Tôi nhăn mày. Khá chắc là tôi đã rất mệt mỏi để giải câu đố rồi. Tôi để đầu mình quay lại hướng về không khí tươi mát và nhắm mắt lại.
"Không phải Bella, không hẳn", cô ta sửa. "Cái. .. Bào thai."
Ah, có một người nữa cũng có cảm giác giống tôi. Điều đó thật dễ dàng để nhận ra. Cô ta nói từ đó một cách miễn cưỡng, giống kiểu Edward đã nói.
"Tôi không thể nhìn thấy nó", cô ta nói với tôi, mặc dù có thể cô ta đang nói với chính mình. Với những gì mà cô ta biết, tôi đã ngủ mất rồi. "Tôi không thể thấy bất cứ điều gì về nó. Giống như cậu vậy."
Tôi rùng mình, và rồi hàm răng tôi nghiến chặt lại. Tôi không thích bị so sánh với con quái vật đó.
"Bella cản trở một phần. Em ấy đều bao quanh nó, cho nên em ấy trở nên.. . Mờ nhạt. Giống như sự tiếp thu dở trên TV - giống như cố gắng thử tập trung mắt cậu vào những người mờ ảo đi qua đi lại trên màn hình. Nó làm tôi điên đầu khi nhìn em ấy. Dù sao thì tôi cũng không thể nhìn nhiều hơn một vài phút. Cái. .. Bào thai liên quan quá nhiều trong tương lai của em ấy. Lúc em ấy quyết định lần đầu tiên. .. Lúc em ấy biết em ấy muốn nó, em ấy mờ nhạt đi trong tầm nhìn của tôi. Khiến tôi sợ muốn chết."
Cô ta im lặng trong một giây, và rồi cô ta thêm vào. "Tôi phải thừa nhận, thật là dễ chịu khi có cậu ở gần bên - mặc kệ cái mùi ẩm ướt của chó sói. Mời thứ đều đi hết. Giống như cặp mắt tôi đóng lại vậy. Nó làm tê liệt cơn nhức đầu."
"Thật vui vì đã giúp đỡ được, thưa bà", tôi lầm bầm.
"Tôi tự hỏi nó có cái gì giống với cậu. .. Tại sao cậu cũng giống như vậy."
Đột ngột hơi nóng bốc lên từ tủy xương của tôi. Tôi siết chặt nắm tay lại để kìm nén sự chấn động.
"Tôi không có cái gì giống với thứ giết người đó hết", tôi nói qua kẽ răng.
"Uhm, rõ ràng là có cái gì đó."
Tôi không trả lời. Hơi nóng đã bốc đi hết. Tôi đã quá mệt mỏi để giận dữ.
"Cậu không ngại nếu tôi ngồi đây ở gần cậu chứ?". Cô ta hỏi.
"Chắc là không. Dù sao thì cũng hôi."
"Cảm ơn", cô ta nói. "Đây là cái tốt nhất cho điều đó, tôi đoán vậy, vì tôi không thể uống thuốc aspirin."
"Cô có thể nói nhỏ không? Đang ngủ đây."
Cô ta không trả lời, ngay lập tức rơi vào im lặng. Tôi ngủ lịm đi ngay sau đó.
Tôi mơ thấy tôi đang rất khát. Và có một ly nước lớn trước mặt tôi - lạnh ngắt, có thể thấy được hơi lạnh toát ra bên ngoài ly. Tôi túm lấy cái ly và uống một hớp lớn, chỉ để nhận ra khá nhanh là nó không phải nước - nó là thuốc tẩy cực mạnh. Tôi phun nó ra ngay lập tức, nôn ra khắp mọi nơi, và một đống chảy ra từ mũi tôi. Nó bừng lên. Mũi của tôi bị phỏng.. . .
Cơn đau nơi lỗ mũi đánh thức tôi dậy đủ để tôi nhớ ra mình đã ngủ mất ở đâu. Cái mùi đó khá dữ dội, xem ra cái mũi tôi không hẳn là ở trong nhà. Ugh. Và thật ồn ào. Người nào đó đang cười rất lớn. Một giọng cười quen thuộc, nhưng giọng cười đó không đi chung với cái mùi này. Không thuộc về nơi đây.
Tôi rên rỉ và mở mắt ra. Bầu trời xám xịt - đang là ban ngày, nhưng không biết chính xác là mấy giờ. Có lẽ gần tới lúc mặt trời lặn - bầu trời khá tối.
"Cũng gần tới lúc rồi", cô ả tóc vàng lầm bầm ở gần đây. "Cái máy cưa làm bằng người có vẻ khá mệt rồi kìa."
Tôi lăn qua và giật mạnh mình ngồi dậy. Trong quá trình đó, tôi nhận ra cái mùi đó xuất phát từ đâu. Một người nào đó đã nhét một cái gối lông ngỗng dài dưới mặt tôi. Chắc là cố gắng tỏ ra tốt bụng, tôi đoán thế. Trừ phi người đó là Rosalie.
Một khi gương mặt tôi đã ra khỏi đống lông vũ hôi hám đó, tôi ngửi ra một vài mùi khác. Giống như là thịt xông khói và bánh quế, tất cả đều trộn lẫn với mùi ma cà rồng.
Tôi chớp mắt, nhìn rõ căn phòng.
Mời thứ không thay đổi lắm, ngoại trừ bây giờ Bella đang ngồi ở chính giữa ghế sa lông, và cái IV đã biến mất. Cô nàng tóc vàng ngồi dưới chân cô ấy, đầu cô ả tựa vào đầu gối Bella. Edward đang ngồi một bên cô ấy, nắm tay cô ấy. Alice cũng ngồi trên sàn nhà giống Rosalie. Bây giờ gương mặt cô ta không nhăn nhó nữa. Và điều đó cũng dễ hiểu - cô ta đã kiếm ra một liều thuốc giảm đau khác.
"Hey, Jake dậy rồi!" Seth reo vang.
Cậu ta đang ngồi bên kia của Bella, cánh tay cậu ta gác lơ là qua vai cô ấy, một dĩa tràn đầy đồ ăn trên đùi cậu ta.
Cái quái gì vậy?
"Cậu ta tới tìm cậu", Edward nói trong lúc tôi đứng dậy. "Và Esme thuyết phục cậu ấy ở lại để ăn sáng."
Seth nhìn thấy nét mặt tôi, và cậu ta nhanh chóng giải thích. "Đúng đó, Jake - em chỉ là tới coi xem anh có ổn không bởi vì anh không quay lại. Leah trở nên lo lắng. Em nói với chị ấy là có thể anh chỉ trở về hình dáng con người thôi, nhưng anh biết chị ấy thế nào rồi đó. Dù sao thì họ cũng có tất cả mấy món ăn này và, dang", - cậu ta quay qua Edward - "người anh em, anh có thể nấu ăn đấy."
"Cảm ơn em", Edward nói khẽ.
Tôi chậm rãi hít vào, cố gắng thả lỏng hàm răng mình. Tôi không thể rời mắt mình khỏi cánh tay của Seth.
"Bella bị lạnh", Edward nói nhỏ.
Đúng rồi. Dù sao cũng không phải là chuyện của tôi. Cô ấy không thuộc về tôi.
Seth nghe câu nói của Edward, nhìn gương mặt tôi, và đột ngột cậu ta cần tới hai tay để ăn. Cậu ta rút tay khỏi Bella và bắt đầu ăn. Tôi đi tới để đứng cách cái ghế sa lông vài bước, vẫn đang cố gắng để chịu đựng.
"Leah đang đi tuần ah?". Tôi hỏi Seth. Giọng tôi vẫn đang ngái ngủ.
"Đúng", cậu ta vừa nhai vừa nói. Seth cũng đang mặc quần áo mới. Bộ đồ đó vừa vặn với cậu ta hơn là bộ đồ tôi đang mặc vừa với tôi. "Chị ấy đang đi tuần. Không cần phải lo. Chị ấy sẽ tru lên nếu có chuyện gì. Tụi em đổi ca vào khoảng nửa đêm. Em đã chạy mười hai tiếng". Cậu ta rất tự hào vì điều đó, và nó biểu hiện trong giọng nói của cậu ấy.
"Nửa đêm? Khoan đã - bây giờ là mấy giờ?"
"Gần bình mình". Cậu ấy liếc về phía cửa sổ, để kiểm tra.
Khốn nạn thật. Tôi đã ngủ suốt một ngày một đêm. "Chết tiệt. Xin lỗi vì chuyện đó, Seth. Thật đấy. Đáng lý ra em nên đá anh dậy."
