Breaking Dawn - Hừng đông

 
Chỉ có Edward là tự nguyện làm vật thí nghiệm cho chúng tôi - để bị Kate truyền điện hết lần này đến lần khác trong khi tôi vật lộn một cách bất lực với những thứ bên trong đầu mình. Chúng tôi luyện tập trong nhiều giờ, và tôi cảm thấy tôi nên bị phủ đầy mồ hôi từ sự nỗ lực của mình, nhưng dĩ nhiên là cơ thể hoàn mỹ của tôi không phản bội tôi cách đó. Sự mệt mỏi của tôi đều là ở tinh thần.
Điều giết chết tôi là việc Edward là người phải chịu khổ sở, vòng tay của tôi quấn quanh anh ấy một cách vô dụng trong khi anh ấy cứ co rúm lại hết lần này đến lần khác từ mấy cái chích điện "thấp" của Kate. Tôi cố gắng hết sức để đẩy lá chắn vòng quanh qua cả hai chúng tôi; cứ mỗi lần mà tôi cầm được nó thì nó lại tuột ra mất.
Tôi ghét phải tập luyện việc này, và tôi ước rằng Zafrina sẽ giúp tôi thay vì Kate. Và tất cả việc mà Edward sẽ làm là nhìn thấy những ảo ảnh của Zafrina cho đến khi tôi có thể dừng anh ấy khỏi thấy được nó. Nhưng Kate kiên quyết là tôi cần một động lực tốt hơn để học - ý của chị ấy là lòng căm hận vì khi tôi nhìn thấy nỗi đau mà Edward phải chịu đựng. Tôi bắt đầu hoài nghi về sự quả quyết của chị ấy từ ngày đầu tiên mà chúng tôi gặp mặt - rằng chị ấy không thích thú với những trò tàn ác về việc sử dụng khả năng thiên phú của chị ấy. Đối với tôi chị ấy có vẻ như rất khoái chí.
"Hey", Edward nói một cách phấn khởi, cố gắng che giấu những bằng chứng về những nỗi đau đớn trong giọng nói của mình. Bất cứ thứ gì có thể cản tôi không luyện tập tiếp tục. "Cú này chỉ giống như bị chích nhẹ thôi. Em làm rất tốt, Bella à".
Tôi hít một hơi dài, cố gắng nắm lấy một cách chính xác cái mà tôi vừa làm đúng. Tôi kiểm tra cái dây co giãn, giằng co để ép buộc nó tiếp tục rắn chắc khi tôi kéo nó ra xa khỏi tôi.
"Lần nữa đi Kate", tôi lầm bầm xuyên qua hàm răng đang nghiến chặt.
Kate ấn lòng bàn tay vào vai của Edward.
Anh thở ra nhẹ nhõm. "Lần này không bị sao cả".
Chị ấy nhướng một chân mày lên. "Cái này cũng không có nhẹ đâu".
"Tốt", tôi nói một cách gắt gỏng.
"Chuẩn bị đi", chị ấy nói với tôi, và với tay tới Edward lần nữa.
Lần này thì anh bị run lẩy bẩy, và rít một hơi nhẹ giữa hai hàm răng.
"Xin lỗi! Xin lỗi! Xin lỗi!" tôi lập đi lập lại, cắn vào môi mình. Tại sao tôi lại không thể làm đúng được?
"Em đã làm được rất tuyệt vời, Bella à", Edward nói, kéo tôi chặt vào lòng anh. "Em chỉ mới luyện tập nó trong ít ngày mà cũng đã thỉnh thoảng đỡ được rồi. Kate, nói với cô ấy là cô ấy đã làm tốt như thế nào đi".
Kate bặm môi lại. "Chị không biết. Em ấy rõ ràng là có khả năng rất kỳ lạ, và chúng ta chỉ vừa mới chạm vào nó thôi. Em ấy có thể làm tốt hơn nữa, chị chắc chắn là thế. Em ấy chỉ thiếu động cơ thôi".
