế trình bày ra hoàn cảnh của mình.

Anh muốn tìm một bộ trang phục phù hợp với sự kiện.

Bộ y phục này không quá cứng nhắc như bộ vest đi làm của anh, nhưng cũng không quá xuề xòa.

Anh tin tưởng vào gu thẩm mỹ của nhân viên và độ chuẩn hình thể của mình.

Cô nhân viên trẻ tuổi linh lợi chọn ngay năm, sáu mẫu phối và cho anh đi thay từng mẫu, các phụ kiện đi kèm như giày hay mắt kính cũng được tỉ mỉ phối cho set đồ.Kể từ lúc giao việc cho cô nhân viên, Fuwa bắt đầu thả mình theo dòng suy nghĩ.

Anh nghĩ về Tama và âm nhạc, một sự kết hợp không sao mường tượng ra được.

“Cậu ta sẽ hát gì, một điệu hò hay một điệu dân ca nơi quê hương của cậu.

Không hợp lắm với không khí buổi diễn thì phải.


Khách sạn này rất có tiếng và cả công ty bên Nhật vô cùng tín nhiệm nên buổi diễn tri ân này không thể qua loa được.

Chắc cậu ấy phải chọn biểu diễn một màn thật ấn tượng đây”.

Fuwa nhìn đồng hồ mới điểm mười hai giờ và mong cho thời gian trôi nhanh đến tối để anh gặp lại Tama, xem cậu trình diễn thế nào.Anh thả hồn theo dòng suy nghĩ trong lúc ngắm nhìn mình qua từng set đồ trong gương.

Cô nhân viên trẻ xin phép được chụp ảnh anh trong các set đồ ấy và dùng chúng để làm ảnh quảng cáo.

Anh cảm giác mình như một người mẫu đang làm việc không công vậy.

Anh chấp nhận cho cô sử dụng ảnh của mình, những tấm ảnh không trực diện rõ mặt mà chỉ tôn dáng với set quần áo hợp gu mà cô đã phối.

Fuwa trong bộ y phục theo phong cách hoàn toàn mới mang theo thiệp mời tiến đến hội trường khách sạn, nơi diễn ra buổi tiệc.

Anh ngắm mình trong gương và khá ngạc nhiên về phong cách này.

Hình như nó giúp anh trẻ ra hẳn so với bộ vest đi làm.

Một con người mới toanh nên có một cái nhìn mới hơn về tổng thể mọi việc.

Anh quyết định thế và vui vẻ đi dự tiệc.

Đúng sáu giờ quan khách sẽ được chiêu đãi một bữa ăn nhẹ và bảy giờ họ sẽ di chuyển qua hội trường bên cạnh để dự sự kiện chính.Anh đưa thiệp mời VIP cho nhân viên và được hướng dẫn vào vị trí dành cho khách VIP, nơi quan sát sân khấu tốt nhất.

Bốn vị giám khảo đã có mặt ở chỗ đặc biệt của họ.

Hội trường khá lớn với sức chứa lên đến năm trăm người.


Một trăm thiệp mời VIP phát ra thì có khoảng tám mươi nhân vật xuất hiện, cùng với các quan khách khác đã kín chỗ.

Mở màn là phần giới thiệu thành viên ban giám khảo, danh sách top 10 cùng hình ảnh của họ.Fuwa ngỡ ngàng khi thấy màn hình chiếu lên một Tama với lớp trang điểm thật đậm dành cho geisha trong bộ trang phục kimono cách tân theo lối cổ điển.

Hội trường trở nên nóng hơn bao giờ hết.

Fuwa cũng vậy, anh hứng khởi trong lòng và rất mong chờ đến tiết mục thứ bảy của Tama.

Tiếng vỗ tay reo hò càng lúc càng rền vang.Đâu đó trong tiếng hò reo, Fuwa nghe được một giọng nam phấn khích “タマちゃん、大好き” (Tama-chan, tôi rất yêu bạn).

Anh mỉm cười khi biết Tama cũng có fan hâm mộ, mà chẳng phải anh cũng sẽ là fan của Tama đấy sao.

Anh tự mỉa mình và tiết mục mở màn bắt đầu.

Sáu tiết mục đầu khá hay với các màn ca múa, dance hiện đại, hip hop, EDM… Sau mỗi tiết mục là phần nhận xét đặt câu hỏi của ban giám khảo.Tiết mục thứ bảy của Tama.

Một màn múa hát kết hợp.

