Chương 35: Hạn chót
"Ra ngoài?" Edward hỏi, âm điệu có vẻ thờ ơ. Hình như anh ấy đang cố gắng tỏ ra bình tĩnh. Anh ấy ôm Renesmee chặt hơn một chút vào lồng ngực.
"Vâng, có vài việc vào phút chót..". Tôi trả lời với vẻ mặt rất bình thường.
Anh ấy mỉm cười nụ cười mà tôi thích nhất. "Về sớm với anh nhé".
"Tất nhiên rồi"
Tôi lại lái chiếc Volvo của anh ấy, tự hỏi không biết anh ấy có đọc đồng hồ đo dặm đường sau lần đi công việc trước của tôi không. Anh ấy đã đoán được đến đâu? Rằng tôi có một bí mật, chắc chắn rồi. Anh ấy có suy luận ra lý do tại sao tôi lại không nói với anh ấy? Anh ấy có đoán được rằng Aro sẽ sớm biết tất cả mọi thứ mà anh ấy biết không? Tôi nghĩ rằng Edward có thể đã đi tới kết luận ấy, đó là lý do để giải thích tại sao anh ấy không đòi hỏi bất cứ sự giải thích nào từ tôi. Tôi đoán rằng anh ấy đang cố gắng để không suy xét quá nhiều, cố gắng gạt những hành động của tôi ra khỏi tâm trí của anh. Có phải anh ấy đã hiểu ra từ những hành động bất thường của tôi trong buổi sáng sau khi Alice bỏ đi, khi tôi đốt đi cuốn sách?Tôi không rõ là liệu anh ấy có thể suy luận ra không?
Đó là một buổi chiều tối tăm, luôn luôn tối như mực. Tôi đi xuyên qua bóng tối, mắt của tôi lướt qua những đám mây to. Liệu tối nay sẽ có tuyết không? Có đủ thành một lớp trên mặt đất và tạo thành cái viễn cảnh mà Alice đã thấy? Edward dự tính rằng chúng tôi còn khoảng hai ngày nữa. Sau đó chúng tôi sẽ xuất hiện để dụ nhà Volturi tới nơi mà chúng tôi đã chọn.
Khi ra khỏi khu rừng tối đen, tôi cân nhắc lại về chuyến tới Seattle lần cuối của tôi. Tôi nghĩ tôi đã biết mục đích của Alice trong việc đưa tôi tới cái điểm đổ nát, nơi mà J. Jenks chỉ dẫn những người khách ám muội của ông ấy. Nếu mà tôi đi đến những nơi khác của ông ấy, những văn phòng hợp pháp hơn, liệu tôi có biết cái mà tôi nên hỏi là gì không? Nếu tôi gặp ông ấy với cái tên Jason Jenks hoặc Jason Scott, một luật sư hợp pháp, liệu tôi có gặp một J. Jenks không có trên đời, chuyên cung cấp những giấy tờ bất hợp pháp không? Tôi phải đi con đường mà rõ ràng rằng nó không phải là một điều tốt đẹp gì với tôi. Nhưng đó là đầu mối của tôi.
Trời đã tối khi tôi dừng xe trong bãi đậu xe của nhà hàng sớm vài phút, chẳng buồn để ý đến người giữ xe háo hức ngay lối vào. Tôi đeo kính sát tròng và đi vào trong nhà hàng đợi J. Tuy tôi đang vội để hoàn thành cái việc đáng chán nhưng cần thiết này và quay về với gia đình tôi, thì xem ra J có vẻ rất thận trọng để giữ bản thân ông ta ko bị ô uế dưới cái vỏ bọc của tổ hợp luật sư; nhưng tôi có cảm giác nếu mà giao dịch trong bãi đậu xe tối tăm sẽ lại làm chạm tự ái của ông ấy.
Tôi nói tên Jenks ngay tại quầy tiếp tân, và người hầu bàn lễ phép đưa tôi lên lầu, tới một căn phòng riêng có lò sưởi bằng đá. Ông ta đỡ lấy cái áo choàng màu ngà mà tôi đang khoác nhằm che đậy một sự thật rằng tôi đang mặc những ý tưởng thẩm mỹ của Alice, và há hốc miệng kinh ngạc khi thấy cái áo dự tiệc bằng satin màu sò của tôi. Tôi không thể không hãnh diện một chút; tôi vẫn chưa quen với việc là mình đẹp hơn những người khác, thậm chí là cả với Edward. Người hầu bàn lắp bắp nói lời khen ngợi không thành lời khi anh ta loạng choạng lùi ra.