Tôi nhìn chị ấy một cách không thể tin nổi, đôi môi tôi tự động bặm chặt lại. Làm sao mà chị ấy có thể nghĩ là tôi thiếu động cơ khi mà chị ấy đã truyền điện vào Edward ngay trước mặt tôi được nhỉ?
Tôi nghe được những tiếng thì thầm đã nhiều hơn từ những người đang đứng xem khi tôi luyện tập - lúc đầu chỉ có Eleazar, Carmen, và Tanya, nhưng sau đó thì có Garrett đã đi vẩn vơ gần đó tới, rồi Benjamin và Tia, Siobhan và Maggie, và bây giờ là cả Alistair cũng đang nhìn lén từ cửa sổ của tầng ba. Những người đang quan sát đồng ý với Edward; họ nghĩ rằng tôi đã làm rất khá.
"Kate... ", Edward nói bằng một giọng cảnh cáo khi một vài ý tưởng mới cho việc luyện tập xuất hiện trong đầu chị ấy, nhưng chị ấy đã cử động rồi. Chị ấy xẹt dọc theo đường vòng của dòng sống tới nơi Zafrina, Senna, và Renesmee đang bước đi chậm rãi, Zafrina đang nắm tay Renesmee vì họ đang chuyển đổi những hình ảnh qua lại với nhau. Jacob đi khoảng vài thước theo sau họ.
"Nessie", Kate nói - những người khách đã nhanh chóng quen với cái biệt danh đáng nổi cáu này, "Cháu có thể làm ơn tới giúp mẹ cháu không?"
"Không", tôi nửa như gầm lên.
Edward ôm tôi để làm tôi yên lòng. Tôi lắc mạnh anh ra cùng lúc khi Renesmee di chuyển băng qua cái sân đến chỗ tôi, với Kate, Zafrina, và Senna ở ngay đằng sau con bé.

"Tuyệt đối là không, Kate", tôi rít lên.
Renesmee với tay đòi bế, và tôi tự động mở rộng vòng tay mình ra. Con bé cuộn tròn vào lòng tôi, tựa đầu vào chỗ lõm dưới vai tôi.
"Nhưng mẹ ơi, con muốn giúp mà", con bé nói bằng một giọng rất có quyết tâm. Tay con bé đặt trên cổ tôi, nhấn mạnh thêm khao khát đó bằng những hình ảnh của hai chúng tôi đang đứng cùng với nhau, tạo thành một đội.
"Không", tôi nói, nhanh chóng lùi lại. Kate đã thận trọng bước tới trước mặt tôi, tay chị ấy giơ thẳng ra về phía chúng tôi.
"Tránh xa bọn em ra Kate", tôi cảnh cáo chị ấy.
"Không", chị ấy bắt đầu tiến về phía trước. Chị ấy mỉm cười như người đi săn đang dồn con mồi vào chân tường.
Tôi chuyển Renesmee ra sau để con bé bám vào lưng tôi, và vẫn lùi lại cùng với một tốc độ như Kate. Giờ thì tay tôi đã rảnh rỗi, và nếu Kate muốn giữ cho hai tay chị ấy còn được dính liền với cổ tay thì chị ấy tốt nhất là nên giữ khoảng cách.
Kate có lẽ không hiểu chuyện này, bản thân chị ấy chưa bao giờ biết đến tình mẫu tử. Chị ấy chắc hẳn không nhận ra rằng chị ấy đã đi quá xa như thế nào. Tôi đang rất giận dữ đến nỗi tầm nhìn của tôi đã nhuốm màu đỏ, và lưỡi của tôi có mùi vị như là kim loại bị đốt cháy. Sức mạnh mà tôi thường luyện tập để kiềm chế lại bỗng trỗi dậy trong những bắp thịt, và tôi biết tôi có thể bóp nát chị ấy thành những mảnh kim cương vụn nếu chị ấy ép buộc tôi phải thế.
