Chương 33: Giấy tờ giả mạo
"Charlie, chúng ta vẫn cần có tình hình lộ trình cần-phải-biết. Con hiểu là đã hơn một tuần bố không gặp Renesmee rồi, nhưng lúc này chuyến thăm không phải là một ý tưởng tốt. Liệu con có thể đem Renesmee đến gặp bố được không?".
Charlie im lặng lâu tới nỗi tôi tự hỏi rằng liệu bố có nghe thấy được sự căng thẳng ẩn dưới vẻ mặt của tôi không. Nhưng rồi sau đó bố lẩm bẩm. "Cần phải biết, ừ".. Và tôi nhận ra chính do sự cảnh giác của năng lực siêu nhiên đã khiến bố chậm trả lời.
"Được rồi, con gái". Charlie nói". Con có thể đem con bé tới vào sáng nay được không? Bác Sue sẽ đem bữa trưa cho bố. Bà ấy chỉ là kinh hãi bởi tài nấu ăn của bố lúc con ở đó và xuất hiện ấy".
Charlie cười và rồi lại thở dài vì những ngày xưa cũ.
"Sáng nay thật hoàn hảo". Càng sớm càng tốt. Tôi đã trì hoãn chuyện này quá lâu rồi". Thế Jake cũng đến với các con à?".
Mặc dù Charlie không biết bất cứ điều gì về sự ghi dấu của người sói, và chẳng ai có thể chắc chắn mối liên hệ giữa Jacob và Renesmee cả.
"Có thể". Chẳng có cách nào để Jacob lại có thể tình nguyện bỏ lỡ một buổi chiều với Renesmee mà không có những kẻ hút máu.
"Có thể bố cũng sẽ mời cả bác Billy".. Charlie trầm ngâm". Nhưng... Hừm. Có thể một dịp khác vậy".
Tôi chỉ chú ý một nửa tới Charlie - đủ để nhận ra sự miễn cưỡng kỳ lạ trong giọng nói của bố khi nói về bác Billy, nhưng không đủ để lo lắng về chuyện điều đó nghĩa là gì. Charlie và Billy là người lớn; nếu họ có bất cứ thứ gì khúc mắc, họ có thể tự xem xét chúng. Tôi thì lại có quá nhiều thứ quan trọng để lo nghĩ.
" Gặp lại bố sau ít hôm nữa nhé". Tôi nói với bố, và gác máy.
Chuyến đi này có vẻ như còn hơn cả bảo vệ bố tôi khỏi hai mươi bảy ma cà rồng có lẻ thích hợp - là những người đã thể rằng sẽ không giết thêm bất cứ ai trong bàn kính 300 dặm, nhưng vẫn cứ... Chắc chắn, không con người nào lại nên có mặt gần nhóm này cả. Đây là lý do mà tôi đã nói với Edward : tôi sẽ đưa Renesmee tới chỗ Charlie để bố không phải cứ nhất quyết đến đây nữa. Đó là một lý do tốt để rời khỏi căn nhà, nhưng không rốt cục cũng không phải là lý do thực sự của tôi.
" Sao chúng ta lại không lấy chiếc Ferrari của chị nhỉ?". Jacob phàn nàn khi cậu gặp tôi trong ga ra. Mà tôi thì đã an vị trong chiếc Volvo của Edward với Renesmee.
Edward lúc nào cũng quanh co về việc tiết lộ chiếc xe sau của tôi; và như anh nghi ngờ, tôi đã không đủ sức để có thể biểu lộ thêm bất cứ sự nhẫn nại đúng đắn nào nữa. Chắc chắn rồi, nó sẽ đẹp và nhanh, nhưng tôi thích chạy hơn.
"Quá lộ liễu". Tôi trả lời. "Chúng ta có thể đi bộ, nhưng như thế sẽ khiến Charlie bị ra rìa đấy". Jacob càu nhàu nhưng cũng ngồi vào ghế trước. Renesmee trèo ra từ vòng tay của tôi để đến với cậu ấy.
"Em thế nào?". Tôi hỏi cậu khi lái ra khỏi gara.
"Chị nghĩ em thế nào?". Jacob hỏi cay đắng. "Em phát ốm lên với tất cả bọn hút máu hôi thối này". Cậu ấy thấy rõ cảm xúc của tôi và nói ngay trước khi tôi có thể trả lời. "Ừ, em biết, em biết. Họ là những người tốt, họ ở đây để giúp, họ đang cứu tất cả chúng ta v.. V và v.. V. Nói bấy cứ thứ gì chị muốn đi, em vẫn còn nghĩ Dracula - một và Dracula - hai đều khá đáng sợ đấy".
Tôi đành phải mỉm cười. Những người La Mã cũng không phải là khách mời ưa thích của tôi. "Ở đây chị không phản đối em".
Renesmee lắc đầu nhưng chẳng nói gì cả; không giống như số còn lại trong chúng tôi, con bé lại thấy những người La Mã thú vị một cách kỳ lạ. Nó nỗ lực để có thể nói thật to với họ kể từ khi họ không cho con bé chạm vào họ nữa. Câu hỏi của con bé về làn da bất bình thường của họ và dù tôi vẫn luôn sợ họ sẽ phật lòng, tôi cũng vui lòng khi con bé hỏi điều ấy. Tôi cũng khá tò mò.
Hình như họ chẳng bị bất ngờ bởi niềm ham thích của con bé. Hay chăng cũng chỉ là một chút phiền lòng.
"Chúng ta đã ngồi đây rất lâu rồi đấy, cô bé". Vladimir đã trả lời, cùng lúc Stefan gật đầu nhưng không tiếp tục câu của Vladimir như anh vẫn thường làm". Hãy thưởng ngoạn sự thần thánh của chúng tôi. Đó là một dấu hiệu quyền lực để tất cả mọi thứ đều tiến đến với bọn tôi. Những con mồi, những kẻ khéo ăn nói, những kẻ vẫn luôn tìm kiếm sự đối xử hậu hĩnh từ phía chúng tôi. Và chúng tôi lại ngồi trên ngai vàng và nghĩ rằng chúng tôi là đức chúa. Chúng tôi đã không chú ý trong một thời gian dài rằng chúng tôi đã thay đổi - đã gần như mất hết sức sống. Tôi cho rằng nhà Voluri đã ưu đãi cho bọn tôi khi họ đốt lâu đài. Stefan và tôi, ít nhất, cũng không còn bất hoạt nữa. Bây giờ con mắt của nhà Voluri đã bị mờ đi với những cặn bã bẩn thỉu, nhưng của chúng tôi thì vẫn rất sáng. Tôi mường tượng rằng điều đó đã đem đến ưu thế khi chúng tôi đục chúng từ hốc mắt của bọn họ ".
Tôi giữ Renesmee tránh xa khỏi họ kể từ chuyện đó.
"Mất bao lâu để chúng ta có thể ngồi nói chuyện kề cà với Charlie nhỉ?". Jacob hỏi, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Cậu ấy hoàn toàn thoải mái khi chúng tôi kéo nhau ra khỏi nhà và những thứ mới của nó. Điều khiến tôi hạnh phúc là đối với cậu, tôi không thực sự bị xem như một ma cà rồng. Tôi vẫn chỉ là Bella.
"Chờ một chút thôi, thật tình đấy".
Giọng nói của tôi khiến cậu chú ý.
"Có một cái gì đó ẩn dưới việc thăm bố chị phải không?".
"Jake, em biết là em tốt đến thế nào khi điều khiển được suy nghĩ của em lúc ở quanh Edward không?". Cậu ấy nhướn một lông mày đen rậm lên. "Ừ?".
