Breaking Dawn - Hừng đông

 
"Có", Siobhan nói. "Nhưng có lẽ tôi thêm vào một chút. Renesmee hiểu giới hạn. Cô bé không nguy hiểm cho con người - cô bé hòa nhập tốt hơn chúng ta. Dáng vẻ của cô bé không đe dọa sự tiết lộ nào". "Cô nghĩ là không có nguy hiểm?" Aro nghiêm túc hỏi lại. Edward gầm gừ, một âm thanh cực trầm sâu trong cổ họng anh. Đôi mắt đỏ thẫm u ám của Caius sáng lên. Renata vươn người ra để bảo vệ cho chủ của mình. Và Garrett thả Kate ra để tiến một bước lên phía trước, lờ đi tay của Kate khi cô cố gắng cảnh báo ông ta. Siobhan chậm rãi trả lời, "Tôi nghĩ là tôi không hiểu ý của ông". Aro lướt nhẹ về phía sau, ngẫu nhiên, nhưng hướng thẳng về đám lính của ông ta. Renata, Felix, và Demetri ở gần hơn cái bóng của ông ta. "Không phá luật", Aro nói với giọng xoa dịu, nhưng tất cả chúng tôi có thể nghe thấy một khả năng khác đang đến. Tôi đấu tranh lại cơn thịnh nộ để cố gắng ngăn nó thoát ra khỏi hỏng mình và gầm gừ công khai sự phản đối của tôi. Tôi ném mạnh cơn giận dữ vào trong lá chắn của mình, làm cho nó dày hơn, đảm bảo rằng mọi người đều được bảo vệ. "Không phá luật", Aro lặp lại. "tuy nhiên, chúng ta có thể để như thế nếu không có nguy hiểm? Không". Ông ta hất nhẹ đầu. "Đó là một vấn đề riêng". Sự trả lời duy nhất siết chặt lại những sợi dây thần kinh đang căng thẳng, và Maggie, ở rìa của nhóm chiến binh chúng tôi, lắc đầu cô!´ ấy với sự tức giận. Aro trầm ngâm bước từng bước, dường như ông ta đang trôi hơn là chạm vào nền đất bằng chân. Tôi thấy rằng mỗi bước chân đưa ông ta càng gần hơn về phía những người lính của mình. "Cô bé là thứ độc đáo duy nhất- cực kỳ, không thể độc nhất. Như thế là lãng phí, tiêu diệt một thứ gì đó thật đáng yêu. Đặc biệt khi chúng ta có thể học thêm nhiều điều". Ông thở dài, và dường như miễn cưỡng tiếp tục. "Nhưng nó nguy hiểm, nguy hiểm không thể đơn giản bỏ qua được". Không ai trả lờisự khẳng định của ông. Im lặng chết chóc khi ông ta tiếp tục trong vở độc diễn mà âm thanh là những lời độc thoại của ông ta. "Thật là châm biếm làm sao với tiến bộ của loài người, với sự tin tưởng của họ vào phát trển khoa học và kiểm soát thế giới, chúng ta càng tự do hơn trong việc khám phá. Chưa, do chúng ta trở nên ngày càng tự do hơn bởi họ không tin tưởng vào siêu nhiên, họ trở nên đủ mạnh trong thế giới khoa học kỹ thuật đó của họ, nếu họ muốn, họ có thể thậm chí đưa ra sự đe dọa với chúng ta, thậm chí hủy diệt một số chúng ta. "Cho hàng ngàn hàng vạn năm, bí mật của chúng ta còn hơn cả vấn đề về lợi ích vật chất, sự thoải mái, hơn cả an toàn thật sự. Thế kỷ nguyên sơ, điên cuồng cuối cùng này đã sinh ra những vũ khí với quyền năng gây nguy hiểm thậm chí cho cả những người bất tử. Tình thế hiện tại của chúng ta chỉ là chuyện hoang đường trong sự thật bảo vệ chúng ta khỏi những giống loài yếu đuối mà chúng ta săn đuổi "Đứa trẻ kỳ lạ này" - ông ta nâng lòng bàn tay lên và hạ xuống như đang đặt nó lên Renesmee, mặc dù

ông ta đang ở cách cô bé bốn mươi yards, hầu như nằm trong vòng bao vây của Volturi - "Nếu chúng ta có thể biết tiềm năng của cô bé - biết được hoàn toàn chắc chắn rằng cô bé sẽ luôn giữ tấm màn bí mật để bảo vệ chúng ta. Nhưng chúng ta không biết cô bé sẽ trở thành người có khả năng gì. Cha mẹ của cô bé đã bị quấy rầy bằng nỗi sợ hãi cho tương lai của cô bé. Chúng ta không thể biết rằng cô ấy sẽ lớn lên như thế nào. Ông ta dừng lại, nhìn xuống những nhân chứng của chúng tôi, và sau đó, là cái nhìn đầy ý nghĩa vào chính bản thân ông ta. Giọng ông cho thấy một sự tử tế giả tạo của âm thanh cơn giận dữ. Vẫn nhìn xuống những nhân chứng của mình, ông ta lặp lại "Chỉ có hiểu biết mới được an toàn. Chỉ hiểu biết có thể chịu đựng được. Không hiểu biết là một điều dễ bị nguy hiểm. Nụ cười của Caius mở rộng đầy ác ý. "ông đang gần đạt tới rồi, Aro", Carlisle lạnh lẽo nói. "Bình tĩnh, bạn hiền ạ". Aro mỉm cười, vẻ mặt ông ân cần, giọng ông thậm chí êm ái hơn. "Chúng ta đừng hấp tấp. Chúng ta hãy nhìn vấn đề này từ một khía cạnh khác". "Tôi có thể đưa ra một khía cạnh để cân nhắc không?" Garrett thỉnh cầu với một giọng đều đều, tiến lên một bước. "Người du cư", Aro nói, gật đầu cho phép.
Cằm của Garrett nhô lên. Mắt ông ta tập trung vào đám đông lộn xộn ở cuối bãi cỏ, và ông ta nói với những nhân chứng Volturi. "Tôi đến đây theo yêu cầu của Carlisle, như những người khác, để làm chứng", ông nói. "dĩ nhiên điều này không còn cần thiết nữa, theo như sự quan tâm đến đứa trẻ. Tất cả chúng ta đều thấy cô bé như thế nào. "Tôi đứng ở đây để làm chứng cho điều khác. Mọi người". Ông chỉ tay về phía đám ma cà rồng đang cảnh giác. "Tôi biết hai người các bạn - Makenna, Charles - và tôi cũng có thể thấy nhiều người khác cũng đang lang thang, trôi dạt như bản thân tôi. Không trả lời cho ai cả. Hãy nghĩ kỹ về những gì tôi đang nói với các bạn. "Những người cổ xưa này không đến đây để thực thi luật như họ đã nói với mọi người. Chúng ta hoài nghi nhiều, và bây giờ nó đã được chứng minh. Họ đến, đánh lừa chúng ta, nhưng với một lý do có giá trị cho hành động của họ. Bằng chứng hiện nay do họ tìm thấy lý do hời hợt để tiếp tục nhiệm vụ đúng đắn của họ. Bằng chứng họ đấu tranh để tìm ra lời buộc tội ục đích chủ yếu của họ - tiêu diệt gia đình này". Ông ta ra hiệu chỉ về phía Carlisle và Tanya. "Nhà Volturi đến để xóa bỏ đi những gì họ cho là sự cạnh tranh. Có lẽ, giống như tôi, mọi người nhìn thấy những đôi mắt trong thị tộc này có màu vàng kỳ dị. Họ khó hiểu, sự thật là như vậy. Nhưng những người cổ xưa nhìn và thấy điều gì đó bên cạnh sự lựa chọn lạ lung của họ. Họ nhìn thấy quyền lực. "Tôi đã làm chứng mối quan hệ trong gia đình này-tôi nói là gia đình và không phải là một tổ chức ma quỷ. Những đôi mắt vàng lạ lùng này phủ nhận bản chất của họ. Nhưng bù lại, họ đã tìm ra thứ gì đó đáng hơn thế, có lẽ hơn là chỉ hài lòng và thèm muốn? Tôi đã làm một cuộc nghiên cứu nhỏ về họ trong thời gian tôi ở đây, và nó dường như cho tôi thấy rằng bản chất của mối liên kết gia đình này - điều đã làm cho tất cả bọn họ có thể tồn tại được - là tính hòa bình của sự hy sinh cuộc sống. Ở đây không có sự gây hấn như tất cả chúng ta thấy từ các thị tộc lớn phía Nam đã lớn mạnh và thu nhỏ lại quá nhanh do những mối hận thù hoang dã truyền kiếp của họ. Ở đó không có suy nghĩ dành cho sự thống trị. Và Aro biết điều này rõ hơn tôi". Tôi nhìn mặt Aro khi những lời của Garrett chỉ trích ông, căng thẳng chờ đợi sự phản ứng. Nhưng vẻ mặt của Aro chỉ thể hiện sự dễ chịu lịch thiệp, như là đang chờ đợi một cơn giận dỗi trẻ thơ để nhận ra người nào đã chú ý vào màn kịch của ông ta. "Carlisle cam đoan với tất cả chúng tôi, khi ông ấy nói với chúng tôi điều gì đang đến, rằng ông ấy không yêu cầu chúng tôi đến để đánh nhau. Những nhân chứng này" - Garrett chỉ vào Siobhan và Liam - "đồng ý ra làm chứng để làm trì hoãn sự tiến lên của Volturi để cho Carlisle có thể có được cơ hội trình bày trường hợp của ông ấy". "Nhưng một vài người trong chúng ta tự hỏi" - mắt ông quét sang mặt của Eleazar - "nếu Carlisle đang có sự thật đứng về phía ông sẽ không đủ để ngăn cái được gọi là công lý. Những người Volturi đến đây để bảo vệ an toàn cho bí mật của chúng ta, hay để bảo vệ quyền lực của riêng họ? họ đến đây để tiêu diệt một sinh vật được tạo ra bất hợp pháp, hay là một cách sống? Họ có thấy thỏa mãn khi nguy hiểm chuyển thành chỉ không hơn là một sự hiểu lầm? Hoặc việc họ thúc đẩy việc thực hiện không cần công lý?".

"Chúng ta có câu trả lời cho tất cả những thắc mắc này. Chúng ta nghe thấy nó trong những lời giả dối của Aro - chúng ta có một món quà của sự hiểu biết những thứ đích xác như thế này - và chúng ta thấy bây giờ là nụ cười háo hức của Caius. Lính của họ chỉ là một thứ vũ khí dại dột, một công cụ trong vấn đề chính của họ là truy tìm sự thống trị. "Bây giờ có nhiều câu hỏi hơn, những câu hỏi mà mọi người phải trả lời. Ai cai trị các bạn, những người du cư? Các bạn có đáp lại người nào đó sẽ đứng về phía các bạn không? Các bạn có tự do để chọn hướng đi của mình không, hay nhà Volturi sẽ quyết định các bạn sống như thế nào? "Tôi đến đây để làm chứng. Tôi ở lại đây để đấu tranh. Nhà Volturi không quan tâm gì đến cái chết của đứa trẻ. Họ tìm kiếm cái chết cho tự do của chúng ta". Ông quay lại, và đối mặt với những người cổ xưa. "Thế đấy, tôi đã nói xong! Chúng ta hãy nghe sự giải thích dối trá hợp lý. Hãy thành thực trong những mục đích của các ông cũng như chúng tôi sẽ thành thật trong những dự định của chúng tôi. Chúng tôi sẽ bảo vệ tự do của chúng tôi. Các ông sẽ hoặc sẽ không tấn công. Hãy lựa chọn đi, và cho những nhân chứng này thấy sự thực được cân nhắc đưa ra ở đây".

Ông nhìn lại lần nữa những nhân chứng của Volturi, mắt ông thăm dò từng gương mặt của họ. Sức mạnh trong những lời nói của ông đã rõ ràng thức tỉnh họ. "Mọi người nên cân nhắc gia nhập với chúng tôi. Nếu các bạn nghĩ nhà Volturi sẽ để cho các bạn sống mà kể lại câu chuyện này, thì đó là sai lầm. Tất cả chúng ta có thể sẽ bị tiêu diệt" - ông nhún vai - "nhưng mặt khác, có thể không. Có lẽ nhà Volturi cuối cùng đã gặp trận chiến đấu của họ. Tôi đảm bảo với các ông rằng, mặc dù - nếu chúng tôi thua, thì các ông cũng thế". Ông kết thúc bài phát biểu sôi nổi của mình bằng cách quay trở lại bên cạnh Kate và hơi cúi nửa người lên phía trước, để sẵng sàng cho cuộc tấn công dữ dội. Aro cười mỉm. "Một bài phát biểu rất thú vị, người bạn cách mạng của tôi". Garrett vẫn đang ở tư thế sẵn sàng tấn công. "Cách mạng ư?" ông gầm gừ. "tôi đang nổi loạn chống lại ai, tôi có thể hỏi như thế không? Ông là vua của tôi sao? Ông có muốn tôi cũng gọi ông là chủ nhân không, giống như những tên lính nịnh hót của ông chăng?" "Bình tĩnh, Garrett", Aro khoan dung nói. "Tôi chỉ thích thời gian anh được sinh ra hơn. Vẫn còn là một nhà yêu nước, tôi thấy rồi". Garrett trừng mắt lại giận dữ. "Chúng ta hãy hỏi các nhân chứng", Aro đề nghị. "Chúng ta hãy nghe suy nghĩ của họ trước khi chúng ta đưa ra quyết định. Hãy nói với chúng tôi, các bạn" - và ông ta ngẫu nhiên quay lưng lại phía chúng tôi, di chuyển một vài yards tiến về phía đám đông đang quan sát với vẻ bồn chồn băn khoăn thậm chí còn gần hơn đến mép của khu rừng - "Các bạn nghĩ gì về tất cả những việc này? Tôi có thể đảm bảo rằng đứa trẻ không phải là vấn đề chúng tôi e sợ. Chúng ta có dám nhận lấy rủi ro và để đứa trẻ này tồn tại hay không? Chúng ta có dám đặt thế giới của chúng ta trong cảnh nguy hiểm để bảo toàn nguyên vẹn gia đình họ không? Hay Garrett nghiêm chỉnh có quyền đó? Mọi người sẽ đứng về phía họ trong một trận đánh chống lại sự truy tìm bất ngờ của chúng tôi để đạt được quyền thống trị chăng?" những nhân chứng đáp lại cái nhìn chằm chằm của ông ta với vẻ thận trọng. Một người phụ nữ bé nhỏ tóc đen thoáng nhìn lên người đàn ông tóc màu vàng sẫm đứng bên cạnh bà ta. "Đó có phải là những lựa chọn duy nhất của chúng tôi chăng?" Bà ta đột ngột hỏi, nhìn chằm chằm vào Aro. "Đồng ý với các ông, hoặc chiến đấu chống lại các ông?" "Dĩ nhiên là không rồi, Makenna duyên dáng ạ", Aro nói, lộ vẻ khó chịu mà ai cũng biết kết thúc của nó "cô có thể ra đi trong hòa bình, dĩ nhiên, như là Amun đã làm, thậm chí nếu cô không đồng ý với quyết định của hội đồng". Makenna nhìn lên mặt chồng của bà ta lần nữa, và ông ta gật đầu rất nhanh. "Chúng tôi không đến đây để đánh nhau". Bà dừng lại, thở ra, và tiếp tục, "Chúng tôi đến đây để làm chứng. Và chúng tôi làm chứng rằng gia đình bị kết án này là vô tội. Những điều mà Garrett khẳng định là sự thật". "A", Aro buồn bã nói. "Tôi rất tiếc là cô đã nhìn chúng tôi theo cách đó. Nhưng đó là bản chất công việc của chúng tôi". "Nó không phải là điều tôi thấy, mà là điều tôi cảm nhận được", người chồng tóc vàng như trái bắp của Makenna nói với một giọng cao, lo lắng. Ông ta nhìn Garrett. "Garrett nói rằng có nhiều cách để nhận biết sự dối trá. Tôi cũng như vậy, Tôi biết khi tôi nghe sự thật và khi nghe những điều giả dối". Với đôi mắt sợ sệt, ông ta nhích tới gần vợ mình hơn, chờ đợi sự phản ứng của Aro. "Đừng sợ chúng tôi, Charles thân mến. Không nghi ngờ rằng nhà yêu nước thực sự tin những gì anh ta nói", Aro cười nhẹ, và mắt của Charles nheo lại. "Đó là lời làm chứng của chúng tôi", Makenna nói. "bây giờ chúng tôi đi đây". Bà ta và Charles từ từ lùi lại, không chuyển hướng cho đến khi mất dạng sau những thân cây. Một người lạ mặt khác cũng bắt đầu rút lui theo cách tương tự, sau đó có ba người nữa nối gót theo ông ta. Tôi ước lượng vẫn còn ba mươi bảy ma cà rồng ở lại. Một vài người trong số họ biểu lộ sự lúng túng khi phải quyết định. Nhưng đa số họ dường như chỉ quan tâm đến việc đối đầu. Tôi đoán rằng họ từ bỏ sự đối đầu để bắt đầu ủng hộ cho người chính xác sẽ săn đuổi họ. Tôi chắc chắn rằng Aro nhìn thấy điều này giống như tôi. Ông ta quay lại, bước đều đến đám lính của mình. Ông ta dừng lại trước họ và ra lệnh với một giọng rõ ràng. "chúng ta động hơn, các anh em đáng quí nhất" ông ta nói. "chúng ta không thể trông đợi vào sự giúp đỡ từ bên ngoài. Chúng ta có nên để câu hỏi này không được quyết định?" "Không, thưa chủ nhân" họ đồng thanh trả lời. "Sự bảo vệ thế giới của chúng ta có lẽ đáng giá cho tổn thất về số lượng của chúng ta không?". "Có", họ thì thào. "Chúng ta không sợ hãi". Aro cười và quay lại chỗ những người đồng hành áo đen của mình. "Các anh em", Aro ủ rũ nói, "Không có nhiều thứ để cân nhắc ở đây". "Chúng ta hãy bàn bạc nào", Caius hăm hở nói. "Chúng ta hãy bàn bạc nào", Marcus lặp lại bằng một giọng không hứng thú. Aro lại quay lưng lại phía chúng tôi, đối mặt với những người cổ xưa khác. Họ nắm tay nhau tạo thành một hình tam giác của những tấm áo khoác đen. Ngay khi sự chú ý của Aro bận rộn trong cuộc bàn thảo yên lặng, hai người nữa trong nhóm nhân chứng của họ lặng lẽ biến mất trong khu rừng. Tôi hy vọng, cho lợi ích của họ, rằng họ đã nhanh chóng chạy đi. Và đúng như thế. Cẩn thận, tôi nới cánh tay của Renesmee ra khỏi cổ tôi. "Con có nhớ những gì mẹ đã nói với con chứ?" Lệ tuôn ra từ mắt cô bé, nhưng nó gật đầu. "Con yêu mẹ", cô bé thì thầm. Edward đang nhìn chúng tôi, đôi mắt màu hoàng ngọc của anh mở to. Jacob nhìn chúng tôi từ góc của cặp mắt lớn màu đen. "Mẹ cũng yêu con", tôi nói, và chạm vào cái mờ đay của cô bé. "Nhiều hơn cả mạng sống của mẹ". Tôi hôn lên trán cô bé. Jacob bứt rứt rên rỉ. Tôi kiễng chân lên và thì thầm vào tai Jacob. "Hãy chờ cho đến khi họ bị sao lãng hoàn toàn, sau đó chạy đi với cô bé. Chạy càng xa khỏi nơi đây càng tốt. Khi cậu không thể chạy trên chân nữa, cô bé có thứ cậu cần để đưa cậu lên không trung". Vẻ mặt của Edward và Jacob hầu như cùng mang vẻ kinh hoàng giống nhau, mặc dù sự thật là một trong họ đang ở dưới lốt thú. Renesmee chạm vào Edward, và anh ôm con trong tay. Họ ôm chặt lấy nhau. "Đây là điều mà em giấu anh sao?" anh thì thầm từ trên đầu con. "Khỏi Aro", tôi thở ra. "Alice?" Tôi gật đầu. Mặt anh trộn lẫn giữa sự thông hiểu và đau đớn. Đó cũng là biểu lộ trên mặt tôi khi cuối cùng tôi đã liên kết những manh mối của Alice lại với nhau.
Jacob gầm gừ trong yên lặng, một âm thanh trầm khó chịu như bị vỡ ra thành tiếng rừ rừ. Lông cổ của Jacob cứng lại và cậu ấy nhe răng ra khi Edward hôn lên trán, hai má của Renesmee, và đặt cô bé lên vai của anh. Cô bé trườn nhanh lên lưng, tay nắm chặt lông để tạo một thế ngồi phù hợp trên hõm vai của Jacob. Jacob quay lại nhìn tôi, mắt cậu tràn ngập sự đau đớn, tiếng gầm gừ bất bình vẫn đang rít lên trong ngực. "Cậu là người duy nhất mà chúng tôi luôn tin tưởng để cô bé đi cùng". Tôi thì thầm. "Nếu cậu không yêu cô bé quá nhiều thì tôi không thể chịu đựng nổi điều này đâu. Tôi biết cậu có thể bảo vệ con bé, Jacob". Cậu rên rỉ, và nghiêng đầu chạm mạnh vào vai tôi. "Tôi biết", Tôi thì thầm. "Tôi cũng yêu cậu, Jake. Cậu luôn luôn là người đàn ông tốt nhất của tôi". Một giọt nước mắt có kích cỡ một quả bóng chày lăn xuống đám lông màu nâu đỏ bên dưới mắt Jacob. Edward nghiêng đầu anh dựa vào bên vai nơi anh đặt Renesmee lên. "Tạm biệt, Jacob, người anh em của ta- con trai ta". Những người khác không biết gì về cảnh chia tay. Mắt họ dán vào cái tam giác đen yên lặng, nhưng tôi có thể nói họ đang lắng nghe điều gì. "Chẳng có hy vọng gì hết, phải không?" Carlisle nói thầm. Giọng ông không chút sợ hãi. Chỉ là quyết tâm và chấp nhận. "Hoàn toàn có hy vọng", tôi trả lời. Nó có thể đúng, tôi nói với chính mình. "Con chỉ biết số mệnh của con". Edward cầm tay tôi. Anh biết rằng anh bao gồm trong đó. Khi tôi nói đến số phận của mình, không có câu hỏi mà tôi ám chỉ rằng đó là hai người chúng tôi. Chúng tôi là một nửa của toàn bộ. Hơi thở của Esme không đều ở phía sau tôi. Bà đi đến chỗ chúng tôi, chạm vào mặt chúng tôi khi bà đi ngang qua, để đến đứng cạnh Carlisle và nắm tay ông. Bất thình lình, xung quanh tôi vang lên nhưng lời thì thầm như chia tay và yêu thương. "Nếu chúng ta còn sống sót sau chuyện này", Garrett thì thầm với Kate, "anh sẽ đi với em đến bất kỳ nơi đâu nhé". "Bây giờ thì do chính anh nói đó nha", cô nói khẽ. Rosalie và Emmett trao nhanh cho nhau một cái hôn say đắm. Tia vuốt ve mặt của Benjamin. Anh vui vẻ mỉm cười với cô, nắm lấy tay cô và đặt nó lên má anh. Tôi không nhìn thấy tất cả những biểu hiện của tình yêu và nỗi đau. Tôi đang bị sao lãng do một áp lực rung động bất thình lình đập vào bên ngoài tấm chắn bảo vệ của tôi. Tôi không biết nó từ đâu tới, nhưng tôi cảm giác nó đến từ bên lề của nhóm chúng tôi, đặc biệt là chỗ của Siobhan và Liam. Áp lực không làm hư hỏng tấm chắn và sau đó biến mất. Sự yên tĩnh không thay đổi, những người cổ xưa vẫn đang bàn luận trong ý nghĩ. Nhưng có lẽ tôi đã không để ý đấn dấu hiệu nào đó. "Sẵn sàng", tôi thì thầm với những người khác. "Đang bắt đầu rồi đấy".

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận