"Không ai rõ cả, ông ta không để lại lời nhắn nào cả. Theo như những điều ông ta lẩm bẩm, rõ ràng ông ta nghĩ chiến tranh là điều không thể tránh. Dù bên ngoài tỏ ra như vậy, nhưng thực sự ông ta rất quan tâm đến việc Carlisle chống lại nhà Volturi như thế nào. Anh cho rằng ông ta quyết đinh là quá nguy hiểm". Edward nhún vai.
Dù cuộc nói chuyện chỉ giữa hai chúng tôi, nhưng tất nhiên mọi người đều nghe thấy. Eleazar cho rằng lời bình luận của Edward đã nói lên tất cả.
"Từ những gì anh ta lầm bầm, điều đó đã ít nhiều sáng tỏ. Chúng ta không nói nhiều về cách thức của nhà Volturi nhưng Alistair lo ngại rằng dù có cố chứng minh anh vô tội thế nào thì nhà Volturi cũng chẳng nghe. Anh ta nghĩ họ sẽ tìm ra lý do để đạt được mục đích".
Mời mà cà rồng liếc nhìn nhau lo lắng. àtưởng nhà Volturi thao túng bộ luật bất khả xâm phạm vì vụ lợi là ý tưởng không rộng. Chỉ những người Rumani bình tĩnh, nụ cười nửa miệng của họ đầy mỉa mai. Dường như họ lấy làm thích thú với những người cứ nghĩ tốt về kẻ thì cũ của họ.
Nhiều cuộc tranh luận rì rầm nổ ra cùng lúc, nhưng tôi chỉ nghe người Rumani. Có thể do Vladimir, người có mái tóc màu sáng, ném cái nhìn nảy lửa về phía tôi.
"Tôi cũng mong Alistair đúng", Stephan thì thầm với Vladimir. "Dù điều gì xảy ra, thế giới vẫn phát triển. Đã đến lúc thế giới của chúng ta nhìn nhận thẳng thắn những gì nhà Volturi đã làm. Họ không bao giờ hạ mình nếu mọi người tin vào điều vô lý đó khi họ cố bảo vệ cuộc sống của chúng ta".
"Ít nhất khi chúng ta kiềm chế, chúng ta là chính mình", Vladimir đáp lại.
Stephan gật gù. "Chúng ta chưa họ đội những chiếc mũ trắng rồi tự xưng thánh cả".
"Tôi đang nghĩ đến lúc chúng ta chiến đấu", Vladimir nói. "Anh có thể tưởng tượng được rằng chúng ta chưa bao giờ tìm được một sức mạnh lớn hơn để chống lại họ không? Đây có phải là cơ hội tốt chăng?"
"Không có gì là không thể. Có lẽ một ngày nào đó - "
"Chúng ta đã đợi 1500 năm rồi. Và chúng ta còn mạnh hơn cả thời gian". Vladimir ngừng lại và nhìn tôi. Ông ta không tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy tôi cũng đang nhìn ông ta chằm chằm. "Nếu nhà Volturi thắng, họ sẽ ra về với một sức mạnh còn lớn hơn cả khi họ tới đây. Với mỗi cuộc chinh phục, họ lại mạnh thêm. Nghĩ đến những mà cà rồng mới sinh cô độc có thể nộp cho họ " - ông ta hất cằm về phía tôi - "cô ta vừa khám phá ra món quà của mình. Thật là một vụ chấn động". Vladimir ra hiệu cho Benjamin đang đứng đông cứng cả người. Hầu như mọi người đều đang nghe cuộc nói chuyện của người Rumani. "Với quyền năng đôi, họ không cần một nhà ảo thuật hay ngọn đuốc cháy". Ánh mắt ông ta di chuyển sang phía Zafrina và Kate.
Stephan nhìn Edward. "Không một người đọc được ý nghĩ của người khác nào lại thực sự thiết thực. Nhưng anh hãy nhìn vào quan điểm của tôi. Quả thực họ sẽ đạt được nhiều điều nếu họ giành chiến thắng".
"Hơn cả việc chúng ta để họ đạt được điều đó, anh đồng ý chứ?"
Stephan thở dài. "Tôi nghĩ tôi phải đồng ý thôi. Và có nghĩa là-"
"Nghĩa là chúng ta đối đầu với họ trong khi vẫn cố hy vọng"
"Nếu chúng ta chỉ làm họ tê liệt, thậm chí vạch trần họ -"
"Rồi một ngày nào đó sẽ có người kết thúc chuyện này"
"Và cuối cùng thì mối thù truyền kiếp của chúng ta sẽ được báo thù".
Họ nhắm mắt lại một lát rồi thì thầm. "Có vẻ đó là cách duy nhất"
"Chúng ta sẽ chiến đấu", Stephan nói.
Dù tôi có thể thấy họ bị giằng xé giữa bản năng sinh tồn và sự trả thù thì nụ cười họ trao cho nhau vẫn đầy hy vọng.
"Đánh", Vladimir tán thành.
Tôi cho rằng đó là điều tốt, như Alistair, tôi chắc chắn chiến tranh là điều khó tránh khỏi. Trong trường hợp đó, trận đánh của hơn hai ma cà rồng bên phía chúng tôi có thể giúp được. Nhưng quyết định của những người Rumani cũng khiến tôi rùng mình.
"Chúng tôi sẽ đánh", Tia nói, giọng nói nghiêm nghị của cô trở nên nghiêm nghị hơn bao giờ hết. "Chúng tôi tin rằng nhà Volturi sẽ vượt quá quyền lực của họ. Chúng ta không mong muốn sẽ thuộc về họ ". Ánh mắt cô nán lại phía đồng đội.
Benjamin nhăn mặt và ném ánh mắt tinh quái về phía những người Rumani. "hình như tôi là mặt hàng hot. Có nghĩa là tôi phải chiến thắng để được tự do rồi".
"Đây không phải lần đầu tôi chiến đấu để giữ cái mạng tôi khỏi luật của vua", Garrett bông đùa. Ông ta đi qua và vỗ vào lưng Benjamin. "Đây là vấn đề giữa tự do và áp bức".
"Chúng tôi về phe Carlisle", Tanya nói. "Và chúng tôi sẽ chiến đấu cùng anh".
Tuyên bố của người Rumani dường như khiến mọi người cảm thấy phải tuyên chiến với chính bản thân mình.
"Chúng tôi chưa quyết định". Peter nói. Anh ta cúi xuống nhìn bạn gái, môi Charlotte lắp bắp phản đối. Trông cô như sắp đưa ra quyết định vậy. Tôi tự hỏi đó là gì.
" Tôi cũng đi", Randall nói.
"Cả tôi nữa", Mary thêm vào.
"Các đội sẽ chiến đấu cùng nhà Cullenss", Jacob đột ngột lên tiếng. "Chúng tôi không sợ ma cà rồng", cậu ấy cười tự mãn.
"Trẻ con", Peter lẩm bẩm.
"Lính mới mà", Randall chỉnh lại.
Jacob cười chua chat.
"Ồ, tôi cũng là lính mới đấy", Maggie nói, nhún vai dưới sự kìm lại của Siobhan. "Tôi biết sự thật đứng về Carlisle, và tôi không thể lờ nó đi được"
Siobhan nhìn vào các thành viên trẻ hơn trong nhóm với ánh mắt lo âu. "Carlisle", cô nói như thể chỉ có họ ở đây, phớt lờ phản ứng của những người khác, tuyên bố một cách bột phát, "Tôi không muốn có chiến tranh".
"Tôi cũng thế". Đó là điều cuối cũng tôi mong muốn". Carlisle cười nửa miệng. "Có lẽ cô nên tập trung duy trì hòa bình".
"Không giúp được gì đâu", cô ta nói.
Tôi nhớ lại cuộc tranh luận của Rose và Carlisle về người thủ lĩnh Ailen, Carlisle tin rằng Siobhan có sự nhạy cảm và cả khả năng kiểm soát mọi việc - nhưng Siobhan lại chẳng bao giờ tin điều đó.
"Điều đó không thể gây tổn hại gì", Carlisle nói.
Siobhan đảo mắt "Liệu tôi có thể dự đoán kết cục theo ý mình chăng?" cô ta mỉa mai.
Carlisle thẳng thắn "Nếu cô không lấy làm phiền".
"Vậy, nhóm tôi không cần phải tham chiến đúng không?" Cô ta đáp trả. "Vì không có lý do gì để xảy ra chiến tranh cả". Cô ta đặt tay lên vai Maggie, kéo cô vào gần mình hơn. Người yêu của Siobhan, Liam, đứng yên lặng và vô cảm.
Hầu hết mọi người trong phòng bối rối trước cuộc trao đổi rõ ràng là đùa cợt giữa Carlisle và Siobhan, nhưng không ai phàn nàn gì.
Đó là đoạn kết của những bài diễn văn kịch tính tối nay. Mọi người giải tán một cách chậm chạp, vài người thi đi săn, còn vài người đọc sách, xem TV hoặc lướt web.
Edward, Renesmee, và tôi săn, có Jacob đi cùng.
"Những kẻ hút máu ngu ngốc", cậu ấy lẩm bẩm khi chúng tôi đi ra. "Họ cho rằng mình tốt đẹp lắm chắc" cậu khịt mũi.
"Họ hẳn sẽ shock lắm đấy khi để những lính mới cứu rỗi cuộc sống tốt đẹp của họ ". Ed nói.
Jake cười và thụi vào vai anh. "Chết tiệt, họ sẽ như thế đấy".
Đây không phải là chuyến đi săn cuối cùng của chúng tôi. Tất cả đều muốn săn ở gần hơn, để dành thời gian đón tiếp nhà Volturi. Vì không ai biết hạn chót là khi nào, nên chúng tôi định dành vài buổi tối đi săn trong khu chơi bóng cháy như Alice đã tiên thị. Nhưng tất cả chúng tôi đều biết rằng họ sẽ đến vào một ngày tuyết rơi ngập đường. Chúng tôi không muốn nhà Voluri đến quá gần thị trấn vì Demetri sẽ dẫn họ đến bất cứ nơi nào mà chúng tôi ở. Tôi tự hỏi hắn ta sẽ theo dấu ai, rồi tự trả lời rằng chắc hẳn là Ed thôi, vì hắn không thể theo dấu tôi.
Tôi nghĩ về Demetri suốt cuộc săn, chỉ chú ý một chút vào con mồi, hay những bông tuyết lơ lửng vừa xuất hiện rồi đã tan ngay trươc khi rơi xuống. Liệu Demetri có nhận ra rằng hắn không thể theo dấu tôi không nhỉ? Và rồi hắn sẽ thắc mắc tại sao lại như vậy, và cả Aro nữa. Hay Edward đã sai? Liệu có gì mà tôi không thể chống lại được không, những ngoại lệ đó ở quanh tôi, mọi thứ ngoài tầm kiểm soát của tôi đều dễ bị tổn thương. Có lẽ năng lực của Demetri hoạt động theo cách khác.
Và rồi có một suy nghĩ kéo tôi trở lại. Một nửa lượng máu của con nai anxet đã nhỏ xuống nền đất. Những bông tuyết tan biến bởi thân nhiệt của nó. Tôi ngẩn ra nhìn bàn tay đầy máu của mình.
Edward nhận ra phản ứng của tôi và vội vàng đến bên, bỏ mặc con mồi chưa bị hút máu.
"Chuyện gì vậy em". Anh hạ giọng hỏi, mắt đảo quanh khu rừng, tìm hiểu nguyên nhân cho hành vi khó hiểu của tôi.
"Renesmee". Tôi chán nản nói.
"Con bé vừa chạy ngang qua đám cây kia cùng Jacob, anh có thể nghe được cả ý nghĩ của nó lẫn cậu ta mà. Con bé vẫn ổn".
"Đó không phải là điều em muốn nói" Tôi nói "Em đang nghĩ về sự tự vệ của em - anh nghĩ nó có giá trị không, rằng nó có thể giúp được gì đó, em biết mọi người đang hy vọng rằng em có thể bảo vệ cho Zafrina và Benjamin, dù chỉ trong vài giây thôi. Nếu đó là sai lầm thì sao? Nếu anh cũng tin em là nguyên nhân khiến chúng ta thất bại thì sao?"
Giọng tôi đang dần trở nên kích động, dù tôi đã cố kiểm soát. Tôi không muốn Renesmee phải buồn.
"Bella, điều gì khiến em nghĩ vậy? Tất nhiên sẽ thật tuyệt khi em có thể bảo vệ chính mình, nhưng em cũng không có trách nhiệm phải cứu bất kì ai cả. Đừng vắt kiệt sức mình một cách phi lý như thế".
