Hôm sau thức dậy thấy mình nằm trên giường Lý Hiên lòng Liên Thành bồi hồi khó tả, không biết trong đầu đang nghĩ gì mà mặt hớn hở cười tít cả mắt.
Cậu ta e thẹn rồi chui mình vào trong chăn cười khúc khích.
Mãi đến khi nghe thấy giọng Lý Hiên cậu mới chui ra.
Thấy cậu đã thức Lý Hiên mang đồ sáng tới, trong phần ăn lại có Socola nóng mà cậu ta thích, nhận lấy bữa sáng mà Lý Hiên đưa, mặt Liên Thành ngại ngùng ửng đỏ như vừa làm chuyện gì xấu, thấy vậy Lý Hiên lo lắng hỏi:
"Cậu bị làm sao vậy" - đưa tay lên sờ mặt "Sao tự nhiên mặt đỏ thế này, hình như đâu có sốt"
Liên Thành ngại ngùng đẩy cậu ta ra: "Ai nói tôi sốt, chắc tại trời nóng mà tôi lại chui vào chăn nên vậy á"
Nói rồi cầm bữa sáng trên tay trèo xuống giường đi thẳng đến bàn ăn.
Lý Hiên nhìn ra ngoài trời rồi nhìn lại Liên Thành mặt hiện dấu chấm hỏi to đùng khi thấy bên ngoài trời đang mưa điều này có thể làm mặt cậu ta ửng đỏ được sao.
Lý Hiên nhìn cậu ta chăm chú ăn bữa sáng cười một cách mãn nguyện.
Ăn xong bữa sáng cả hai cùng đến trường, trong thời tiết vừa mưa vừa lạnh, hai người cùng che một chiếc ô nhưng không đủ để che cả hai.
Lý Hiên nhìn thấy bờ vai Liên Thành đang bị ướt và hơi lạnh, lòng cậu có chút lo lắng, cậu ôm Liên Thành đứng sát vào người mình, Liên Thành có chút giật mình nhưng không phản kháng.
Cả hai nhìn nhau, đôi mắt của họ tràn đầy tình yêu nhưng không nói thành lời, họ đều biết bản thân như thế nào với đối phương, chỉ là ngần ngại không dám nói ra.
Trong khoảnh khắc đó, thời gian dường như dừng chỉ có ánh mắt của họ là chao đảo liên tục khi nhìn đối phương.
Không biết Liên Thành đang nghĩ gì liếc nhìn Lý Hiên một cái rồi ngập ngừng nhẹ giọng nói: "Cậu biết không, đôi khi tôi cảm thấy như mình đang đi trên một con đường vô tận nào đó, mà không biết khi nào mới tới đích" - Lý Hiên ôm chặt bờ vai cậu và trả lời: "Vậy tôi sẽ đi cùng cậu, luôn ở bên cậu, cùng cậu vượt qua mọi khó khăn và tìm được đích đến của chúng ta" nói rồi nhìn Liên Thành cười một cách cưng chiều.
Họ đi gần đến nhà Nhất Đinh thì thấy lớp trưởng đứng ở trước cửa đợi, Nhất Đinh đi ra hai người họ vui vẻ cùng đến trường, Liên Thành và Lý Hiên nhìn nhau, không cần nói cả hai cũng hiểu đối phương đang nghĩ gì.
Liên Thành nhìn Lý Hiên cười một cách nham nhở, cậu ta biết Liên Thành đang có ý định gì, muốn cản người lại nhưng không thành đành chiều theo ý của cậu ta.
Thấy Lý Hiên cũng chấp nhận cho hành động sắp làm của mình, cậu ta nhanh chân chạy lên phía trước chụp lấy ô trên tay Nhất Đinh, Nhất Đinh ngơ ngát nhìn ô của mình bị Liên Thành lấy đi một cách bất ngờ, lớp trưởng Hân Vy đứng bên cạnh nghiêng ô của mình về phía Nhất Đinh cười ngại ngùng nói: "Cùng đi ô với tớ cũng được"
Lý Hiên từ sau đi lại vỗ vai Nhất Đinh nói nhỏ: "Chúng tôi tạo cơ hội cho cậu đó, rán mà thể hiện đi" nói xong chạy theo Liên Thành đến trường.
Tối đó Liên Thành muốn gặp Lý Hiên, vẫn muốn cùng cậu ta ôn bài cho kỳ thi, vừa ăn tối xong đã hớn hở mở điện thoại ra gọi cho Lý Hiên, nhưng khi đầu giây bên kia "Alo" tim cậu bị hẫn một nhịp.
Người nghe máy là giọng của một đứa con gái.
Liên Thành im lặng không nói gì đến khi đầu giây bên kia "Alo" lại một lần nữa cậu ta mới hỏi bằng giọng không cảm xúc:
"Lý Hiên có ở đó không? Cho tôi gặp cậu ấy một chút"
Đầu giây bên kia trả lời: "Anh Lý Hiên đang tắm ạ, có gì tí nữa em bảo anh ấy gọi lại cho anh nhé"
Liên Thành khó chịu hỏi tiếp: "Cậu là ai? Sao lại cầm máy của Lý Hiên"
Bên kia trả lời: "Em á, em làm người đặt biệt của anh ấy, hihi" nói rồi còn cười khúc khích
Nghe đến đây mặt Liên Thành biến sắc, cậu ta hầm hực cúp máy mà không nói lời nào.
Lúc sau Lý Hiên gọi lại nhưng cậu không nghe máy.
Ngồi đó nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại ánh mắt đầy sát khí.
Hôm sau cậu ta không đợi Lý Hiên mà bỏ đi trước, đến lớp Lý Hiên buồn tủi nhìn cậu ta bằng ánh mắt thắc mắc, nhưng Liên Thành không thèm để ý, Lý Hiên đi lại hỏi thì cậu hầm hực né tránh rồi bỏ đi.
Lý Hiên khuôn mặt vừa vô tội lại đáng thương không hiểu tại sao Liên Thành lại giận mình.
Trong lớp học Liên Thành không nói lời nào dù Lý Hiên năm lần bảy lượt tìm cách bắt chuyện, cậu ta cũng vờ như không nghe thấy.
Người đáng thương nhất có lẽ là Nhất Đinh khi vừa hỏi cậu ta một câu đã bị cậu ta trút hết bao nhiêu sự bất mãn, ấm ức từ tối đến giờ lên đầu mình.
Nhất Đinh khuôn mặt đáng thương nhìn qua Lý Hiên nói: "Tôi đã làm gì sai?"
Lý Hiên biết Liên Thành nổi giận với Nhất Đinh là do mình, nên cũng có an ủi nhưng không đáng kể.
Nhất Đinh gương mặt hờn dỗi quay qua nhìn lớp trưởng làm nũng: "Cậu ta quát tớ" - Lớp trưởng thấy vậy cũng an ủi Nhất Đinh.
Kết thúc buổi học Liên Thành lại bỏ về trước, lần này Lý Hiên đuổi theo kéo cậu ta lại nói cho ra lẽ, nhưng lời chưa kịp nói từ xa đã có người gọi:
"Anh Lý Hiên" nghe thấy giọng nói này Liên Thành ngờ ngợ có chút quen, quay đầu lại nhìn thì thấy một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn đi lại phía hai người họ.
"Sao em lại đến đây?" Lý Hiên hỏi
"Em đến đón anh nè" người kia trả lời, giọng nói có chút điệu đà
Liên Thành thấy vậy hầm hực bỏ đi, thì Lý Hiên kéo lại: "Đợi một chút, về cùng đi"
Liên Thành hất tay cậu ta ra mặt cáu kỉnh: "Khỏi, cậu về với cô em xinh đẹp này đi"
Người kia thấy giọng Liên Thành có chút quen liền hỏi: "Anh là người tối qua gọi cho anh Lý Hiên đúng không? Em là người đã nghe máy nè"
Lý Hiên nghiêng đầu nhìn cậu ta thắc mắc: "Tối hôm qua cậu gọi cho tôi?"
Liên Thành còn chưa trả lời nhỏ em gái bên cạnh đã nói: "Vâng ạ, em quên mất không nói lại với anh, anh ấy gọi lúc anh đi tắm ạ"
Thấy hai người trò chuyện mặt Liên Thành càng thêm bực bội, cậu hầm hực bỏ đi không thèm nhìn lại.
Lý Hiên nhận ra cậu giận có lẽ là vì chuyện này.
Lý Hiên mặt cưng chiều thở dài một cái rồi đổi theo kéo cậu ta lại giải thích.
"Đợi đã, làm gì mà đi vội thế?"
Liên Thành hầm hực đáp: "Đi để cậu nói chuyện với người đặc biệt của cậu"
Nghe là biết cậu ta đang dỗi cỡ nào rồi.
Cậu hầm hực nhìn thẳng vào mắt Lý Hiên đôi mắt long lanh sắp khóc.
Thấy vậy Lý Hiên nhẹ nhàn nói: "Em ấy là Lý Tuyết Lạc là em họ của tôi, người đặt biệt mà cậu nói, với tôi chỉ có một người, người đó là ai cậu cũng biết mà"
Nghe vậy Liên Thành liền vui trong lòng nhưng vẫn tỏ ra thái độ đang giận, cậu quay lưng đi, mặt ngại ngùng, cười mỉm.
Lý Hiên đi theo sau treo ghẹo càng làm mặt cậu ta ửng đỏ.
Chỉ có mỗi Lý Tuyết Lạc đứng ở đó ngơ ngát không hiểu chuyện gì, nhìn người anh trai yêu quý của mình bỏ mình lại để đi dỗ dành người bạn của anh ta..