Tôi đứng ngay lò sưởi để đợi, giữ những ngón tay gần lửa để sưởi ấm chúng một chút trước cái bắt tay sẽ không tránh được. Không phải là J không thấy rằng có điều gì đó đặc biệt với nhà Cullens, mà nó vẫn chỉ là một thói quen tốt cần phải luyện tập.
Trong một phần nửa giây, tôi tự hỏi rằng sẽ cảm thấy như thế nào nếu tôi bỏ tay vào lửa? Tôi sẽ cảm thấy thế nào nếu bị thiêu..?
J đi vào làm phân tán suy nghĩ không lành mạnh của tôi. Người hầu bàn cũng cầm cái áo choàng của ông ấy, và nó là một bằng chứng cho thấy tôi không phải là người duy nhất đã diện đẹp cho buổi gặp mặt này.
" Tôi xin lỗi vì đã tới trễ", J nói ngay khi chúng tôi đã một mình.
"Không đâu, ông đã rất đúng giờ"
Ông ta giơ tay ra, và khi tôi bắt tay ông ấy, tôi có thể cảm thấy rằng những ngón tay ông ấy vẫn nóng một cách đáng chú ý hơn tay tôi. Nhưng xem ra nó chẳng họ làm ông ấy bận tâm.
"Trông bà thật nổi bật, thứ lỗi cho sự cả gan của tôi, bà Cullens".
"Cám ơn, J. Làm ơn gọi tôi là Bella".
"Tôi phải nói rằng, làm việc với bà là một kinh nghiệm rất khác biệt so với ông Jasper. Ít ... Rối loạn hơn rất nhiều". Ông ta cười một cách ngại ngùng.
"Vậy sao? Tôi luôn thấy rằng Jasper có một sự hiện diện rất nhẹ nhàng".
Chân mày của ông ta nhíu vào với nhau. "Phải vậy ko?" ông ta lẩm bẩm một cách lịch sự trong khi rõ ràng là vẫn không đồng ý. Thật là kỳ cục. Anh Jasper đã làm gì người đàn ông này rồi?
"Ông biết anh Jasper lâu chưa?"
Ông ta thở dài, nhìn có vẻ không thoải mái. "Tôi đã làm việc với ông Jasper hơn 20 năm rồi, và người đồng sự cũ của tôi đã biết ông ấy hơn 15 năm trước đó...Ông ta chưa bao giờ thay đổi". J khúm núm một cách tế nhị.
"Vâng, sự hài hước của Jasper là như thế".
J lắc đầu như là ông ta xua đuổi những ý nghĩ lộn xộn. "Sao cô không ngồi xuống, Bella?"
"Thật sự tôi đang vội. Tôi còn phải đi một đoạn đường dài để về nhà". Vừa nói, tôi vừa lấy một phong bì dày màu trắng đựng tiền thưởng thêm cho ông ta và đưa cho ông ấy.
"Ồ", ông ta nói, pha lẫn một chút thất vọng. Ông ta nhét cái phong bì vào bên trong túi áo khoác mà không thèm đếm lại. "Tôi đã hy vọng chúng ta có thể nói chuyện thêm một chút".
"Về chuyện gì?" Tôi tò mò hỏi.
"À, để tôi đưa những thứ của cô trước. Tôi muốn chắc chắn là cô hài lòng".
Ông ta quay lại, để cái vali nhỏ lên bàn, và bật những cái khóa. Ông ta lấy ra một cái phong bì cỡ to đựng những giấy tờ hợp pháp.
Dù không có bất cứ ý tưởng nào về cái mà tôi đang tìm kiếm, nhưng tôi vẫn mở phong bì và liếc qua nội dung bên trong. J đã đổi tấm hình của Jacob và chỉnh lại màu để nó khác biệt với bức hình trong hộ chiếu và bằng lái. Cả hai đều hoàn hảo đối với tôi, nhưng cũng chỉ vậy thôi. Tôi liếc qua tấm hình trong hộ chiếu của Vanessa Wolfe trong một tích tắc, và sau đó nhìn đi chỗ khác ngay, cổ họng như nghẹn lại.
