Sự xuất hiện của Lý Tuyết Lạc đã giúp mối quan hệ của Lý Hiên và Liên Thành thêm một bước tiến mới.
Cảm xúc và tình cảm tuy không nói thành lời nhưng hành động và cử chỉ đã cho thấy họ thật sự thích nhau.
Lý Hiên ít nói chỉ biết thể hiện qua hành động, còn Liên Thành thì vô tư không giỏi bày tỏ và thể hiện nên mãi họ vẫn chưa nói ra tình cảm của mình giành cho đối phương.
Hôm nay là ngày lễ Halloween, tối đó Lý Hiên, Liên Thành, Lý Tuyết Lạc cùng Nhất Đinh đến hội chợ ở cuối phố vui chơi, lớp trưởng vì bận việc nên không theo cùng, Nhất Đinh có chút thất vọng cả buổi đi chơi mà chẳng nói năng gì, chẳng giống Nhất Đinh của mọi ngày.
Để không khí trở nên vui vẻ hơn, Liên Thành kéo Lý Hiên chạy đi để lại Nhất Đinh cùng Lý Tuyết Lạc bơ vơ giữa hội chợ.
Lúc sau Nhất Đinh nhận được tin nhắn của Liên Thành "Nhờ cậu đưa em gái Lý Hiên đi chơi nhé, em ấy mới đến đây không rành đường lối.
Cẩn thận đừng để bị lạc.
Tôi hứa sẽ không nói với Hân Vy"
Nhất Đinh đọc xong tin nhắn có chút chán nản thở dài nhìn Tuyết Lạc nói: "Anh trai của em cùng bạn của anh bỏ đi chơi rồi, em đi cùng anh nhé, anh sẽ cho em thấy những cảnh đẹp của quê anh" - Tuyết Lạc vui vẻ giật đầu, hai người đi nhìn ngắm khung cảnh trong đêm, đôi lúc lại bị dọa bởi những người hóa trang ở hội chợ.
Tâm trạng Nhất Đinh cũng trở nên tươi tỉnh hơn.
Đang vui vẻ dạo chơi cùng Tuyết Lạc, bất chợt Nhất Đinh cảm thấy lạnh sống lưng, cảm giác như ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình, cậu ta có chút hoảng sợ mặt trắng bạch, thấy vậy Tuyết Lạc quan tâm hỏi: "Anh Nhất Đinh bị sao vậy ạ? Sao mặt anh nhợt nhạt thế? Anh không khỏe ạ? Hay mình về nhé" - Nhất Đinh không đáp rồi từ từ quay đầu nhìn về phía sau, quả nhiên có người đang nhìn cậu ta thật, miệng cậu ta lắp bắp: "H...Hân...Hân Vy?" - cậu ta gượng cười nói tiếp: "Không phải cậu nói có việc bận không đến hội chợ được à, sao lại đến rồi"
Lớp trưởng nhìn cậu ta nói: "Sợ cậu đi một mình buồn, nên tớ đến đi cùng cậu, nhưng tớ nhầm rồi, cậu tìm được người đi chơi cùng rồi, còn xinh đẹp và dễ thương hơn tớ nữa" mặt giận dõi nói tiếp: "Cậu đi chơi với cậu ấy vui vẻ nhé, tớ về" lớp trưởng vừa quay đi Nhất Đinh đã kéo lại nói: "Em ấy là em gái của Lý Hiên từ thành phố về, Lý Hiên và Liên Thành bỏ em ấy lại cho mình, mình không nở để em ấy đi chơi một mình nên mới đi cùng, không như cậu nghĩ đâu"
Lý Tuyết Lạc bên cạnh lên tiếng: "Em chào chị ạ, em là Lý Tuyết Lạc em họ anh Lý Hiên ạ, rất vui được gặp chị" vui vẻ đưa tay ra chào hỏi
Lớp trưởng ghi ngờ đáp: "Em gái Lý Hiên?"
Tuyết Lạc vui vẻ trả lời: "Vâng ạ, nếu chị đến rồi thì đi chơi cùng tụi em nha"
Lớp trưởng chần chừ một lúc rồi đi lên khoác vai Tuyết Lạc cùng đi, Nhất Đinh bị cho ra rìa lẽo đẽo theo sau hai người con gái phía trước.
Bên này Lý Hiên và Liên Thành vui vẻ đi dạo dưới ánh sáng le lói phát ra từ những quả bí vừa âm u vừa đáng sợ, một người vừa sợ ma vừa sợ bóng tối như Liên Thành chưa bao giờ muốn đến những nơi như thế này, nhưng khi có Lý Hiên cậu ta lại an tâm mà đi bên cạnh.