"Không đâu, anh cần một giấc ngủ đàng hoàng. Anh đã không nghỉ ngơi kể từ khi nào nhỉ? Đêm trước khi cuộc đi tuần cuối cùng của anh cho Sam? Gần bốn mươi tiếng? Năm mươi? Anh đâu phải là người máy, Jake. Với lại, anh cũng không bỏ lỡ chuyện gì cả."
Không có chuyện gì cả? Tôi liếc nhanh mắt nhìn Bella. Gương mặt cô ấy trở về với màu sắc mà tôi nhớ trước đây. Nhợt nhạt, nhưng có một chút hồng hào. Đôi môi cô ấy đã hồng trở lại. Ngay cả mái tóc của cô ấy nhìn cũng tốt hơn - sáng hơn. Cô ấy thấy cái nhìn thăm dò của tôi và mỉm cười toe toét.
"Cái xương sườn sao rồi?". Tôi hỏi.
"Đã được bó lại rất tốt và khít. Mình còn không cảm thấy nó nữa."
Tôi đảo tròn mắt. Tôi nghe Edward nghiến chặt răng lại, và tôi đoán ra cái thái độ không-có-chuyện-gì-lớn của cô ấy cũng làm anh ta khó chịu như tôi.
"Có cái gì cho bữa sáng vậy?". Tôi hỏi, một chút mỉa mai. "Máu O âm hay máu AB dương?"
Cô ta le lưỡi ra với tôi. Hoàn toàn trở lại là bản thân cô ấy. "Trứng tráng", cô ấy nói, nhưng đôi mắt cô ấy đảo xuống dưới, và tôi thấy cái ly đựng máu của cô ấy đang chêm giữa chân cô ấy và chân Edward.
"Đi lấy chút đồ ăn sáng đi, Jake", Seth nói. "Có rất nhiều trong nhà bếp. Chắc là anh đói rồi."
Tôi xem xét đống đồ ăn trên đùi cậu ta. Nhìn giống một nữa là trứng tráng với phô mát và bốn cái bánh quế cuối cùng. Bụng của tôi sôi lên, nhưng tôi mặc kệ nó.
"Leah đã ăn gì cho bữa sáng vậy?". Tôi hỏi Seth một cách phê bình.
"Hey, em đã lấy đồ ăn cho chị ấy trước khi em ăn bất cứ cái gì", cậu ta biện hộ. "Chị ấy nói chị ấy thà là ăn động vật chết trên đường do bị xe cán còn hơn, nhưng em cá là chị ấy rất thèm. Những cái bánh quế này. . ". Cậu ta có vẻ như không có cách nào diễn tả được ý mình.
"Anh sẽ đi săn với cô ấy vậy."
Seth thở dài và tôi quay mình để bỏ đi.
"Nói chuyện chút nhé, Jacob?"
Carlisle hỏi tôi, cho nên khi tôi quay lại một lần nữa, gương mặt tôi có lẽ ít thiếu tôn trọng hơn nếu như là người khác cản tôi.
"Chuyện gì?"
Carlisle tiến tới bên tôi trong khi Esme lướt qua hướng về căn phòng khác. Ông ta dừng lại cách vài bước chân, chỉ cách xa hơn một chút với khoảng cách mà giữa hai người bình thường có khi trò chuyện. Tôi cảm kích ông ta đã cho tôi không gian của mình.
"Nói về chuyện đi săn", ông ta bắt đầu với một giọng ủ rũ. "Chuyện đó sẽ trở thành một vấn đề cho gia đình tôi. Tôi hiểu là hiệp ước trước đây của chúng ta không có hiệu quả vào lúc này, cho nên tôi muốn nghe lời khuyên của cháu. Sam sẽ săn chúng tôi nếu chúng tôi đi ra khỏi phạm vi mà cháu đã tạo ra hay không? Chúng tôi không muốn có bất cứ sự đụng chạm tới bất kì người nhà nào của cháu - hay mất đi một người nào trong gia đình chúng tôi. Nếu cháu đứng ở vị trí của chúng tôi, thì cháu sẽ làm thế nào?"
Tôi ngả người ra sau, một chút ngạc nhiên, khi ông ta quăng trả những lời đó vào mặt tôi. Tôi thì biết cái gì về chuyện đứng trong đôi giày đắt tiền của bọn hút máu người chứ? Nhưng, một lần nữa, tôi có biết Sam.
"Đó là một sự mạo hiểm", tôi nói, cố gắng mặc kệ những cặp mắt tôi cảm thấy đang nhìn tôi và chỉ nói chuyện với ông ấy. "Sam đã bình tĩnh một phần nào, nhưng tôi chắc chắn rằng trong đầu của anh ta, hiệp ước đã vô hiệu. Trong lúc anh ta còn nghĩ bộ tộc, hay bất cứ một con người nào, đang bị nguy hiểm, anh ta sẽ không đi hỏi thăm trước, nếu ông hiểu ý tôi là gì. Nhưng, dù sao thì sự ưu tiên của anh ta sẽ dành cho La Push. Không có nhiều người để họ có thể coi chừng một cách cẩn thận tới mọi người đồng thời cũng tạo một nhóm đi săn đủ mạnh để có thể gây ra thương tích. Tôi cá là anh ta sẽ giữ phạm vi ở gần nhà."
Carlisle trầm tư gật đầu.
"Nên tôi đoán là tôi có thể nói, ra ngoài cùng nhau, để đề phòng. Và có thể là ông nên đi vào ban ngày, bởi vì chúng tôi sẽ đoán là mọi người đi vào ban đêm. Như truyền thống của ma cà rồng ấy. Ông nhanh nhẹn - đi qua mấy ngọn núi và săn đủ xa nơi này. Không có cách nào mà anh ta có thể phái người đi xa nhà như vậy."
"Và bỏ Bella ở lại, không được bảo vệ?"
Tôi khịt mũi. "Chúng tôi là cái gì, gan bằm ah?"
Carlisle cười lớn, và rồi gương mặt ông ta nghiêm túc trở lại. "Jacob, cháu không thể đánh nhau với anh em của mình."
Mắt tôi cau lại. "Tôi không nói là điều đó không khó khăn, nhưng nếu họ thật sự tới để giết cô ấy - tôi có khả năng để cản trở họ."
Carlisle lắc đầu, lo lắng. "Không, tôi không có ý là cháu. .. Không đủ khả năng. Nhưng điều đó sẽ rất sai lầm. Lương tâm tôi không cho phép điều đó."
"Sẽ không liên quan gì tới lương tâm ông đâu, Bác sĩ. Nó sẽ là lương tâm tôi. Và tôi có thể chịu đựng được điều đó."
"Không, Jacob. Chúng tôi sẽ chắc chắn là những hành động của chúng tôi sẽ không làm điều đó trở nên cần thiết". Ông ta nhăn mặt lo lắng. "Chúng tôi sẽ đi ba người một lần", ông ta quyết định sau một giây. "Đó chắc là điều tốt nhất mà chúng tôi có thể làm."
"Tôi không biết, bác sĩ. Chia rẽ ra một nửa không phải là một chiến lược tốt nhất."
"Chúng tôi có một vài khả năng đặc biệt có thể làm lấp đầy điều đó. Nếu Edward là một trong ba người, nó có khả năng sẽ cho chúng tôi biết một vài dặm trong phạm vi an toàn."
Chúng tôi đều liếc nhìn Edward. Nét mặt của anh ta khiến Carlisle thay đổi ý kiến nhanh chóng.
"Tôi chắc là sẽ có những cách khác thôi", Carlisle nói. Một cách rõ ràng, không có sức mạnh nào đủ mạnh để có thể kéo Edward rời xa Bella trong lúc này. "Alice, bố có thể tưởng tượng là con có thể nhìn thấy đường nào không nên đi đúng không?"
"Con đường mà biến mất", Alice nói, gật đầu. "Dễ mà."
Edward, người đã trở nên đầy căng thẳng khi nghe kế hoạch đầu tiên của Carlisle, thả lỏng ra. Bella nhìn chăm chú Alice một cách không vui, một nếp nhăn nhỏ giữa hai mắt cô ấy xuất hiện mỗi khi cô ấy bị căng thẳng.
"Được thôi", tôi nói. "Điều đó đã được quyết định. Tôi sẽ đi ra khỏi đây. Seth, anh yêu cầu em phải trở lại vào lúc hoàng hôn, cho nên ngủ một giấc ở đâu đó trong này đi, được chứ?"
"Chắc rồi, Jake. Em sẽ biến lại sói ngay khi nào em thức dậy. Trừ phi. . ". Cậu ta ngần ngừ, nhìn vào Bella. "Chị có cần em không?"
"Cô ấy có mấy cái mền rồi", tôi quát cậu ấy.
"Chị không sao, Seth, cảm ơn em", Bella nói nhanh chóng.
Và rồi Esme đi nhẹ nhàng vào phòng, một cái đĩa to được đậy kín trong tay bà ấy. Bà ấy do dự dừng lại phía sau khuỷu tay của Carlisle, đôi mắt to, màu hoàng kim của bà ta nhìn tôi. Bà ta đưa cái đĩa ra và bước tới một bước đầy nhút nhát.
"Jacob", bà ta nói nhỏ. Giọng bà ấy không chói như những người khác. "Tôi biết cái này. .. Không ngon lành gì với cháu, ý nghĩ phải ngồi ăn ở đây, chỗ mà mùi thật khó chịu. Nhưng tôi sẽ cảm thấy khá hơn rất nhiều nếu cháu có thể lấy một vài món ăn đi với mình. Tôi biết là cháu không thể về nhà, và điều đó là bởi vì chúng tôi. Làm ơn - làm giảm bớt phần nào sự ăn năn của tôi. Lấy một vài thứ để ăn nhé". Bà ta đưa cái đĩa đồ ăn ra cho tôi, gương mặt bà ta mềm mỏng và cầu xin. Tôi không biết làm sao bà ta làm được điều này, bởi vì bà ta nhìn không già hơn hai mươi tuổi là bao, và bà ta cũng xanh xao nữa, nhưng có cái gì đó về vẻ mặt của bà ta đột nhiên gợi cho tôi nhớ về mẹ mình.
Jeez.
"Uh, chắc rồi, chắc rồi", tôi lẩm bẩm. "Tôi đoán thế. Có lẽ Leah vẫn còn đói bụng hay sao đó."
Tôi vươn tới và cầm dĩa đồ ăn với một tay, giữ nó trên cánh tay vươn thẳng ra của mình. Tôi có thể đổ nó dưới gốc cây hay là sao đó. Tôi không muốn bà ta cảm thấy buồn.
Và rồi tôi nhớ tới Edward.
Anh không được nói gì với bà ta đấy! Để bà ấy nghĩ là tôi đã ăn nó.
Tôi không nhìn anh ta coi anh ta có đồng ý hay không. Anh ta tốt nhất là đồng ý. Tên hút máu đó nợ của tôi.
"Cảm ơn, Jacob", Esme nói, mỉm cười với tôi. Làm thế quái nào mà một gương mặt cứng như đá lại có lúm đồng tiền?
"Um, cảm ơn", tôi nói. Gương mặt tôi nóng bừng - nóng hơn thường ngày.
Đây là vấn đề khi lui tới thường xuyên với ma cà rồng - bạn trở nên quen thuộc với họ. Họ bắt đầu làm xáo trộn cách mà bạn nhìn thế giới này. Họ bắt đầu cho bạn cái cảm giác giống như là bạn bè.
"Cậu sẽ quay lại chứ, Jake?". Bella hỏi khi tôi cố gắng chạy trốn khỏi điều kia.
"Uh, mình không biết."
Cô ấy bặm môi lại, giống như cô ấy đang cố gắng để khỏi bật cười. "Làm ơn mà? Mình có thể sẽ bị lạnh đấy."
Tôi hít một hơi sau qua lỗ mũi của mình, và rồi nhận ra, quá trễ, đó không phải là một ý hay. Tôi nhăn nhó. "Có thể."
"Jacob?". Esme hỏi. Tôi lùi lại về hướng cửa trong khi bà ta tiếp tục; bà ta bước vài bước về phía tôi. "Tôi để một giờ quần áo trên bậc thềm. Đống đồ đó là của Leah. Đã được giặt sạch sẽ rồi - tôi đã cố gắng đụng tới nó càng ít càng tốt". Bà ta nhăn mặt. "Cháu có ngại mang tới cho cô ấy không?"
"Được rồi", tôi làu bàu, và rồi tôi phóng ra khỏi cửa trước khi bất cứ ai có thể bảo tôi làm thêm chuyện gì khác nữa.