"Cám ơn", tôi nói với ông ấy.
Mắt của ông ta hơi nheo lại, và tôi cảm thấy ông ta đã thất vọng khi tôi đã kiểm tra sơ sài như vậy. "Tôi có thể đảm bảo với cô rằng mỗi một tờ đều hoàn hảo. Tất cả sẽ vượt qua được những cuộc kiểm tra nghiêm ngặt nhất của những chuyên gia".
"Chắn rằng là như vậy rồi. Tôi thật lòng rất biết ơn những việc ông đã làm cho tôi, J".
"Đó là hân hạnh của tôi, Bella. Sau này, nếu có bất cứ việc gì mà gia đình Cullens cần, cô cứ tự nhiên tới tìm tôi". Có thể là ông ta không thật sự gợi ý, nhưng nghe có vẻ như là một lời mời tôi thay thế cho vị trí của Jasper khi cần liên lạc.
"Hình như ông cần bàn bạc điều gì?"
"ờ œ, vâng. Nó hơi tế nhị một chút..". Ông ta điệu đà đi đến cái lò sưởi bằng đá với một vẻ mặt đầy thắc mắc. Tôi ngồi ngay góc của lò sưởi, và ông ta ngồi kế bên tôi. Mồ hôi làm ướt trán ông ấy và ông ta rút ra một cái khăn tay bằng lụa màu xanh từ trong túi để thấm mồ hôi.
"Cô là em gái của vợ ông Jasper?" Hay là lấy em trai của ông ấy?" Ông ta hỏi.
"Lấy em trai của ông ấy", tôi xác nhận, tự hỏi việc này sẽ dẫn đến đâu.
"Vậy cô là vợ của ông Edward? "Vâng"
Ông ấy mỉm cười một cách hối lỗi. "Tôi đã thấy tất cả những cái tên đó rất nhiều lần. Xin được chúc mừng tuy hơi muộn. Thật vui khi ông Edward đã tìm được một người bạn đời tuyệt vời như vậy sau ngần ấy năm".
"Cám ơn ông rất nhiều".
Ông ta ngừng lại, chấm chấm mồ hôi. "Sau ngần ấy năm, cô có thể tưởng tượng rằng tôi đã tạo được một sự kính trọng đối với ông Jasper và những người còn lại trong gia đình của ông ấy".
Tôi gật đầu một cách thận trọng.
Ông ta hít một hơi dài và sau đó thở ra mà không nói gì. "J, làm ơn cứ nói những gì mà ông cần phải nói".
Ông ta hít thêm một hơi khác và sau đó lầm bầm một cách lẹ làng, líu nhíu những từ vào nhau.
"Nếu cô có thể đảm bảo với tôi rằng cô không có kế hoạch bắt cóc cô gái nhỏ ấy từ cha của nó, tôi sẽ ngủ ngon hơn tối nay".
"Ồ", tôi nói, sửng sốt. Tôi phải mất một phút để hiểu cái kết luận sai lầm mà ông ta đã rút ra.
"Ồ không. Nó không phải như vậy đâu". Tôi cười một cách yếu đuối, cố gắng để trấn an ông ta. "Chỉ đơn giản là tôi muốn chuẩn bị sẵn một nơi an toàn cho con bé trong trường hợp có chuyện gì đó xảy ra cho vợ chồng của tôi thôi". Mắt ông ta nheo lại. "Cô đang mong chờ chuyện gì đó xảy ra à?" Ông ta đỏ mặt, sau đó xin lỗi. "Không phải là việc của tôi".
Tôi nhìn cái màu đỏ đang lan dần sau lớp màng mỏng của da ông ta và mừng rằng- như tôi vẫn thường nghĩ- tôi đã không phải là một con ma cà rồng mới sinh bình thường. J xem ra là một người không tệ nếu xếp những hành vi tội lỗi qua một bên, và thật đáng tiếc nếu phải giết ông ta.
"Ông không biết đâu". Tôi thở dài.
Ông ta nhăn mặt. "Vậy thì tôi cầu chúc những điều may mắn nhất cho cô vậy. Và làm ơn đừng nổi giận với tôi,... Vì nếu ông Jasper đến gặp tôi và hỏi về những cái tên mà tôi đã để vào trong giấy tờ ...".
"Dĩ nhiên là ông nên nói với ông ta ngay lập tức. Tôi hoàn toàn hài lòng khi để ông Jasper nhận thức được đầy đủ cuộc giao dịch này của chúng ta".
Sự thật thà của tôi xem ra đã làm vơi bớt đi một chút sự căng thẳng của ông ta.
"Tuyệt" ông ta nói. "Vậy là tôi không thể thuyết phục cô ở lại dùng bữa ăn tối được sao?" "Tôi rất tiếc, J. Hiện tại tôi không có nhiều thời gian lắm".
"Vậy thì, một lần nữa, xin gởi những lời chúc sức khỏe và hạnh phúc tới gia đình cô. Bất cứ thứ gì mà gia đình Cullens cần, đừng ngần ngại gọi cho tôi, Bella".
"Cám ơn J"
Khi tôi bỏ đi với xấp giấy tờ giả, tôi liếc nhìn lại vẫn thấy J đang nhìn theo tôi chăm chú, phản ứng của ông ta là một sự pha trộn giữa lo lắng và thương tiếc.
Chuyến trở về của tôi mất ít thời gian hơn. Đêm nay trời phủ một màu đen kịt, tôi tắt đèn pha đi và bước xuống xe. Khi tôi về đến nơi, hầu hết các xe, kể cả chiếc Porche của Alice và Ferrari của tôi, đều đã không còn đó. Các ma cà rồng bình thường đều đã đi thật xa để thỏa mãn cơn khát của họ. Tôi cố gắng để không nghĩ đến chuyến đi săn của họ trong đêm tối, rùng mình tưởng tượng đến những nạn nhân của họ.
Chỉ có Kate và Garrett đang ở phòng khách, đùa giỡn về giá trị dinh dưỡng của máu động vật. Tôi đoán rằng Garrett đã chứng kiến một cuộc đi săn chay và nghĩ rằng nó rất khó khăn.
Edward chắc đã đưa Renessmee về nhà ngủ. Jacob, khỏi phải nói, đang ở trong khu rừng gần ngôi nhà. Những người còn lại trong gia đình tôi cũng đi săn luôn rồi. Có lẽ họ đã đi với mấy người trong gia đình Denalis.
Thế nghĩa là trên cơ bản tôi đang ở nhà một mình, và tôi nhanh chóng chớp lấy cơ hội.
Tôi có thể nhận ra rằng tôi là người đầu tiên bước vào căn phòng của Alice và Jasper sau một khoảng thời gian dài, có lẽ là đầu tiên, từ khi họ rời bỏ chúng tôi. Tôi im lặng đào bới thật sâu tủ quần áo của họ cho đến khi tôi tìm được một cái túi thích hợp. Nó chắc chắn là của Alice, đó là một cái ba lô da nhỏ màu đen, cái loại mà thường được dùng như là túi xách tay, đủ nhỏ để nếu Renesmee phải đeo nó thì chiếc ba lô cũng không chiếm diện tích lắm. Sau đó, tôi lục tung đống tiền mặt của họ, lấy khoảng hai lần tiền lương thu nhập một năm của một gia đình người Mỹ trung bình. Tôi nghĩ sự ăn trộm của tôi ở đây sẽ gây ít chú ý hơn bất cứ nơi nào trong căn nhà này, bởi vì căn phòng này đều làm mọi người buồn bã. Tôi để cái phong bì đựng hộ chiếu và thẻ căn cước giả vào trong túi, bên trên đống tiền. Sau đó, tôi ngồi xuống góc giường của Alice và ngẩn ngơ nhìn cái túi nhỏ bé nhưng lại là tất cả mọi thứ mà tôi có thể đưa cho con gái tôi và người bạn thân nhất của tôi để giúp họ được giữ được mạng sống. Tôi sụp người xuống chân giường, cảm thấy thật vô dụng.
Nhưng tôi còn có thể làm gì đây?
Tôi ngồi gục đầu ở đó trong vài phút trước khi tôi nghĩ ra một ý niệm mơ hồ.