Bài hát Giấc mơ mùa đông được dịch sang tiếng Việt từ một bài hát tiếng Nhật khá hay.

Fuwa ngay lập tức bị choáng ngợp khi âm nhạc vang lên.

Tiếng đàn réo rắt, tiếng sáo hòa lẫn vào như kéo một màn sương mờ đưa người ta đến ngay xứ Phù Tang.

Tiếng nhạc xập xình xập xình, hình như của đàn Shamisen thì phải, Fuwa không rõ lắm vì trước giờ anh cũng chẳng mảy may hứng thú gì với văn hóa quê hương mình.

Nhưng rõ ràng bản nhạc đưa người nghe vào ngay một ngày tuyết rơi phất phơ lạnh buốt ở Nhật vào thời Edo hoặc những năm Showa đầu tiên.Rồi “nàng Geisha” Tama xuất hiện.


“Không, không phải Geisha, mà đúng hơn là một Oiran mới phải, một kỹ nữ mặt hoa da phấn thật kiều diễm”.

Fuwa thầm nghĩ thế trong khi bản thân anh hoàn toàn bị phần nhạc dạo đầu của bài hát đưa đến thế giới mà bố anh hay kể, những Oiran, rồi sau này là Geisha.

Những bản nhạc xưa đậm chất Nhật cổ, những khí cụ chơi nhạc truyền thống mà anh chưa bao giờ lưu tâm dù lần nào về thăm nhà cũng thấy bố anh đắm chìm với những giai điệu lâm ly hoài niệm ấy.Tiếng hò reo như vỡ ra khi Tama cùng bốn “Oiran phụ họa” bước ra.

Fuwa chỉ biết đó là Tama khi nhìn thật kỹ đôi mắt cậu.

Nếu không phải quen biết trước đó anh chắc chắn không nhận ra được cậu.

Lối trang điểm rất đậm với khuôn mặt trắng ngần và đôi môi tô đỏ thắm như cố tình đập vào mắt người xem và giữ họ lại, đúng chất Oiran khi biểu diễn.

Bộ tóc giả búi cao nhìn khá chông chênh nhưng vẫn trụ vững theo những động tác của Tama trong tiếng nhạc.

Bộ kimono trắng ngà với họa tiết lá phong đỏ có hai tay áo thật dài, vạt áo bay theo từng bước di chuyển của người kỹ nữ.

Điểm nhấn có lẽ nằm ở đôi guốc gỗ Geta cao ít nhất cũng hai mươi centimeter nhưng Tama di chuyển rất thoải mái.Các động tác múa kết hợp với một cái quạt giấy màu đỏ rất nhuần nhuyễn.

Bốn nàng Oiran phụ họa hai bên, hai nàng thì cầm quạt loại nhỏ hơn của Tama, màu kem, hai nàng còn lại cầm theo bốn con hạc giấy lớn được đan dây vào một cái cây cầm tay.

Bên trái nàng kỹ nữ là đàn hạc tung bay, bên phải đàn bướm màu kem xúng xính theo từng nhịp điệu.Nàng Oiran Tama bắt đầu cất tiếng hát, bốn nàng Oiran phụ họa chia lại đội hình.

Hai “nàng hạc” đứng ra rìa hai bên, hai “nàng bướm” đứng vào trong, chính giữa là đóa hoa Oiran Tama sặc sỡ nhất.Chiều nay mưa bay chìm trong cơn sayCuộc tình rồi chết trong hồn aiThuyền ai trên sông lơ lững xuôi dòngLàn mây theo gió trôi phiêu bồng。。。Giọng hát cất lên tuy không phải của nữ nhân nhưng vẫn rất ngọt ngào và trong thanh.

Từng bước di chuyển thật nhịp nhàng và khéo léo.

Không thấy Tama mảy may lo vấp ngã hay có biểu hiện gì căng thẳng cả.

Nàng Oiran thả hồn theo từng câu nhạc và cảm xúc bài nhạc mang đến.Trăng hỡi trăng ơi, sao ánh trăng tànĐể lòng ta mãi còn nhớ mongBiển sâu có anh, màn đêm như dòng đời trắng đêm hồngTrời xanh có anh, gọi nắng đến cho mùa xuân trở về… Như giấc mơ trong mùa đông。。。Phần múa giữa bài hát uyển chuyển và hàm mang rất nhiều ý nghĩa trong văn hóa Nhật.

