Bùa Hộ Mệnh Của Menpehtyre

Họ bước qua xương trắng đi vào sâu hơn, cho đến khi đốm sáng ngoài cửa hang hoàn toàn biến mất, trong đường hầm tối đen chỉ có ngọn lửa đèn dầu nhẹ lay động.

Raymond cẩn thận đi trước, con đường phủ kín mạng nhện tro bụi càng lúc càng chật hẹp làm y có ảo giác ngọn núi này đang đè ép họ ở bên trong, từ từ cắn nuốt bọn họ vào khu vực bí ẩn. Raymond quay đầu, thấy ba người còn lại cũng đều đi theo phía sau, trong lòng thở phào một hơi, y nắm chặt lòng bàn tay đổ mồ hôi, ép buộc bản thân tiếp tục bước lên trước. Bỗng chốc, một bóng đen lướt qua trước mắt y, bóng ma lấy tốc độ cực nhanh lủi qua chỗ giao thoa giữa ánh sáng và bóng tối rồi trốn vào màn đêm. Trái tim Raymond lập tức bay lên cổ họng, đầu lưỡi dâng lên một chút vị chát nhàn nhạt, y hỗn loạn nuốt mấy cái nín thở chăm chăm vào phía trước.

Đúng, trong nháy mắt y quả thực thấy được có cái gì vô hình đáng sợ đang lẩn trốn ánh sáng! Mà trong bóng tối, nơi thứ kia đang ẩn nấp ở phía trước… Khí lạnh phất qua toàn thân Raymond, hai chân y như bị đông cứng không thể di chuyển.

“ Sao không đi?” Penn cau mày hỏi, khi thấy biểu hiện tìm kiếm bất đồng của Raymond, y cũng cảnh giác nhìn phía trước.

“ Tôi thấy cái gì đó lủi qua….” Raymond mở miệng, giọng nói hơi phát run, như đang cố gắng áp chế ý nghĩ đáng sợ nào đấy.

[ Raymond nói nhìn thấy cái gì?] Đại khái không hiểu lời Raymond, nhưng Chesil cũng nhịn không được toàn thân căng thẳng chằm chằm nhìn phía trước.


[ Không biết! Chẳng lẽ có con gì đó?] Penn trả lời, chẳng lẽ là chuột hay chồn cát thừa dịp bọn họ không chú ý chạy vào? Bất quá y nghiêng về khả năng Raymond quá mức căng thẳng xuất hiện ảo giác, nhưng nhìn bộ dạng Raymond lại không giống lắm.

Nghe ý kiến của Penn, Chesil vẻ mặt nghiêm túc cầm lấy ngọn đèn từ các đốt ngón tay dùng sức đến trắng bệch của Raymond, đi vào bóng đen phía trước, ánh sáng mờ nhạt thay thế bóng tối, năm bước, mười bước, cho đến lúc bước chân hắn bị cửa đá có khắc con mắt nữ thần ngăn cản, Chesil giơ đèn lên cao để nhìn rõ hơn.

Raymond tiến lên phía trước quan sát bốn phía đã được chiếu sáng, xung quanh cửa đá đóng chặt, ngoại trừ tro bụi dày đặc cùng mạng nhện ghê tởm, cái gì cũng không có, đừng nói chi tới sinh vật thần bí gì. Nhưng bóng đen thần tốc lủi qua kia khắc trên võng mạc y chân thật như thế, làm y không có cách nào chấp nhận chuyện mình chỉ sinh ra ảo giác. Lúc này, Chesil dịu dàng vỗ xoa lưng Raymond, an ủi quan tâm tràn đầy làm y hơi thả lỏng thân thể căng chặt.

Chesil đặt đèn dầu bên chân, vươn tay đẩy cửa đá trước mắt ra, âm thanh két két chói tai cùng bụi đất đá sỏi rơi xuống gây ra tiếng vọng trong đường hầm, lúc con mắt nữ thần bị chia tách từ chính giữa, lại có một chút ánh sáng xuyên qua tro bụi tung bay chiếu ra.

“ Sao lại…” Raymond quên mất sợ hãi trước đó kêu to lên, y không thể diễn tả chấn động nội tâm lúc thấy tia sáng kia, chẳng lẽ trong đó có người ở? Nhưng đó tuyệt đối không có khả năng! Di tích hầu như chôn vùi trong sa mạc này căn bản không có dấu hiệu sinh mệnh, trong đầu Raymond đột ngột hiện lên bóng đen đào tẩu trước đó, làm y lại sinh ra sợ hãi.

[ Aha nói người trong tộc có đèn chong vĩnh viễn không tắt, ta cho rằng chỉ là truyền thuyết, không ngờ…] Chesil bước lên một bậc thềm đá, cảm thán hơi chua xót, đi vào chính điện dùng để tiến hành hoạt động thờ phụng nữ thần Qetesh của tộc nhân.

“ Đèn chong… Thật sự không thể tưởng tượng!” Nghe Penn giải thích, sợ hãi trong lòng Raymond cũng giảm đi chút ít, y từng thấy ghi chép của một vị học giả lịch sử Hy Lạp, nói trên cửa đền thờ thần Apollo cũng từng đốt một loại đèn thần kỳ như vậy, bất luận gió mưa bão táp thế nào cũng không tắt! Đáng tiếc đó chỉ là tư liệu lịch sử ghi lại, cũng chưa ai từng thấy vật thật, mà kỳ tích như vậy lúc này liền ở trước mắt y.

“ Con mẹ nó thật tuyệt, mau đi xem một chút coi bên trong có kho báu gì không!” Jim vẫn trầm lặng đi theo phía sau họ trợn hai mắt lên, kích động uống một ngụm rượu Rum, sau đó đẩy Raymond ra đi vào. Raymond nghe thấy lời Jim, nhịn không được trong lòng âm thầm tặc lưỡi, còn chưa nói với Jim về giao ước của y cùng Hawass, y phải tìm lý do gì mới có thể làm gã chấp nhận chuyện “bất cứ thứ gì họ phát hiện đều phải thuộc về chính phủ Ai Cập”?

Raymond vừa suy nghĩ vừa đi vào chính điện, nhưng y lập tức ném suy nghĩ trong đầu sang một bên, cầm lòng không được cảm thán cảnh tượng trước mắt, dưới ngọn đèn dầu mờ nhạt, toàn cảnh hang động bán nguyệt hoàn toàn hiện ra trước mắt y, phần dưới chính điện hình tròn, cách một khoảng đều dựng thẳng một pho tượng, có những cái cổng tò vò hình vòm giữa các pho tượng. Mà phần vách đá phía trên là từng cái hốc hình vuông chằng chịt, Raymond đoán đó có thể là lỗ thông gió hoặc là cửa sổ.

Mà đứng sừng sững giữa chính điện là nữ thần uy phong lẫm liệt ngồi trên sư tử như ở cửa động, bất đồng duy nhất chính là trong hai cánh tay trái phải bắt chéo trước ngực đồng thời cầm bông súng Ai Cập cùng rắn hổ mang, khuôn mặt càng tinh xảo hơn những pho tượng trước đó, mang biểu tình cười lại không cười.

Raymond thấy Penn cùng Chesil đi tới chỗ nữ thần, y do dự một chút vẫn theo Jim đi tìm kho báu tiến, về phía cổng tò vò phía bên phải chính điện.


“ Jim, cậu đi đâu vậy?”

“ Vô nghĩa, ông nội mày đương nhiên đi tìm kho báu, a a, mạng nhện chết tiệt!” Jim giơ bật lửa lên sốt ruột khua tay đẩy mạng nhện trước mắt ra, nhưng đi chưa được mấy bước, hành lang liền tới cuối, ngoại trừ một cầu thang thông về phía tầng trên, không còn gì khác, Jim mắng một câu xoay người đi lên cầu thang, Raymond cũng theo sát lên.

Lúc Jim rẽ vào góc khuất che lấp bóng dáng cùng ánh lửa, Raymond cảm thấy phía sau truyền đến một trận gió lạnh, hình như có cái gì đó theo đi lên, y còn chưa kịp quay đầu xem xét, sau đầu đã truyền đến đau đớn làm y lâm vào hôn mê.

“ Chết tiệt, sao cái gì cũng không có!” Ngay lúc Jim sốt ruột rống giận khi tra xét xong căn phòng tầng hai, một lực cực đại phía sau truyền đến tông cả người gã ra.

Trước tượng thần, Penn cùng Chesil bị tiếng đánh nhau cùng tiếng la hét thu hút.

[ Ray đâu?] Chesil quay đầu phát hiện Raymond cũng không ở gần đây, trong lòng nổi lên dự cảm không lành, hắn không phân trần hướng về nơi truyền đến âm thanh.

Penn đang bán khụy kiểm tra bộ hài cốt nửa vùi trong cát đất trước tượng thần, thấy Chesil xoay người chạy, y lộ ra điệu bộ thả lỏng bỏ giấy Papyrus phát hiện ban nãy vào túi áo rồi mới đứng dậy theo lên. Cái y vừa thu hồi chính là điều Chesil không thể biết, chân tướng về việc bộ tộc họ bị tiêu diệt.


Hai người theo dấu vết mạng nhện bị phá hư lên tới tầng hai, Penn giơ ngọn đèn lên chiếu sáng không gian không tính là chật hẹp, Jim đang nằm trên đất thở hổn hển, ngoại trừ gò má sưng đỏ cùng khóe miệng chảy máu, dường như không có gì đáng ngại.

“Xảy ra chuyện gì?” Penn cúi đầu nhìn người đàn ông vô cùng chật vật ngọ ngoạy muốn đứng dậy, hoàn toàn không có ý muốn hỗ trợ.

“Đồ lai căng chết tiệt tấn công tôi, dị giáo chết tiệt!” Jim lảo đảo đứng lên, nhổ máu trong miệng xuống bên cạnh. Lời gã rõ ràng đang nói quái vật Ammut mất bóng nãy giờ, nhưng cảm giác càng quái lạ hơn trong giọng nói gã làm Penn buồn nôn.

“ Raymond đâu?”

“ Không biết, trước khi lên lầu còn theo tôi.”

Lúc Penn quay đầu chuẩn bị phiên dịch, đã thấy Chesil tự nhiên xông ra biến mất trong bóng tối.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận