Tôi được chú đưa vào xe, lúc nãy vui bao nhiêu thì bây giờ lại buồn bấy nhiêu.
Dù đã được giải oan nhưng tôi vẫn buồn khi người thân, bạn bè, ngay cả mẹ cũng lần lượt phản bội khiến tôi loay hoay không biết xoay sở như thế nào.
Tôi không biết phải tin ai, trong lòng rối như tơ vò, tôi bật khóc nức nở như một đứa trẻ.
Chú thấy vậy liền lập tức ôm tôi vào lòng, vuốt ve mái tóc của tôi.
- Đừng khóc, anh biết em đang buồn vì một người bạn không đáng có.
Em quên đi được không? Từ giờ anh sẽ bảo vệ em, chỉ cần em tin anh thôi, được chứ?
Tôi không hiểu sao đối với chú, tôi lại không ngừng khóc.
Trước đây, lúc nào tôi cũng tỏ vẻ mạnh mẽ, kiên cường và bất khuất nhưng đối với chú lúc này tôi lại yếu lòng bật khóc như mưa.
Tôi thực sự buồn, nghĩ lại về những lời nói giả dối của Cao Mỹ Hạnh, tôi không ngừng đau đớn và rùng mình, dù mọi chuyện đã rõ ràng, dù là tôi không hề sai.
Nhưng tôi thực sự thất vọng và buồn bã về một người bạn thân như cậu ấy.
Giờ đây tôi mới thấm thía câu: Lời nói có thể giết chết một con người.
- Nín đi nào, phải để gương mặt thật xinh đẹp đi gặp người quan trọng nữa...
Tôi bỗng ngước đôi mắt ngập nước lên nhìn chú.
- Gặp...gặp ai?
- Bí mật! Em chỉ cần biết là, anh đang trên đường lấy lại lòng tin ở em là được.
Lại là bí mật, chú nói như vậy khiến tôi sinh ra cảm giác tò mò kinh khủng.
Lau nước mắt cho tôi, chú hôn lên trán tôi rồi lại tiếp tục đặt tay vào vô lăng lái xe.