Bất chợt trong bụi cây có một người nhảy ra mặt trang phục bộ hài cốt khiến Liên Thành giật bắn mình nhảy lên người Lý Hiên ôm chặt lấy cậu ta run rảy.
Cú nhảy làm Lý Hiên thoáng giật mình nhưng vẫn giang tay ôm vào lòng vì sợ cậu ta bị ngã.
Mãi sau một lúc Lý Hiên an ủi cậu ta mới chịu trèo xuống, mặt ấm ức đôi mắt ngấn lệ không nói nên lời, Lý Hiên xoa đầu dỗ dành nắm chặt tay không buông.
Tâm trạng Liên Thành mới tốt lên một chút thì hai người phát hiện ra đã đi ra khỏi khu chợ từ lúc nào, càng đi càng thấy sai, bóng tối bắt đầu bao phủ hai người, chỉ có một chút ánh yếu ớt từ ánh đèn đường.
Còn chưa kịp gọi người tới giúp, điện thoại Lý Hiên đã sập nguồn vì hết pin, Liên Thành trở nên lo lắng hơn, tay cậu vẫn đang nắm chặt lấy tay Lý Hiên run rảy:
"Lý Hiên, ở đây đáng sợ quá"
Lý Hiên an ủi: "Không sao, chúng ta đi lại con đường cũ sẽ về lại chợ, nắm chặt tay tôi đừng buông"
Liên Thành nắm chặt tay Lý Hiên tuy có chút đau nhưng cậu vẫn im lặng để Liên Thành an tâm cầm lấy.
Càng đi họ càng thấy sai đường, điện thoại trên tay Liên Thành cũng sắp hết pin, gọi cho Nhất Đinh chưa nói hết câu "Tôi và Liên Thành bị lạc rồi, ở đây có hồ nước rất to cạnh đó còn có một bức tượng lớn.
Cậu..." tút...tút...thì điện thoại sập nguồn, không còn cách nào khác hai người đành gồi lại gần bức tượng lớn đó để đợi.
Thời tiết trong thời gian này khá lạnh Lý Hiên ngồi ôm Liên Thành vào lòng sưỡi ấm, hai bàn tay nắm chặt tay Liên Thành, Lý Hiên liên tục dùng hơi thở của mình sưỡi ấm cho đôi tay cậu ta.
Từng hơi thở mà Lý Hiên thở ra, lại làm tim Liên Thành liên tục loạn nhịp.
Cậu ta nhìn Lý Hiên một cách đắm đuối, rồi bất chợt hôn lên má Lý Hiên một cái, hành động vừa rồi của Liên Thành làm Lý Hiên có chút giật mình, cậu dừng hành động đang làm lại nhìn vào mắt Liên Thành nhưng cậu ta né tránh, Lý Hiên đưa đôi tay lên ôm lấy gò má cậu ta, ánh mắt có điều muốn nói, không đợi Lý Hiên mở lời Liên Thành đã chủ động hôn vào môi Lý Hiên, Lý Hiên cũng đáp lại nụ hôn đó của Liên Thành.
Trong màn đêm thanh vắng không lấy một người qua lại, ánh sáng cũng chỉ le lói một chút, có hai người đang ngồi bên bức tượng lớn trao nhau nụ hôn ngọt ngào.
Ngoài tiếng lá cây cọ vào nhau do gió, thì còn có âm thanh chóp chép phát ra từ nụ hôn cuồng nhiệt của họ.
Mãi đến khi nghe thấy giọng Nhất Đinh gọi, họ mới dừng hành động của mình lại.
Trên đường về nhà hai bàn tay ấy vẫn nắm chặt nhau.
Liên Thành mỗi lần nhìn Lý Hiên lại e thẹn mà cười mỉm.
Lý Hiên cũng đôi lần nhìn cậu ta cười thích thú.
Chắc hẳn Lý Hiên rất mãn nguyện về nụ hôn vừa rồi.
Tuyết Lạc đi phía sau nhìn hai người họ, ánh mắt ghi ngờ, quay qua nhìn Hân Vy nói: "Chị có thấy cái mà em thấy không? Chị có suy nghĩ giống em không?"
Nghe Tuyết Lạc hỏi vậy mặt Hân Vy hớn hở đáp: "Em cũng nhìn ra sao? Chị đã âm thầm chèo hai người họ lâu lắm rồi"
Hai người mới gặp mà tưởng chừng đâu đã quen từ lâu.
Ánh mắt hai người sáng lên khi tìm được người cùng sở thích với mình.
Tung tăng vui vẻ thích thú nhìn đôi chim ri phía trước mà tủm tỉm cười..