"Nhưng giả dụ em chẳng làm được gì thì sao?", tôi thở gấp, "đây là điều em đã làm, rất thiếu sót, rất thất thường! Chẳng có nghĩa lý gì cả. Có thể nó sẽ không chống lại được Alec".
"Suỵt", anh dỗ tôi. "Đừng hoảng sợ thế. Em không phải lo về Alec đâu. Anh ta có làm được gì khác với Jane và Zafrina đâu nà o. Đó chỉ là ảo giác thôi. Hắn không thể thâm nhập vào tâm trí của em hơn anh được đâu".
"Nhưng Renesmee có thể mà!" Tôi rít lên qua kẽ răng. "Đó là tự nhiên, nhưng em chưa bao giờ đặt ra câu hỏi đó cả. Nó luôn là một phần của con bé. Nhưng khi con bé truyền ý nghĩ cho em, giống như với mọi người thì sự tự vệ của em có lỗ hổng, Edward ah".
Tôi nhìn anh thăm dò, chờ anh thừa nhận cái phát hiện khủng khiếp đó. Anh mím chặt môi lại, như thể đang cố quyết định xem nên diễn đạt như thế nào. Nét mặt anh hoàn toàn thư thái.
"Anh nghĩ về chuyện đó lâu rồi, phải không?" Tôi hỏi, cảm giác như một con bé ngốc nghếch bị che mắt hàng tháng trời mà không nghi ngờ gì.
Anh gật đầu, nụ cười yếu ớt hiện trên khóe môi anh. "Ngay từ lần đầu tiên con bé chạm vào em".
Tôi thở dài vì sự ngốc ngếch của mình, nhưng thái độ bình tĩnh của anh khiến tôi dịu đi đôi chút. "Điều này không làm phiền anh sao? Anh không thấy vấn đề gì ư?"
"Anh có hai giả thuyết, trong đó một giả thuyết gần giống suy luận của em hơn".
"Cho em biết cái gần nhất trước đi anh".
"Uhm, con bé là con gái em", anh chỉ ra. "Thừa hưởng một phần khả năng của em. Anh chẳng từng trêu rằng tâm trí em hoạt động ở tần số khác mọi người đấy thôi. Có lẽ con bé cũng vậy?"
Điều đó không tác động tới tôi mấy. "Nhưng anh có thể nghe được ý nghĩ của con bé mà. Mọi người đều nghe được. Vậy nếu Alec cũng có cùng tần số đó thì sao? Nếu như-?"
Anh đặt tay lên môi tôi. "Anh chỉ vừa mới xem xét giả thuyết đó thôi. Đó là lý do anh nghĩ giả thuyết tiếp theo sẽ đúng hơn".
Tôi im lặng và chờ đợi.
"Em có nhớ những gì Carlisle nói với em về Renesmee không, ngay sau khi con bé chỉ cho em kí ức đầu tiên ấy?"
Tất nhiên tôi còn nhớ. "Bố nói, "Đó là đặc tính thú vị. Như thể con bé đang làm ngược lại những gì em làm"--".
"Đúng thế. Vậy nên anh mới băn khoăn. Có lẽ con bé có được năng lực của em rồi cũng đánh bật ra".
Tôi suy xét-
"Em khiến không ai tác động lên em. Em "từ chối"- mọi người", anh bắt đầu.
"Và chẳng ai có thể "từ chối"- con bé?" Tôi kết thúc một cách lưỡng lự.
"Đó là giả thuyết của anh thôi", anh nói. "Nếu con bé có thể thâm nhập vào tâm trí của em, anh ngờ rằng trên đời chẳng còn tấm khiên nào có thể ngăn con bé nữa rồi. Điều đó rất có lợi. Từ những gì chúng ta thấy, thì không ai có thể nghi ngờ sự thật về ý nghĩ của con bé một khi họ đã cho phép con bé thể hiện chúng. Anh cũng nghĩ không ai có thể ngăn con bé làm thế nếu nó đủ gần. Nếu Aro cho Renesmee giải thích-"
Tôi rùng mình khi nghĩ đến việc Renesmee ở quá gần đôi mắt tha thiết mà đùng đục của Aro.
"Ồ", anh nói, xoa xoa đôi vai đang căng lên của tôi. "Ít nhất thì không có gì ngăn ông ta biết được sự thật".
"Nhưng liệu sự thật đó có đủ ngăn ông ta không anh?" Tôi thì thầm.
Về điều đó, Edward không trả lời.