Tôi chỉ gật đầu, chuyển hướng sang nhìn Renesmee. Con bé đang ngó ra ngoài của sổ, và tôi không thể nói rõ là con bé thích thú với cuộc nói chuyện của chúng tôi như thế nào, nhưng tôi quyết định không mạo hiểm xa thêm nữa.
Jacob chờ tôi bổ sung thêm một điều gì khác, và sau đó cậu trề môi trong lúc ngồi nghĩ rằng tôi đã nói ít thế nào.
Khi chúng tôi lái xe trong im lặng, tôi đẩy sự chú ý đầy phiền muộn của mình qua làn mưa lạnh; nó không đủ lạnh lắm để có tuyết. Đôi mắt của tôi không giống như của ma cà rồng như lúc chúng mới có - chắc chắn là gần giống hơn với màu đỏ cam đục rồi dần đến đỏ thẫm. Chúng cũng chuyển sang màu hổ phách ngay khi tôi thoát ra khỏi mối bận tâm ấy. Tôi hy vọng rằng sự thay đổi này sẽ không làm buồn lòng Charlie quá nhiều.
Jacob vẫn tiếp tục nhai đi nhai lại cuộc hội thoại cụt lủn của hai đứa lúc đến nhà Charlie. Chúng tôi không nói lúc đi bộ xuyên qua làn mưa với tốc độ nhanh của một con người. Bố tôi đang đợi; bố đã mở của sẵn trước khi tôi kịp gõ.
"Í, mấy đứa! Giống như đã nhiều năm rồi ấy nhỉ! Nhìn cháu này, Nessie! Đến với ông nào! Ông thề là cháu đã lớn thêm nửa foot nữa đấy. Và cháu nhìn gầy quá đấy, Ness". Bố nhìn chằm chằm vào tôi. "Ở đó họ có cho cháu ăn không đấy?".
"Chỉ là sự tăng trưởng đột biến thôi mà". Tôi lầm bầm. "Chào, bác Sue". Tôi gọi với qua vai bố. Hương vị của gà, cà chua, tời và pho mát toả ra đầy trong phòng bếp, nó có thể là rất tuyệt với bất cứ người nào khác. Còn thể chỉ có thể ngửi thấy mùi thông sạch sẽ và mùi bụi bặm kết tầng.
Renesmee cười lộ lúm đồng tiền. Con bé không bao giờ nói trước mặt Charlie. "Ừ, Đến đây và ra khỏi cái lạnh đi, cháu. Thế con rể của bố đâu nhỉ?".
"Đang vui với bạn". Jacob nói với sau đó khịt mũi". Bác thật may là không tham gia, Charlie. Đấy là tất cả những gì cháu muốn nói".
Tôi đấm nhẹ vào thận Jacob lúc Charlie cúi xuống.
"ời". Jacob lầm bầm khe khẽ. Ừ, thì đấy, tôi nghĩ là tôi chỉ đấm nhẹ thôi mà.
"Thật tình, Charlie, con có một số chuyện lặt vặt cần làm".
Jacob bắn một tia nhìn sang tôi nhưng chẳng nói gì.
"Cho chuyến mua sắm Giáng sinh của con hả, Bella? Con chỉ có vài ngày thôi đấy, con biết mà".
"Vâng, mua sắm cho Giáng sinh ạ". Tôi nói một cách không ăn khớp. Điều này giải thích ùi bụi kết tầng. Charlie chắc chắn đã treo những đồ trang trí cũ lên.
"Đừng lo, Nessie". Bố thì thầm vào tai con bé". Ông sẽ chăm sóc cháu khi mẹ cháu thả ra". Tôi tròn mắt với bố, nhưng sự thật thì rốt cục tôi cũng đã không nghĩ tới những ngày nghỉ.
"Bữa trưa ở trên bàn". Bác Sue gọi vọng ra từ bếp. "Đi nào, mấy đứa".
"Gặp bố sau nhé". Tôi nói, và trao đổi một cái nhìn nhanh với Jacob. Cho dẫu cậu ấy không thể nhịn được trừ việc nghĩ về chuyện đó lúc ở gần Edward, chí ít thì cũng chẳng có mấy thứ để chia sẻ với cậu. Cậu ấy chẳng có ý tưởng gì về việc tôi đang theo đuổi.
Dĩ nhiên, tôi nghĩ về bản thân mình lúc ngồi vào xe, tôi không giống như thể cũng có nhiều ý tưởng lắm ấy.
Những con đường trơn trượt và tối om, nhưng việc lái xe không làm tôi bận tâm nữa. Tâm trí tôi cứ chạy theo công việc, và tôi hiếm khi để ý tới con đường. Vấn đề là giữ yên tốc độ của tôi khỏi sự chú ý lúc tôi có người theo cạnh. Tôi muốn mình hoàn thành nhiệm vụ ngày hôm nay, và làm cho bí mật được sắp xếp gọn gẽ để tôi có thể quay trở lại với nhiệm vụ sống còn của việc học. Học để bảo vệ một số người, học để giết một số khác.
Tôi đang dần dần và dần dần quen với chiếc khiên của tôi. Kate cảm thấy chẳng cần phải mời mọc tôi thêm chút nào nữa- không khó để tìm ra nguyên nhân để cảm thấy tức giận, nhưng bây giờ tôi biết mấu chốt chính - và là vì tôi hầu như chỉ làm việc với Zafrina. Cô ấy dễ chịu với sự căng thẳng của tôi, và tôi có thể che chắn được một khu vực khoảng mười foot trong vòng một phút, cho dù điều đó làm tôi kiệt sức. Sáng nay, cô ấy đang thử cố để tìm ra việc liệu tôi có thể gỡ chiếc khiên đó khỏi suy nghĩ của tôi luôn không. Tôi không thấy rõ việc sử dụng điều ấy là gì, nhưng Zafrina nghĩ rằng điều đó sẽ giúp tôi mạnh hơn. Rốt cục thì bạn chỉ có thể chịu tải trọng nặng hơn khi mọi cơ bắp đều đã nặng hơn thôi.
Tôi không làm tốt chuyện đó lắm. Tôi chỉ là đã quên mất lướt nhìn qua dòng sông của rừng nhiệt đới mà cô ấy cố gắng cho tôi thấy.
Nhưng có nhiều cách khác để chuẩn bị cho những gì sắp đến, và chỉ với hai tuần còn lại, tôi lo lắng rằng tôi có thể sẽ lãng quên thứ quan trọng nhất. Ngày hôm nay tôi phải cố gắng cải thiện sơ suất ấy.
Tôi đã nhớ được những bản đồ một cách chính xác, và không gặp vấn đề gì khi tìm đường tới một địa chỉ không tồn tại trên mạng, cái của J.Jenks. Bước tiếp theo là Jason Jenks ở một địa chỉ khác, và một cái nữa mà Alice không đưa cho tôi.
Có thể nói rằng việc không có một hàng xóm tốt bụng có thể là một sự nương nhẹ. Điều khó tả của những chiếc xe nhà Cullens vẫn còn gây những cảm giác mãnh liệt trên quãng đường này. Chiếc xe Chevy cũ của tôi đã từng trông rất khoẻ mạnh ở nơi đây. Trong những năm tháng còn là con người, tôi đã bao khoá toàn bộ cửa và lái đi xa với tốc độ nhanh nhất mà tôi dám. Và với điều ấy, tôi cảm thấy có chút ham thú. Tôi cố tưởng tượng Alice đang ở nơi đây bằng bất cứ lý do gì, nhưng rồi cũng thất bại.
Những toà nhà - tất cả đều ba tầng, tất cả đều hẹp, đều nghiêng nhẹ như đang bị ẩy xuống bởi làn mưa như trút nước - hầu hết là những ngôi nhà cũ chia xẻ thành nhiều căn hộ. Thật khó để nói rõ màu của những lớp sơn bị tróc ra trước kia là màu gì. Mời thứ dường như đều bị phai và đổ những bóng xám. Một ít toà nhà đang hoạt động ở tầng một : một quầy bar bẩn thỉu với những cửa sổ sơn đen, một cửa hiệu cung cấp đồ cho chiêm tinh với những dãy nê-ông và những lá bài bói rực rỡ phủ đầy trên cánh cửa ra vào, một cửa hàng màu mè, trực hàng ngày với băng dính gắn cánh cửa gãy lại với nhau. Chẳng có chút đèn ở trong bất cứ phòng nào, mặc dù phía ngoài nó đủ nguy hiểm để bất cứ người nào cũng phải cần ánh sáng. Tôi có thể nghe rõ giọng nói lầm bầm khe khẽ xuyên qua khoảng cách; nó giống như TV. Có một số người trong đó, hai đang quay nhìn xuyên qua màn mưa ở phía đối diện và một đang ngồi trên một hàng hiên nhỏ của một văn phòng luật hạ giá được bít kín bằng ván, đọc một tờ báo ướt ẩm và huýt sáo. -m thanh ngày nghe còn vui vẻ hơn cái điệu ngồi ấy.
Tôi đã quá kinh ngạc bởi người huýt sáo vô tư lự ấy, tôi đã không nhận ra ngay từ lúc đầu rằng toà nhà bị dỡ bỏ ở ngay bên phải nơi mà địa chỉ tôi đang tìm kiếm phải có. Chẳng có lấy một số hiệu gì ở nơi đổ nát ấy, nhưng cửa hàng màu mè bên cạnh nó lại lộ ra hai số.
Tôi cố gắng kiếm chế và sững người trong một giây. Tôi đang đi vào cái nơi mù mịt này bằng cách này hay cách khác, nhưng làm cách nào để thực hiện điều đó mà không làm cho người huýt sáo chú ý tôi? Tôi có thể đỗ xe ở bên đường và đi vòng ra phía sau... Sẽ có nhiều nhân chứng hơn ở phía đó. Có thể nào là nóc nhà được không? Nó có đủ tối cho việc đó không?".
"Này cô". Người huýt sáo gọi tôi.
Tôi kéo cửa cho khách xuống như thể tôi không thể nghe thấy anh ta nói cái gì.
Người đàn ông đặt tờ báo qua một bên, và quần áo của anh ta khiến tôi ngạc nhiên, bây giờ tôi có thể thấy chúng.
Dưới cái vẻ bụi bặm và rách nát lâu ngày, anh ta dường như có chút ăn mặc khá chỉn chu. Chẳng mất công để tìm thấy cái vẻ ấy, nhưng sự lấp lánh trên chiếc áo sơ mi đỏ sẫm trông giống như lụa tơ tằm. Mái tóc quăn đen lộn xộn và hoang dại, nhưng làn da tối của anh ta thật trơn mượt và hoàn hảo, hàm răng trắng bóng và đều tăm tắp. Một sự đối lập.
"Có lẽ cô không nên đỗ xe ở chỗ đó, thưa cô". Anh ta nói. "Nó có thể sẽ không còn ở đó khi cô quay lại".
"Cảm ơn báo cho tôi biết". Tôi đáp.
Tôi tắt máy và ra ngoài. Có lẽ người bạn huýt sáo của tôi có thể cho tôi câu trả lời mà tôi cần nhanh hơn việc đột nhập và vào đó. Tôi mở chiếc ô lớn màu xám của mình - không phải là vì tôi quan tâm, thật lòng đấy, chuyện bảo vệ chiếc váy len dài vải casơmia đang mặc. Đó là việc mà một con người vẫn thường làm.
Người đàn ông nghiêng nhìn tôi qua làn mưa, và mắt anh ta mở lớn. Anh ta nuốt nước bọt, và tôi nghe thấy rõ nhịp tim anh ta tăng dần khi tôi đi tới. "Tôi tìm một ai đó". Tôi bắt đầu.
"Tôi là ai đó đây". Anh ta đề nghị với một nụ cười. "Tôi có thể giúp gì cho cô, cô gái xinh đẹp?".
"Có phải anh là J.Jenks?". Tôi hỏi.
"Ồ". Anh ta nói, và cảm xúc chuyển từ đề phòng sang có vẻ hiểu sự việc. Anh ta bình tĩnh trở lại và nheo mắt thăm dò tôi. "Tại sao cô lại tìm J?"
"Đó là việc của tôi". Bên cạnh đó, tôi không cho thêm gợi ý nào. "Anh là J à?".
"Không".
Chúng tôi đối mặt nhau mất một lúc khi đôi mắt sắc sảo của anh ta cứ đảo lên đảo xuống lớp vải đẹp đẽ xám như ngọc trai của tôi. Cái nhìn của anh ta cuối cùng cũng ở khuôn mặt tôi. "Cô không giống như khách hàng thông thường".
"Tôi có lẽ không phải bình thường". Tôi chấp nhận. "Nhưng tôi cần gặp ông ta sớm nhất có thể".
"Tôi không chắc cần phải làm gì". Anh ta gật đầu.
"Tại sao anh không nói tên anh?". Anh ta cười toe. "Max".
"Rất vui khi được gặp anh, Max. Bây giờ, tại sao anh không nói cho tôi biết anh thường làm gì đối với những người bình thường ".
Nụ cười toe của anh ta đông cứng lại. "Vâng, những khách hàng thông thường của J không trông giống như cô. Sự lịch thiệp của cô xem ra không hợp với một văn phòng của thị trấn. Cô nên đi thẳng đến văn phòng sang trọng của ông ấy ở toà nhà chọc trời".
Tôi lặp lại những địa chỉ khác mà tôi có, soạn sẵn một bảng câu hỏi.
"Vâng, đó là chỗ ấy đấy". Anh ta nói, lại bắt đầu hoài nghị. "Làm sao mà cô lại không đến chỗ ấy?".
"Đây là địa chỉ mà tôi được cho - bởi một nguồn rất đáng tin cậy".
"Nếu cô muốn tốt ình, cô đã không ở đây".
Tôi trề môi. Tôi chưa bao giờ thực sự giỏi bịp bợm cả, nhưng Alice đã không để tôi có nhiều sự thay thế". Có lẽ tôi không muốn tốt cũng nên".
Khuôn mặt của Max trở nên đầy vẻ hối lỗi. "Nhìn này, thưa cô..".
"Bella".
"Vâng, cô Bella. Nhìn này, tôi cần công việc này. J trả tôi tương đối tối chỉ để hầu như chầu chực ở đây cả ngày. Tôi muốn giúp cô, tôi làm nhưng tất nhiên tôi chỉ đang giả thuyết thôi, được chứ? Hoặc không chính thức hoặc bất cứ công việc nào cho cô - nhưng nếu tôi khiến cho bất cứ ai gặp tôi vướng vào rắc rối, tôi sẽ mất việc. Cô có thấy vấn đề của tôi không?".
Tôi nghĩ mất một phút, nhai đi nhai lại cái lưỡi của mình. "Trước kia anh chưa từng nhìn thấy ai đó giống tôi hả? Ừ, là kiểu như tôi ấy. Chị gái tôi thấp hơn tôi một tí, và cô ấy có mái tóc đen nhọn".
"J biết chị gái cô?".
"Tôi nghĩ vậy".
Max cân nhắc một lúc. Tôi mỉm cười với anh ta, và hơi thở của anh ta bỗng trở nên gấp hơn. "Nói cho cô biết việc tôi sẽ làm. Tôi sẽ gọi điện cho J và miêu tả cô cho ông ta biết. Hãy để ông ta quyết định".