Ca từ của bài hát thật hay và vần điệu.

Fuwa thắc mắc không biết bài gốc tiếng Nhật sẽ thế nào nhỉ? Anh hoàn toàn mù tịt về mảng này nhưng chắc chắn bố anh sẽ biết.Anh ngồi thưởng thức trọn vẹn phần ca múa này, không thể rời mắt được.


Cả Tama cùng bốn nàng Oiran phụ họa đều rất tuyệt vời.

Một bài múa vô cùng sáng tạo nhưng đậm chất Nhật Bản làm cho một người Nhật chính gốc như Fuwa cũng phải bùi ngùi nhớ về gốc gác của mình.Chiều nay lang thang hồn em đi hoangRượu tình càng uống sao càng sayMộng mơ không tên mai nếu không cònĐừng quên anh nhé câu ân tìnhTrăng hỡi trăng ơi, sao ánh trăng tànĐể lòng ta mãi còn nhớ mongBiển sâu có anh, màn đêm như dòng đời trắng đêm hồngTrời xanh có anh, gọi nắng đến cho mùa xuân trở vềGiữa lối đi ai chờ mong。。。Một cái kết bất ngờ của bài hát trong tiếng nhạc hòa âm đậm chất Phù Tang.

Một Samurai xuất hiện đấu với một Ninja được thả dây cáp từ trên trần nhà xuống.

Năm nàng Oiran lùi về sau và tiếp tục múa phụ họa cho hai anh chàng đấu chiến với nhau.Kết quả vị Samurai nọ kết liễu gã Ninja bí ẩn để giải cứu nàng Oiran đang bị giam cầm.

Một câu chuyện xúc tích, một thông điệp giản đơn dễ nắm bắt nhưng tạo ra hiệu ứng khán giả bên dưới rất lớn.

Tiếng reo hò không ngớt trong nhiều phút, một bó hoa hồng lớn được trao tận tay cho nàng Oiran sau khi màn biểu diễn kết thúc.Tama ở lại sân khấu để nghe nhận xét của các giám khảo.

Họ hỏi Tama về tiết mục này, về lý do tại sao chọn một phong cách khác lạ ấn tượng đến vậy.“Như mọi người đã biết, khách sạn chúng ta hằng năm đón tiếp một lượng lớn du khách quốc tế đến công tác và du lịch.

Trong số đó những vị khách đến từ Nhật Bản chiếm phần đa.

Tôi đã từng có dịp phục vụ và giúp đỡ một vị khách Nhật rất đặc biệt, một vị khách quý và tương lai sẽ là một ông chủ thành đạt.

Tôi muốn mượn buổi biểu diễn này để tri ân anh ấy, tri ân công ty và các đối tác đã luôn tín nhiệm dịch vụ của khách sạn chúng ta”Tiếng vỗ tay vang vọng.

Fuwa thích thú vô cùng.

Không phải bởi nội dung câu trả lời đang hướng về anh mà bởi âm sắc trong giọng nói.Đây quả thật là lần đầu anh được nghe Tama nói tiếng Việt nhiều đến vậy.

Anh nhớ lại bữa tối cùng ăn sinh nhật với cậu, suốt cả buổi Tama chỉ nói tiếng Nhật.

Mà hình như cứ mỗi lần gặp anh là cậu ấy lại chuyển sang phiên bản tiếng Nhật của mình.Anh dám chắc không phải cậu ấy khoe mẽ gì khả năng Nhật ngữ của mình mà cốt chỉ để đem đến trải nghiệm dịch vụ tốt nhất cho khách hàng.

“Ý tưởng và biên đạo cho tiết mục này đến từ đâu?” “Đây là một bài nhạc Nhật được dịch lời và đặt sang nhạc Việt.

Nội dung câu chuyện và phần biên đạo thì chúng tôi thống nhất lấy ý tưởng từ phần trình diễn ca khúc Giấc mơ mùa đông của nữ ca sĩ Loan Châu trong cuốn băng Paris By Night 63, đồng thời thêm vào đó phần sáng tạo riêng của cả nhóm là màn đấu kiếm giữa Samurai và Ninja ở cuối bài nhạc để giải cứu cho người ca sĩ bị giam cầm”.Fuwa nắm được ngay thông tin mà anh định sẽ tra cứu sau khi trở về phòng.

Anh ghi chép vội các thông tin đó vào tin nhắn nháp trong điện thoại và tiếp tục hướng mắt về sân khấu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận