Chap 49: Quyết Định Của Con Tim
5h chiều
Jimin đến công ty của TaeHyung đón JungKook.
Cậu rời đi với anh còn TaeHyung thì im lặng không nói gì nhưng đôi mắt luôn dõi theo bóng cậu.
Jimin đón JungKook và chở cậu đi ăn.
Đương nhiên với địa vị của Jimin là vào nhà hàng ăn rồi nhưng JungKook lại không muốn.
Cậu muốn ăn thịt cừu nướng và kem.
Jimin chiều ý cậu.
-Yahh, ngon quá..._JungKook một tay hai, ba xiên thịt, cười híp mắt.
Jimin ngồi kế bên xoa đầu cậu, anh cũng cười.
Chỉ cần thấy được nụ cười của cậu như vậy anh đủ vui rồi.
Nhưng lòng anh thực sự đang rất khó xử....
-Ngon lắm hả?
-Nae, hyung không ăn?_JungKook nhìn anh, cậu chìa xiên thịt trước miệng anh, anh lắc đầu, cậu bắt đầu mè nheo.
-Ăn đi, ngon lắm, ăn đi....._JungKook ép buộc, anh cũng chịu há miệng ăn xiên thịt cậu đưa, cậu lại cười làm tim ai đó mất một nhịp.
Anh phải làm sao? Anh chỉ muốn ích kỷ giữ cậu bên mình.
-Kookie, tối nay bên JM có tiệc, anh sẽ đón em lúc 6h_Jimin lên tiếng, JungKook nhíu mày, cậu không thích nơi đông người.
-Em có thể không đi không?
-Không đi không được.
Anh muốn giới thiệu em với mọi người và với cả bố mẹ anh.
-Giới thiệu?_JungKook tròn mắt nhìn Jimin, anh đang muốn giới thiệu cậu làm chi vậy? Có phải..........Cậu khẽ gật đầu, chuyện cậu không muốn đối diện cuối cùng cũng tới.
Cậu là một kẻ không xứng đáng với Jimin, không xứng với tình cảm của cả Jimin và TaeHyung.
Năm xưa tự tay giết chết người mình yêu còn bây giờ thì lừa gạt tình cảm mà Jimin dành cho cậu.
-Jiminie, có......có.....phải trước đây em yêu TaeHyung?_JungKook cúi gằm mặt xuống, cậu không dám nhìn lên gương mặt lúc này của anh.
-Có lẽ mọi chuyện em đã rõ, hyung không muốn nhắc tới_Jimin lắc đầu, anh cười cười xoa đầu cậu nhưng tim anh làm sao thế? Sao nó lại nhỏ giọt? Mà lại là giọt nước màu đỏ.
Trái tim anh cũng biết khóc sao?
-Thôi, ăn nhanh rồi về chuẩn bị, anh sẽ đón em_Jimin lại xoa đầu cậu, cậu không nói gì chỉ đáp lại anh là nụ cười.
Cậu biết anh khó xử nhưng cậu cũng không muốn lừa gạt tình cảm của anh.
Đến lúc cả hai phải đối diện rồi, chỉ là đủ sức để chịu đựng hay không thôi.
-------------
Hobi về phòng, cậu ngạc nhiên khi đồ đạc 7 năm trước của Yoongi hoàn toàn biến mất.
Cậu rất ngạc nhiên, tuy đã 7 năm nhưng đồ đạc của Yoongi đều được cậu gìn giữ kĩ càng nhưng sao bây giờ, một món cũng không còn.
Hobi đi đến giường, có một vật nhỏ nằm trên đó.
Là một lá thư và một sợi dây chuyền.
Trông rất quen mắt......
-Yoongi, chúng ta quen nhau cũng một tháng rồi nhỉ?_Hobi nhìn lịch
-......._Yoongi có vẻ không quan tâm, anh đang chăm chú thiết kế một vật gì đó.
-Làm gì vậy?_Hobi đến gần anh, cầm món đồ lên nhìn -Aaaaa, là dây chuyền.
Hyung làm cho em hả? Cám ơn hyung nha_Hobi hí hửng đeo sợi dây vào cổ, mặt dây chuyền rất đơn giản chỉ là hình một chiếc chìa khoá và hình một ổ khoá nhỏ.
-Là đôi hả?_Hobi sau khi suy xét và nhìn kĩ.
Yoongi cười gật đầu, anh lôi trong hộc bàn ra một sợi dây khác.
-Là chìa khoá...._Hobi nhìn sợi dây trên tay Yoongi, cậu nhanh chóng lấy và đeo luôn vào cổ anh.
Anh hơi ngạc nhiên nhưng cũng cười.
Nụ cười của hạnh phúc.
-Anh là chìa khoá, khoá tim em lại, ôi ý nghĩa thật_Hobi tự nghĩ ra ý nghĩa xong vỗ tay tự khen thưởng cho mình.
Yoongi chỉ lắc đầu cười rồi anh đến gõ vào đầu cậu.
-Giỏi suy diễn.
Hobi cầm lá thư và sợi dây chuyền hình chiếc chìa khoá trên tay.
Tim cậu co thắt lại như muốn nghẹt thở.
Vật này đã lâu không thấy nữa.
Hobi lấy sợi dây đeo trên cổ ra, trước giờ cậu chưa bao giờ bỏ sợi dây này ra, cậu luôn giữ nó.
Hobi mở lá thư ra, nét chữ quen thuộc đập vào mắt cậu, bỗng trang giấy được in dấu, làm nhoè nét chữ......Là Hobi đang khóc......Khóc cho một lỗi lầm của quá khứ.....
"Gửi Hoseok,
Tôi cám ơn cậu về buổi đi chơi hôm qua nhé, nó rất vui.
Tôi biết cậu có nhiều chuyện muốn hỏi lắm, tôi giải đáp cho cậu nhé.
Quá khứ nên cho qua tất cả, tôi không còn trách cậu đâu, chỉ là tôi đã từ lâu không còn tình cảm với cậu nữa rồi.
Sợi dây chuyền này tôi tặng cậu, trước đây là tôi khoá tim cậu lại, lời chia tay cũng là tôi nói trước vậy mà tôi lại quên không gửi lại cậu.
Trả lại cậu, tôi mở trái tim của cậu ra rồi đi mà tìm chủ nhân mới tốt hơn nha.
À, giúp tôi để mắt đến JungKook một xíu, ít nhiều cậu cũng là anh nó.
Giao nó lại cho TaeHyung tôi thật không yên tâm.
Thắc mắc của cậu tôi đã giải đáp rồi, tôi có một câu muốn hỏi cậu.....lâu lắm rồi......cậu có trả lời hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa nhưng tôi vẫn muốn hỏi.
Cậu đã bao giờ từng yêu tôi chưa?
Chúc cậu hạnh phúc, Hoseok "
Hobi cầm chặt lá thư cũng như sợi dây chuyền đôi mắt đau lòng ngấn đầy lệ.
Tim cậu thắt lại khi đọc câu hỏi của anh.
Nó cũng như muốn hỏi cậu, đáp án đã có từ lâu chỉ là con tim không thể lên tiếng nhưng bây giờ nó lại gào thét lên, nó trách lí trí sao ngu ngốc không nghe lời nó, nó trách lí trí sao khờ dại, nó trách lí trí là kẻ hèn nhát làm ra chuyện không nên rồi bắt nó gánh lấy hậu quả, nó cũng tự trách nó, trách bản thân nó quá tin vào lí trí, trách bản thân yếu hèn không dám lên tiếng phản bác......nó khóc....nó khóc bằng giọt nước thấm đỏ.....nó đau.....đau lắm.....nhưng nó đã đưa ra một quyết định dù cho lí trí có phản bác nó nhất định phải chiến đấu để bảo vệ người nó yêu......"Từ trước đên giờ em chưa bao giờ hết yêu hyung"
-JungKook, Joon, Jin, chắc phải làm phiền các vị_Hobi đeo sợi dây chuyền của Yoongi vào cổ.
Anh nhất định sẽ tìm lại chủ của nó.
--------------
7h tại nhà Nam Joon
JungKook đã chuẩn bị sẵn đợi Jimin đến đón đi.
Hôm nay cậu bận vest trắng, với vóc dáng ấy cậu bận vest lên chỉ làm tôn lên vẻ đẹp tự nhiên hút hồn của cậu.
Cậu đợi anh, rõ là nói 6h nhưng anh vẫn chưa đến đã hơn 1 tiếng rồi.
Cậu dự định là khoảng một tiếng nữa anh không tới cậu sẽ chạy lung tung đi chơi thư giãn cho khoẻ rồi chứ nói ra cậu cũng có thích tới mấy chỗ đông người đâu.
-Kookie, em đợi Jimin à?_Nam Joon mặc áo vệ sĩ vào, đi ra phòng khách hỏi.
-Nae, hyung cũng đến đó sao?
-Nhiệm vụ của hyung mà.
Ting.....toong......ting......toong
-Chắc nó đến đấy_Nam Joon nói, JungKook hí hửng chạy lại mở cửa.
-Jimin sao anh đến....._JungKook đang nói bỗng nhiên im bặt, sát khí nổi đùng đùng xung quanh cậu.
Cậu tròn mắt ngạc nhiên.
-Tae....TaeHyung?_Sao giờ này anh lại ở đây?
-Ngạc nhiên lắm hả?_Anh cất tiếng nhìn cậu, anh nhìn cậu từ trên xuống dưới vẫn như ngày đầu anh gặp cậu nhưng anh lại không hề hay biết rằng, đôi mắt nâu đó đã thay đổi cảm xúc, nó khác với lần đầu cả hai gặp nhau ở sân bay hay ở công ty.
-Tôi đến đón nhân viên của tôi đến dự tiệc_Anh nói rồi kéo tay cậu đi, cậu chẳng kịp ú ớ gì.
Nam Joon nhìn theo bóng dáng hai người khuất đi đôi môi chỉ nở một nụ cười.....một nụ cười đầy ẩn ý.
"Trò chơi xin được phép bắt đầu"
-----END CHAP 49-----