Cơn giận dữ mang lại từng khía cạnh của con người tôi tới một sự tập trung tinh tường hơn. Lúc này tôi còn có thể cảm nhận được độ co giãn của lá chắn của mình càng chính xác hơn - cảm nhận được rằng nó không phải là một dải băng nhiều hơn là một lớp, một màng mỏng đã bao bọc tôi từ đầu đến chân. Cùng với sự giận dữ đang trỗi dậy từ thân thể của mình, tôi đã có được nhận thức rõ hơn về nó, đã bám chặt hơn vào nó. Tôi kéo dãn nó ra quanh thân mình, ra khỏi thân mình, quấn Renesmee chặt chẽ vào trong đó, chỉ đề phòng Kate có thể vượt qua lá chắn của tôi.
Kate bước thêm một bước có tính toán khác, và một tiếng gầm xấu xa thoát ra từ cổ họng tôi xuyên qua hàm răng đang nghiến chặt.
"Cẩn thận đấy Kate". Edward cảnh cáo.
Kate bước thêm một bước khác nữa, và phạm một lỗi lầm mà kể cả người không thành thạo như tôi cũng nhận ra. Chỉ cách tôi một bước nhảy ngắn, chị ấy nhìn đi hướng khác, chuyển sự tập trung từ tôi qua Edward.
Renesmee vẫn an toàn trên lưng tôi; tôi co lại để nhảy tới.
"Em có nghe được gì từ Nessie không?". Kate hỏi anh, giọng của chị ấy rất bình tĩnh và nhẹ nhàng.
Edward phóng tới khoảng không giữa chúng tôi, chặn đường của tôi tới Kate.
"Không, không có gì cả", anh trả lời. "Bây giờ thì cho Bella chút không gian để bình tĩnh đi Kate. Chị không nên kích thích cô ấy như vậy. Em biết là cô ấy nhìn không giống như số tuổi của cô ấy nhưng cô ấy chỉ mới có vài tháng tuổi thôi".
"Chúng ta không có thời gian để làm việc này một cách nhẹ nhàng Edward à. Chúng ta sẽ phải thúc giục em ấy. Chúng ta chỉ còn có vài tuần nữa và em ấy thì có tiềm năng để-"
"Lùi lại một chút đi, Kate".
Kate nhăn mặt nhưng nghe sự cảnh báo của Edward nghiêm túc nhiều hơn là sự cảnh báo của tôi.
Tay của Renesmee đặt trên cổ tôi; con bé đang nhớ lại sự tấn công của Kate, chỉ cho tôi thấy việc đó không có ý gây tổn hại, rằng bố đã ở đó... .
Chuyện đó không làm nguôi cơn giận của tôi. Những ánh sáng mặt trời mà tôi thấy vẫn như đang bị nhuộm đỏ. Tôi đã kiểm soát được bản thân mình khá hơn, và tôi có thể thấy được sự thâm thúy trong những câu nói của Kate. Cơn tức giận đã giúp được tôi. Tôi đã học nhanh hơn dưới những áp lực.

Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi thích nó.
"Kate", tôi gầm gừ. Tôi đặt tay mình lên hông Edward. Tôi vẫn có thể cảm nhận được lá chắn của mình như một lớp mạnh, đàn hồi đang bao quanh Renesmee và tôi. Tôi đẩy nó ra xa hơn, ép nó vòng quanh Edward. Không có dấu hiệu nào cho thấy có vết rạn trên tấm vải đang bị căng ra, không có nguy cơ bị rách. Tôi thở hổn hển với kết quả đạt được, và lời nói thoát ra nghe như hết hơi hơn là giận dữ. " Lần nữa", tôi nói với Kate. "Chỉ Edward thôi".
Chị ấy đảo tròn mắt nhưng di chuyển tới trước và ấn lòng bàn tay vào vai Edward.
"Không có gì cả", Edward nói. Tôi nghe có tiếng cười trong giọng nói anh ấy.
"Và bây giờ?". Kate hỏi.
"Vẫn không có gì cả".
"Còn bây giờ?". Lần này có một sự căng thẳng trong giọng nói của chị ấy.
"Hoàn toàn không có gì cả".
Kate lầm bầm và bước ra xa.
"Cậu có thể thấy cái này không?". Zafrina hỏi bằng một giọng thấp, hoang dại, chăm chú nhìn vào ba chúng tôi. Tiếng Anh của cô ấy phát âm không chuẩn một cách kỳ lạ, lên giọng xuống giọng ở những chỗ không đúng.
"Tôi không thấy bất cứ cái gì mà tôi không nên thấy", Edward nói.
"Còn cháu thì sao, Renesmee?". Zafrina hỏi.
Renesmee mỉm cười với Zafrina và lắc đầu.
Cơn thịnh nộ của tôi hầu như là chìm nghỉm hẳn và tôi cắn chặt răng vào nhau, thở hổn hển nhanh hơn khi tôi đẩy lá chắn đàn hồi của mình ra; cảm giác như tôi càng giữ nó càng lâu thì nó càng nặng hơn. Nó bị kéo ngược lại, trôi tuột vào bên trong.
"Mọi người đừng hoảng hốt", Zafrina cảnh báo cái nhóm nhỏ đang đứng xem tôi. "Tôi muốn xem cô ấy có thể mở rộng nó ra bao xa".
Tất cả mọi người ở đó đều há hốc miệng kinh hoàng - Eleazar, Carmen, Tanya, Garret, Benjamin, Tia, Siobhan, Maggie - tất cả mọi người ngoại trừ Senna, người mà xem ra đã chuẩn bị sẵn cho bất cứ việc gì mà Zafrina đang làm. Cặp mắt của những người khác đều trống rỗng, nét mặt của họ đều lo lắng.
"Giơ tay lên khi mà mọi người thấy lại được", Zafrina hướng dẫn. "Bây giờ. Bella. Xem thử cô có thể chắn được cho bao nhiêu người".
Hơi thở của tôi phát ra trong bực tức. Kate là người gần nhất với tôi bên cạnh Edward và Renesmee, cho dù là chị ấy cách xa gần mười thước. Tôi bặm chặt môi lại và đẩy, cố gắng kéo lá chắn đàn hồi đang kháng cự lại ra xa hơn khỏi bản thân tôi. Từng chút từng chút một tôi kéo nó tới Kate, chống cự lại phản ứng bị kéo tuột lại với mỗi miếng nhỏ mà tôi đi được. Tôi chỉ có thể nhìn nét mặt lo lắng của Kate trong khi tôi làm, và tôi lặng lẽ rên rỉ nhẹ nhõm khi mắt của chị ấy chớp chớp và có thần lại. Chị ấy giơ tay lên.
"Thật là thần kỳ!" Edward thì thầm dưới hơi thở. "Nó giống như tấm kiếng một mặt. Anh có thể đọc được mọi thứ họ đang suy nghĩ, nhưng họ lại không thể đụng tới anh sau nó. Và anh có thể nghe được Renesmee, tuy rằng anh không thể khi anh đang ở ngoài. Anh cá là Kate cũng có thể chích điện anh bây giờ, bởi vì chị ấy cũng đang đứng dưới cây dù này rồi. Anh vẫn không thể nghe được em... hmm. Nó hoạt động như thế nào nhỉ? Anh thắc mắc là.. ".
Anh tiếp tục lẩm bẩm với bản thân mình nhưng tôi không thể nghe những chữ sau. Tôi cắn chặt răng mình hơn, gắng sức để ép lá chắn ra tới Garrett, người đang gần với Kate nhất. Tay của anh ta giơ lên.

"Rất tốt", Zafrina khen ngợi tôi. "Giờ thì "
Nhưng cô ấy đã nói quá sớm; với một tiếng thở hổn hển thật gắt, tôi cảm giác được lá chắn của tôi co lại như dây cao su đã giãn qua xa, búng mạnh quay trở lại hình dạng nguyên thủy. Renesmee lần đầu tiên trải qua sự bất tri bất giác mà Zafrina đang ám lên những người kia đã run lẩy bẩy trên lưng tôi. Thật mệt mỏi, tôi lại kéo ngược lại cái lực đàn hồi đó, ép lá chắn ra che chở cho con bé lần nữa.
"Tôi có thể nghỉ một phút không?". Tôi nói hổn hển. Kể từ khi tôi trở thành ma cà rồng, tôi đã không cảm thấy cần phải nghỉ cho dù chỉ một lần cho đến trước lúc này. Thật là tức tối khi cảm thấy vừa kiệt sức vừa sung sức cùng một lúc.
"Đương nhiên rồi", Zafrina nói, và những người đang quan sát nhẹ nhõm khi cô ấy cho họ thấy lại.
"Kate", Garrett gọi khi những người khác vừa thầm thì và tản dần đi hết, họ khó chịu vì giây phút bị bất tri bất giác; ma cà rồng không quen lắm với cảm giác có thể bị tấn công như vậy. Người có tóc màu hung và dong dỏng cao Garrett là người bất tử không có tài năng thiên phú duy nhất có vẻ bị cuốn hút bởi những bài học luyện tập của tôi. Tôi tự hỏi cái gì đã làm say mê anh chàng lãng tử này vậy.
"Tôi sẽ không làm thế đâu, Garrett", Edward cảnh báo.
Garrett tiếp tục đi tới Kate bỏ mặc lời cảnh báo, môi anh ta bặm lại như thăm dò. "Họ nói rằng cô có thể làm ột ma cà rồng nằm thẳng cẳng ra".
"Phải", chị ấy đồng ý. Với một nụ cười ranh mãnh, chị ấy ngọ nguậy những ngón tay một cách nghịch ngợm vào anh ta. "Hiếu kỳ à?"
Garrett nhún vai. "Đó là thứ mà tôi chưa từng thấy bao giờ. Xem ra nó có lẽ là một chút phóng đại... ".
"Có lẽ", Kate nói, mặt chị ấy đột nhiên nghiêm trang lại. "Có lẽ nó chỉ có tác dụng đối với những người yếu đuối hay non trẻ. Tôi không chắc lắm. Anh trông có vẻ mạnh mẽ đấy. Có lẽ anh sẽ chịu đựng được khả năng của tôi". Chị ấy giơ tay ra với anh ta, lòng bàn tay hướng lên - rõ ràng là một lời mời mọc. Hai môi xoắn lại, và tôi chắc chắn rằng nét mặt tang thương của chị ấy là thử thúc ép anh ta.
Garrett cười nhăn răng với sự thách đấu đó. Rất tự tin, anh ta chạm vào lòng bàn tay của chị ấy bằng ngón tay trỏ của mình.
Và với một tiếng thở hổn hển lớn, anh ta khuỵu xuống và đổ nhào ra sau. Đầu anh ta đập vào một miếng đá granite với một tiếng vỡ rất to. Thật kinh hoàng khi thấy việc ấy. Bản năng của tôi bật lên phản ứng lại việc nhìn thấy một người bất tử bị làm ất hết năng lực kiểu này; thật hoàn toàn sai lầm.
"Tôi đã nói với anh rồi", Edward lầm bầm.
Mi mắt của Garrett run rẩy trong vài giây, và sau đó mở lớn ra. Anh ta nhìn lên Kate đang cười đểu, và một nụ cười kinh ngạc nở trên mặt anh ta.
"Wow", anh ta nói.
"Anh có thích thú nó không?". Chị ấy hỏi một cách ngờ vực.
"Tôi đâu có khùng", anh ta nói, lắc đầu khi anh ta từ từ đứng dậy, "nhưng chắc chắn nó cũng là cái gì đấy!"
"Đó là thứ mà tôi đã nghe".
Edward đảo tròn mắt.
Vào lúc ấy có một sự nhốn nháo ở sân trước. Tôi nghe Carlisle đang nói át lên nhiều tiếng láo nháo đầy kinh ngạc.
"Alice đã gửi ông tới à?". Bố đang hỏi ai đó, giọng của ông có vẻ không chắc chắn lắm, một chút bối rối.
Một vị khách không được mong đợi nữa à?
Edward phóng vào nhà và hầu hết mọi người đều đi theo sau. Tôi theo sau một cách chậm chạp, Renesmee vẫn bám trên lưng tôi. Tôi sẽ chờ Carlisle một chút. Để ông ấy nói sơ sơ với người khách mới, chuẩn bị cho ông ta hay cô ta hay họ về cái ý tưởng mà mọi việc đang diễn ra.
Tôi kéo Renesmee vào vòng tay mình khi tôi thận trọng bước vòng qua nhà để vào cửa nhà bếp, lắng nghe cái mà tôi không thể thấy.

"Không ai gửi chúng tôi cả", một giọng thì thầm rất thấp trả lời câu hỏi của Carlisle. Tôi ngay lập tức nhớ lại những giọng nói cổ xưa của Aro và Caius, và tôi đứng chết trân ngay trong bếp.
Tôi biết căn phòng trước đang đông nghịt - hầu hết tất cả mọi người đều đã ra đó diện kiến những người khách mới tới rồi - nhưng rất ít tiếng ồn. Nén thở, chỉ có vậy.
Giọng của Carlisle thận trọng khi bố trả lời lại. "Vậy thì điều gì đã mang hai người tới đây lúc này?"
"Lời truyền miệng", một giọng khác trả lời, cũng nhẹ như lông như giọng đầu tiên. "Chúng tôi nghe được những lời gợi ý là gia tộc Volturi đang tới tấn công các người. Và cũng có nhiều lời thì thầm rằng các người sẽ không chống lại một mình. Rõ ràng là những lời đồn đã đúng. Thật là một sự tập trung rất ấn tượng".
"Chúng tôi không thách thức gia tộc Volturi", Carlisle trả lời bằng một âm điệu căng thẳng. "Có một sự hiểu lầm, chỉ vậy thôi. Một sự hiểu lầm rất nghiêm trọng, chắc chắn thế, nhưng chúng tôi đều hy vọng sẽ được giải tỏa. Những người mà ông thấy ở đây là những nhân chứng. Chúng tôi chỉ cần gia tộc Volturi chịu lắng nghe. Chúng tôi không....."
"Chúng tôi không quan tâm họ nói các người đã làm gì", giọng đầu tiên xen vào. "Và chúng tôi cũng không quan tâm nếu các người đã phạm luật".
"Không sao nếu nó đã đi quá xa như thế nào", giọng thứ hai lồng vào.
"Chúng tôi đã đợi tới mười thế kỷ rưỡi cho đám cặn bã người đó để thách đấu", giọng đầu tiên nói. "Nếu có bất kỳ cơ hội nào mà họ bị thua, chúng tôi sẽ ở đây để chúng kiến việc đó".
"Hay kể cả giúp đỡ để chống lại họ ", giọng thứ hai thêm vào. Họ nói bằng sự phối hợp nhịp nhàng, giọng của họ giống nhau đến nỗi nếu có lỗ tai kém nhạy cảm sẽ tưởng rằng chỉ là một người đang nói. "Nếu chúng tôi nghĩ các người có cơ hội để thành công".
"Bella?". Edward gọi tôi bằng một giọng cứng rắn. "Em làm ơn đem Renesmee ra đây. Có lẽ chúng ta nên kiểm tra sự thỉnh cầu của những người khách Romani của chúng ta".
Cũng may là tôi biết rằng có lẽ phân nửa những ma cà rồng ở phòng bên cạnh sẽ tới bảo vệ cho Renesmee nếu những người Romani kia tức giận vì con bé. Tôi không thích giọng nói của họ, hay sự đe dọa trong câu nói của họ. Khi tôi bước vào phòng, tôi có thể thấy rằng không chỉ mình tôi là có nhận xét này. Hầu hết các ma cà rồng đều đang bất động và đang nhìn họ với ánh mắt không thân thiện, và một vài - Carmen, Tanya, Zafrina và Senna - cứ xoay tới xoay lui một cách kín đáo trong những tư thế phòng thủ giữa những người khách mới và Renesmee.
Hai ma cà rồng ở ngay cửa đều ốm và thấp, một người tóc đen và người kia có tóc màu vàng xám tro nhìn như màu xám lợt. Họ đều có đốm phấn trên da nhìn giống như của gia tộc Volturi, tuy rằng tôi nghĩ chuyện đó không nên tuyên bố ra. Tôi không thể chắc chắn về chuyện đó; khi tôi chưa bao giờ nhìn thấy gia tộc Volturi ngoại trừ bằng cặp mắt của con người; tôi không thể làm một sự so sánh hoàn hảo được. Đôi mắt sắc, nhíu lại có màu đen như rượu vang đỏ, không có lớp màng màu trắng sữa. Họ mặc rất đơn giản với quần áo màu đen có thể qúa hiện đại nhưng lại gợi ý tới những thiết kế xa xưa hơn.
Người đen hơn cười toe toét khi tôi bước ra. "Ồ, ồ, Carlisle. Anh đã nghịch ngợm rồi, phải không?"
"Con bé không phải là thứ mà ông đang nghĩ đâu, Stefan".
"Và chúng tôi cũng không quan tâm nếu nó là phải", người tóc vàng đáp lại. "Như chúng tôi đã nói trước đó".
"Vậy thì hoan nghênh hai người ở lại để quan sát, Vladimir, nhưng cái này tuyệt đối không phải là kế hoạch của chúng tôi để thách thức gia tộc Volturi, như chúng tôi đã nói trước đó".
"Vậy thì chúng tôi sẽ cầu nguyện cho các người vậy", Stafan bắt đầu.
"Và hy vọng rằng chúng ta sẽ may mắn", Vladimir kết thúc.
Cuối cùng, chúng tôi đã kéo được mười bảy nhân chứng - Gia đình người Irish, Siobhan, Liam, và Maggie; gia đình người Ai Cập, Amun, Kebi, Benjamin, và Tia; gia đình người Amazon, Zafrina và Senna; người Romanians, Vladimir và Stefan; và những người du cư, Charlotte và Peter, Garrett, Alistair, Mary, và Randall - thêm vào gia đình mười một người chúng tôi nữa. Tanya, Kate, Eleazar, và Carmen kiên trì được tính như là một phần của gia đình chúng tôi.
Bên cạnh gia tộc Volturi, có lẽ đây là sự tập hợp thân thiện lớn nhất của những ma cà rồng trưởng thành trong lịch sử những người bất tử.
Chúng tôi đã bắt đầu có một chút hy vọng. Cho dù tôi cũng không thể đè nén nó. Renesmee đã lôi kéo được khá nhiều người chỉ trong một thời gian ngắn. Gia tộc Volturi sẽ chỉ phải lắng nghe trong một giây rất ngắn ngủi... .
Hai người Romani sống sót cuối cùng - chỉ tập trung vào sự oán hận cay đắng của những người đã lật đổ hoàn toàn đế chế 1500 năm của họ trước đó - làm mọi việc một cách rất đề phòng. Họ đã không chạm vào Renesmee, nhưng họ không tỏ ra ác cảm với con bé. Họ có vẻ cảm thấy thích thú một cách bí ẩn về mối bang giao của chúng tôi với những người sói. Họ nhìn tôi luyện tập lá chắn của tôi với Zafrina và Kate, nhìn Edward trả lời những câu hỏi mà người hỏi không cần nói ra, nhìn Benjamin kéo những mạch nước phun từ dưới sông lên hay cuộn lại những cơn gió mạnh từ khi chúng vẫn còn là không khí chỉ bằng ý trí của anh ấy, và đôi mắt của họ lấp lánh với hy vọng dữ dội rằng gia tộc Volturi cuối cùng đã gặp phải địch thủ.
Chúng tôi không hy vọng những điều giống họ nhưng tất cả chúng tôi đều hy vọng ột cái khác.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận