Bùa Hộ Mệnh Của Menpehtyre

Hắn vẫn luôn đợi chờ trong bóng tối.

Hắn mất đi sự chúc phúc cùng phù hộ của chư thần, mất đi vinh quang ngày xưa, thế giới tràn ngập ánh sáng kia ở ngay một chỗ vươn tay là có thể chạm tới, nhưng mất đi “thẻ” linh hồn, hắn chỉ có thể tuyệt vọng trong bóng tối chỉ cách vĩnh hằng một sợi chỉ.

Cho đến một ngày nào đó, âm thanh tràn ngập pháp lực làm hắn vô cùng thoải mái vây quanh hắn, mắt hắn có thể thấy, tai hắn có thể nghe, mà ở nháy mắt kia, thân thể bị cầm cố mấy ngàn năm cũng được phóng thích từ trong bóng tối.

Hắn cúi đầu nhìn bàn tay mình, có cảm giác không chân thật. Trong lòng không kích động, không hưng phấn cũng không phẫn nộ thương cảm, phảng phất như tất cả tình cảm đều thăng hoa trong tiếng thần chú liên tục truyền đến kia. Chính bản thân hắn ở tại một nơi giống như nhà mồ, mà thân thể vốn cần phải ngủ say cùng quan tài vàng dưới lòng đất của hắn, lúc này đang lẳng lặng nằm trong một cái hộp trong suốt phủ đầy bụi bặm.

Chăm chú nhìn một hồi, hắn xoay người theo cầu thang đi về phía tia sáng duy nhất trong bóng đêm.

Thân thể không thực thể xuyên qua cửa gỗ, ánh nắng lâu lắm không gặp thấu vào từ cửa sổ làm hắn thở một hơi thật dài. Hắn có linh cảm, không quá lâu sau sẽ có người tới đón hắn.

“ Mẹ?” Âm thanh non nớt làm hắn quay đầu, trên góc giường đơn sơ có ngồi một đứa trẻ nhỏ, tóc nâu gợn sóng cùng gương mặt tàn nhang, còn hai con mắt màu xanh kia, rõ ràng là một đứa trẻ ngoại tộc.

Bất quá, làm hắn cảm thấy khó tin chính là hắn lại có thể hiểu ngôn ngữ của đứa trẻ này. Hắn đi đến bên giường, bình tĩnh nhìn đứa trẻ, sau đó vươn bàn tay bán trong suốt, kẻ quấy rầy giấc ngủ ngàn thu của hắn, trộm đi thân thể hắn đều phải chịu trừng phạt!

Lúc tay hắn tiếp xúc đến đỉnh đầu đứa trẻ, nó đột ngột lộ ra vẻ mặt sợ hãi hoảng loạn bắt lấy tay hắn, nói. “Chẳng lẽ là ba? Ba trở về!”

Hắn kinh ngạc nhìn bàn tay không thực thể bị nắm lấy, hắn thậm chí có ảo giác rằng mình cảm thấy nhiệt độ cơ thể thuộc về người khác mà mình vốn không thể cảm nhận được nữa. Nhìn đồng tử màu lam phản chiếu hai cái bóng của mình, lại không thể đối diện, hắn nâng tay vẫy vẫy trước mắt đứa trẻ —- nhưng đối phương cũng không phản ứng.

“… Ngươi, tên gì?”

Đứa trẻ hiểu câu hỏi của hắn, lập tức lộ ra vẻ mặt thất vọng.

“ Không phải ba à… Xin lỗi chú.” Đứa trẻ thì thào, đồng thời muốn thu hồi bàn tay quá mức thất lễ, khoảnh khắc độ ấm kia rời khỏi, trong lòng hắn đột ngột nổi lên một chút mất mát, hóa ra đó cũng không phải ảo giác của hắn.


“Con là Abe! Chú là bạn của mẹ sao?”

“ ….. Cha ngươi đâu?”

Nụ cười của đứa trẻ chạm đến một góc nào đó sâu trong nội tâm hắn. Ký ức bị thời gian xâm thực lại hiện rõ lên, đứa trẻ trước mắt làm hắn nhớ tới con trai mình, lúc hắn vẫn còn là dân thường, cũng từng hưởng thụ hạnh phúc cha con, khoảng thời gian mà đứa con nhỏ đáng yêu của hắn đi theo phía sau không ngừng kêu hắn… Giữa ngực hắn dâng lên tình cảm dịu dàng của một người cha.

“ Con cũng không biết ba đi đâu, ba…. Ba cũng không vứt bỏ con đâu, đúng không?” Abe cắn môi, trên mặt lộ ra sợ hãi pha lẫn bất an.

“ Cha ngươi không có vứt bỏ ngươi, hắn sẽ không làm thế.” Hắn vô thức muốn vươn tay sờ tóc Abe an ủi, nhưng bàn tay bán trong suốt của hắn lại xuyên qua thân thể Abe, hắn sững sờ nửa ngày, không khỏi cười khổ, đúng vậy, hắn chỉ là một “vật” không có thực thể, nhưng đứa trẻ trước mắt lại có thể chạm vào hắn, đây chẳng lẽ là một trò đùa của thần thánh?

“ Cám ơn chú.” Abe mỉm cười trẻ con.

“ Mắt của ngươi không nhìn thấy sao?”

“ Vâng, vì Abe ham chơi từ trên cây té xuống.”

“ Vậy sao?” Như hồi tưởng bản tính hiếu động ham chơi của trẻ nhỏ, hắn không khỏi cong khóe miệng lên. Lúc này, cửa đối diện đột ngột mở ra, một người phụ nữ mặc đầm đỏ lảo đảo đi đến.

“ Mẹ…?” Abe rút thân thể lại như e ngại cái gì, đó cũng không phải bộ dạng nên có khi người mẹ yêu dấu đến.

“Mày còn sống à! Cầm máu thịt tao ăn đi, tạp chủng con dơ bẩn!” Người phụ nữ ném túi giấy trên tay xuống đất rồi loạng choạng rời khỏi, bụi bặm tung lên bay múa trong ánh sáng, lộ vẻ u sầu vô danh.

“ Xin lỗi chú…” Abe cười, sắc mặt lại tái nhợt dị thường. “Mẹ…. Bình thường cũng không như vậy, mẹ, mẹ vì ba không ở nhà…” Abe quen tính cắn môi gục đầu xuống trầm lặng sờ soạng một hồi, từ trên giường đi xuống.


Lúc này hắn mới phát hiện quần áo của Abe đã không nhìn ra màu sắc ban đầu, cổ tay cùng mắt cá chân lộ ra từ ống quần áo phảng phất như sờ nhẹ sẽ gẫy ra. Hắn thấy Abe quỳ dưới đất, lấy tay sờ soạng gì đó, hắn tiến lên phía trước cúi người muốn nhặt túi giấy lên cho nó, nhưng đầu ngón tay hư không của hắn lại không thể bắt lấy bất cứ thứ gì. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn đứa trẻ gầy yếu chậm rãi dịch chuyển đầu gối trên sàn nhà dơ bẩn, lần mò.

Từng là Pharaoh nắm giữ đế quốc Ai Cập, từng tin tưởng bản thân không gì không làm được, hắn lúc này ngay cả một việc dễ dàng như vậy cũng không thể làm… Hắn nắm chặt nắm tay, khóe miệng mím thành một đường thẳng tắp, mày nhíu chặt, dường như cũng lộ ra cảm giác vô lực trong lòng.

Abe đụng đến túi giấy, thở phào ngồi dưới đất, mở túi giấy ra ngửi ngửi như con chó nhỏ, cong khóe miệng lên. “Là bánh mì phô mai, chú muốn ăn không?”

Nụ cười rực rỡ ngây thơ phảng phất như chưa bao giờ chịu qua ô nhiễm nhân thế làm hắn dao động, phảng phất như trái tim cùng tình cảm đã chết ngàn năm trước lại được phục sinh ở khoảnh khắc này. Hắn chậm rãi đến gần Abe, quỳ một gối xuống trước đứa trẻ, lại vươn tay nhưng vẫn không thể chạm đến nụ cười kia. Trong lòng hắn âm thầm cầu nguyện chư thần, để hắn có thể có lại đôi tay có thể an ủi Abe, dù chỉ một chốc thôi cũng được.

“ Chú?” Không được đáp lại, Abe nghiêng đầu lộ ra vẻ mặt khó hiểu.

Một khắc ôm lấy Abe, hắn thở một hơi, trong lòng ca ngợi chư thần thỏa mãn tâm nguyện của mình.

“ Chú… Chú?”

“ Trên mặt đất rất lạnh.” Hắn ôm Abe nhỏ gầy về tới trước giường, để Abe trên đùi mình, hoài niệm năm tháng đã mất đi. Nhưng đứa trẻ lại co quắp vặn vẹo thân thể như để ý gì đó.

“ Sao thế?” Abe kháng cự làm hắn cảm thấy không hài lòng, bất giác hạ thấp giọng nói.

“Con, trên người con rất hôi…”

Câu trả lời của Abe làm hắn ngây ra một lúc rồi cười to thành tiếng, sau đó yêu chiều vuốt tóc gợn sóng của Abe như bất cứ người cha chú nào.

Họ cùng nhau chia sẻ bánh mì tuy cứng lạnh nhưng vẫn ngon, lúc Abe xé bánh mì cho hắn, nhiệt độ hơi cao đặc thù của trẻ con từ khóe miệng truyền tới toàn thân hắn, ấm áp bọc quanh trái tim hắn, làm hắn thậm chí có ảo giác mình còn sống.


Hắn kể cho Abe những câu chuyện cổ xưa, những chuyện từng xảy ra trong vương quốc hắn từng cai trị. Abe ngước đầu, con mắt mở to tuy không nhìn thấy lại sáng ngời, lẳng lặng lắng nghe hắn kể, ngay cả những câu hỏi ngốc nghếch đặc thù trẻ con thỉnh thoảng hỏi ra cũng làm tâm tình hắn vô cùng vui vẻ.

Sau khi mặt trời xuống núi, trong phòng hoàn toàn tối xuống, Abe đã hít thở đều đều trong ngực hắn. Hắn vuốt nhẹ mái tóc đứa trẻ, cảm nhận cảm giác thương yêu liên tục tràn ra.

[[ Pharaoh…]]

Từ ngoài cửa sổ truyền đến tiếng gọi làm hắn quay đầu lại, hắn có thể thấy một con thuyền mặt trời cực đại đang chậm rãi đi tới ngoài cửa sổ. Anubis, sứ giả từ thế giới của người chết đang cầm vương miện tới nghênh đón hắn.

Hơn ba nghìn năm, hắn rốt cuộc đợi đến được ngày này. Rõ ràng phải cảm thấy thỏa mãn, nhưng nhiệt độ cùng sức nặng trong ngực lại làm hắn dâng lên một chút mất mát.

[[ Pharaoh… Thần xuống đón ngài…]]

Hắn đặt Abe lên giường, cẩn thận đắp chăn cho nó, lúc đang chuẩn bị rời đi, góc áo lại bị níu chặt, Abe tỉnh dậy lộ ra vẻ mặt đáng thương phảng phất như bị vứt bỏ.

“ Chú, chú, chú phải đi sao?”

Hắn nhìn Abe, lại nhìn thuyền mặt trời ngoài cửa sổ, lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, ngồi trở lại bên giường.

“ Ta không đi, không đi…”

Những ngày ở cùng Abe là thời gian vui vẻ nhất của hắn.

Hắn cũng thấy như vậy, bắt đầu từ khi hắn lên làm quan cho đến khi trở thành Pharaoh, cuộc sống an bình liền biến mất trong ký ức. Âm mưu, đố kị, phản bội quay chung quanh người hắn, ngoại trừ tà ác ra, dường như không có cái khác, hắn thậm chí cũng không thể cho vợ con toàn bộ tình cảm cùng niềm tin. Ai có thể ngờ sau ba ngàn năm chết đi, hắn mới lại cảm nhận được chỗ tuyệt vời của yêu thương cùng tín nhiệm? Nhưng đây quả thực rất mỉa mai, không phải sao?

Nhưng những ngày tuyệt vời ấy lại ngắn ngủi như thế. Chỉ vẻn vẹn qua một tuần, Abe tuy nhỏ gầy nhưng coi như mạnh khỏe lại đột ngột ngã bệnh, mà hắn chỉ có thể trơ mắt bất lực nhìn Abe phát sốt, trở nên càng lúc càng yếu ớt, thậm chí giúp Abe uống nước vắt khăn hắn cũng không làm được.

[[ Pharaoh…..Pharaoh….]]

Hắn quay đầu nhìn sứ giả từ thế giới của người chết bên ngoài cửa sổ, bỗng nhiên bừng tỉnh hiểu ra, Abe lại biến thành như vậy… Đều là do hắn.


“ Chú… Chú đừng rời khỏi con…” Có lẽ đang ngủ lại cảm thấy gì đó, Abe thống khổ nói mê.

Tiếng gọi bi thương này làm hắn thở thật dài, hắn đi đến trước giường cúi người hôn lên trán Abe, cảm giác nóng cháy hơi mặn truyền đến từ môi làm hắn dao động. Không muốn rời khỏi, lại không thể không đi, vì hắn chỉ là một ảo ảnh lưu lại trên thế giới này…

[ Con trai ta, chư thần phù hộ ngươi, Horus trao con mắt mới cho ngươi, để ngươi lại thấy được ánh sáng…]

Abe mở mắt ra giữa hốt hoảng, nó phảng phất như thấy một người đàn ông đầu đội vương miện toàn thân phát ra hào quang màu vàng, phảng phất như đi ra từ chuyện cổ, đang trôi nổi ở không trung, được rất nhiều quái vật đầu sói vây quanh rồi biến mất ở ngoài cửa sổ…

“Chú…” Abe vươn tay kêu gọi, nhưng không cảm thấy hương vị ấm áp dễ chịu kia nữa.

Ngày hôm sau, Abe hết sốt, hơn nữa khôi phục thị lực như kỳ tích, mà không quá lâu sau, người cha rời nhà đã lâu của nó cũng trở về. Cha nó bán xác ướp trong tầng hầm cho viện bảo tàng, số tiền có được giúp nhà bọn họ trở nên giàu có, Abe cũng nhờ đó mà tiếp tục được đi học, khôi phục cuộc sống một đứa trẻ nên có. Đối với chuyện xảy ra mấy ngày đó, Abe vẫn cho rằng là mình quá mức cô độc mà sinh ra ảo giác, theo tuổi tăng lên, những ký ức đó cũng dần bị y quên lãng.

Địa điểm hưởng tuần trăng mật của Abe là ở Ai Cập, y mang vợ tới viện bảo tàng Cairo, lúc vợ nói không ngừng như một con chim nhỏ líu ríu, ánh mắt Abe bị một xác ướp trong quan tài thủy tinh thu hút.

“ Ramesses Menpehtyre Pramesse.”

Lúc trông thấy cái tên trên bản giới thiệu vắn tắt, tim Abe như bị một bàn tay vô hình gắt gao bóp chặt, y hình như đã từng nghe ai đó nói cái tên này trong trí nhớ xa xôi… Nhưng là ai đây? Là ai ôm y vào trong ngực, dùng giọng nói trầm ổn dễ nghe kể cho y những câu chuyện phảng phất như thuộc về thế giới khác?…. Abe nhắm mắt lại cố gắng hồi tưởng, nhưng ký ức vỡ vụn làm sao cũng không thể ghép lại.

“Anh yêu?”

Vợ lo lắng nhìn y, tầm mắt mơ hồ làm y kinh ngạc phát giác mình đã rơi lệ! Nhưng y hoàn toàn không biết nước mắt này vì sao mà chảy.

“ Không có gì! Chúng ta đi thôi!” Abe hoảng loạn lau nước mắt thúc giục vợ rời khỏi. Y lại liếc xác ướp nằm trong quan tài, cố gắng bình ổn tình cảm bi thương lại khiến người ta hoài niệm tuôn trào trong cõi lòng. Không quá một hồi, bóng dáng họ liền bị chôn vùi trong đám du khách liên tục tiến vào.

“ Các vị du khách, xác ướp này là Ramesses I, người sáng lập vương triều thứ 19, thời gian ngắn ngủi ông ta trị vì là một thời đại cường thịnh trên lịch sử Ai Cập, đáng tiếc, chỉ một năm lẻ bốn tháng sau khi lên ngôi, vị Pharaoh bình dân này liền qua đời, ông ta khi còn sống uy phong lẫm liệt, di thể sau khi chết lại bị lưu lạc… Bắt đầu từ thế kỷ 19, ông liền rơi vào tay tội phạm buôn lậu, qua nhiều lần trắc trở, rốt cuộc năm 1XXX, được mua đi ở viện bảo tàng Carlos Atlanta nước Mỹ với giá hai triệu đôla. Đầu năm nay mới trở về quê hương mình…”

Tiếng giải thích phóng thanh truyền ra cùng âm thanh khách thầm thì đánh vỡ yên lặng trong viện bảo tàng, chỉ có vị Pharaoh là vẫn còn tiếp tục ngủ say trong tiếng bàn luận của mọi người…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận