Lúc này học sinh trong lớp đều tái mặt . T/ b trừng mắt nhìn nhỏ . Shin Ah vẫn mạnh miệng
"Bố mẹ mày chắc ko chỉ dạy mày thủ đoạn quyến rũ người khác mà còn dạy cách đánh người nữa nhỉ ?!"
Dám nói đến mẹ cô nhỏ ko xứng . T/b liên tiếp tát Shin Ah . Cô ngồi lên bụng nhỏ , liên tục tát . Đến lúc này , các học sinh lớp khác đã tụ tập đầy ngoài cửa . Ba vị hoàng tử của chúng ta cũng đến . Taehuyng , Jimin lặng lẽ đứng yên ko lên tiếng , Jungkook bước vào , nắm tay T/b lại nói
"Đủ rồi ! Em tát đủ chưa "
T/b dừng lại cô chuyển con mắt đang ra vẻ thách thức nhìn thẳng vào anh mở miệng chế giễu
"Jeon Jungkook , từ lúc nào anh lại lo chuyện bao đồng vậy ?"
"Tôi ko lo chuyện bao đồng đây là em gái tôi "
"Em gái ?! Nực cười , nếu vậy nó phải học khối A chứ ko phải khối C"
"Được rồi , tôi sẽ nói chuyện với em sau , giờ tha cho con bé đi "
"Được thôi , tôi cho qua lần này là vì nể anh nhưng sẽ ko có lần sau " nói rồi T/b liếc mắt qua Shin Ah . Nhỏ lúc này chỉ biết trốn sau lưng Jungkook mà nở một nụ cười mãn nguyện . Cô ngồi xuống mắt dán lên quyển sách . Không khí im lặng , mọi người đều nhìn cô . Cô nhận được những ánh mắt đó , lập tức lại đứng dậy hét len
"Mấy người xem xong kịch vui thì biến liền cho tôi" rồi cô tặng cho mỗi người một ánh mắt khủng khiếp . Lập tức tất cả giải tâm . Mọi thứ lại trở về quy luật ban đầu. Cô lại ngồi xuống đọc sách nhưng ko hiểu tại sao cô ko thể tập trung được , cứ nghĩ đến chuyện Jungkook bảo vệ cho Shin Ah , tim cô lại đau như bị ai cứa vào . Cô đặt quyển sách xuống , nhìn ra ngoài cửa sổ , nghĩ về mẹ .
-------------------------------------
Sau khi tan học , T/b lập tức về ký túc xá . Vừa bước từ phòng tắm ra , cô nhận được một cú điện thoại . Sau khi nghe , T/b lập tức thay quần áo , chạy ra ngoài .
-----—-------------------------------
Cô gọi một chiếc taxi . Chiếc xe vừa dừng trước cửa một bệnh viện , T/b chạy vào hỏi cô y tá
"Cho hỏi bệnh nhân Kim Hyo Mi nằm phòng nào vậy ?"
"Phòng 102"
"Cám ơn "
Cô chạy vội lên phòng 102, nhìn thấy phòng cô đẩy cửa bước vào , nhìn thấy mẹ nằm trên giường cô lập tức hỏi bác hàng xóm
"Mẹ con bị sao vậy ạ ?"
"Mẹ con bị ung thư dạ dày bác sĩ nói có thể cứu chữa nhưng ..."
"Nhưng sao ạ ? Bác nói con biết đi bác "
"Nhưng tiền thuốc rất đắt bác ko biết con có thể xoay sở ko ?"
"Bao nhiêu hả bác ?"
"5 triệu won "
Cô lặng người , số tiền lớn vậy , cô kiếm đâu ra . Bác hàng xóm thấy vậy liền nói
"Bác có 2 triệu won con cầm tạm mà chữa bệnh cho mẹ "
"Thôi , mẹ con con mang ơn bác nhiều rồi . Số tiền này con ko nhận được !"
"Vậy con ở lại trông mẹ , bác về trước "
"Dạ "
Còn một mình trong phòng , T/b lặng lẽ nhìn mẹ . Thật khổ ! Có một người chồng ko ra gì , làm ăn vất vả , cuối cùng bà lại bị căn bệnh này hoành hành .
Chợt mi mắt mẹ cô khẽ động bà mở mắt nhìn cô thều thào hỏi
"T/b con đấy à? Mẹ đang ở đâu vậy ?"
"Mẹ đừng lo , mẹ bị ngất xỉu nén bác hàng xóm đã đưa mẹ vào bệnh viện "- T/b nghẹn ngào nói
"Vậy bác sĩ nói sao ?"
"Bác sĩ nói mẹ chỉ bị mệt thôi ko sao đâu"- T/b ko đam nói cho bà biết vì cô sợ sau khi biết sự thật liệu bà có đủ can đảm để sống tiếp
-----------------------------------
Về đến ký túc xá , T/b mệt mỏi nằm xuống giường . Cô khóc , cô tự thương lấy mình , oán trách ông trời tại sao lại cho cô một cuộc sống đau khổ thế này . Cô khóc , cô gào , cô hét , cô tự thương lấy chính mình . Được một lúc cô ngừng khóc , tự mỉm cười với chính mình . Cô nghĩ làm sao để kiếm được5 triệu won đây ? Chỉ còn một cách ! Làm thêm !