Lý Hiên đến lớp và nhận thấy có cái gì đó không đúng.
Trên đường đi, cậu cảm thấy như có ai đó đang nhìn mình từ phía sau, khiến cậu liên tục quay đầu nhìn.
Cậu nhận ra bản thân hình như đang bị theo dõi.
Đúng lúc đó, Liên Thành xuất hiện một cách bất thình lình, khiến Lý Hiên giật mình mặt tái nhợt.
Liên Thành cười và nói.
"Ôi, Lý Hiên, xin lỗi, tôi chỉ đùa thôi! Tôi thấy cậu liên tục quay đầu về phía sau, nên chỉ muốn chọc cậu một chút."
Lý Hiên nhăn mặt đáp: "Cậu là con nít à, ngoài việc bất thình lình xuất hiện ra thì cậu còn trò nào khác không?"
Liên Thành nhìn Lý Hiên với ánh mắt trìu mến: "Tôi xin lỗi, tôi không có ý gây sợ hãi cho cậu.
Chỉ là...!tôi muốn thấy cậu phản ứng thế nào."
"Thấy rồi thì làm sao" Lý Hiên đáp
"Không sao" Liên Thành trả lời
"Nhưng mà, có chuyện gì à, sao cậu liên tục nhìn phía sau thế?" Liên Thành thắc mắc nói tiếp.
"Không có gì" Lý Hiên sắc mặt không cảm xúc đáp
"Nhưng mà...." Liên Thành tò mò nhìn lại phía sau.
Lý Hiên quay đầu lại nhìn Liên Thành với một nụ cười bí ẩn trên môi.
"Ừm, có chuyện đó," cậu trả lời, giữ vẻ hồi hộp trong ánh mắt.
"Nhưng mà, tôi không thể tiết lộ ngay bây giờ.
Đó là một bí mật quan trọng."
Liên Thành cảm thấy sự tò mò của mình ngày càng tăng lên.
Cậu không thể nhịn được nữa ánh mắt cầu xin và nói: "Lý Hiên, kể cho tôi nghe một chút được không, một chút thôi."
Lý Hiên nhìn thẳng vào mắt Liên Thành, ánh mắt của cậu ta tràn đầy quyết tâm: "Nếu cậu thật sự muốn biết thì tôi sẽ nói cho cậu nghe"
Liên Thành hớn hở đi theo Lý Hiên giọng nói ngọt ngào: "Chuyện gì"
"Nhưng không phải là bây giờ" Lý Hiên đáp, câu trả lời như một gáo nước lạnh hất thẳng vào mặt Liên Thành, cậu ta tức giận hét lên: "Cậu chơi tôi đấy à."
Hai người tiếp tục bước đi trong sự tức giận của Liên Thành.
Nhưng trong lòng Liên Thành, đã giáy lên sự nguy ngờ về Lý Hiên, chắc chắn cậu ta có liên quan đến việc con mèo của cậu bị mất và căn nhà cũ kỹ mà cậu đã thấy ở cuối hẻm vào ngày hôm qua.
Vừa đến lớp Liên Thành đã thấy Nhất Đinh ủ rũ ở góc lớp, vừa nhìn thấy cậu ánh mắt Nhất Đinh lại dáy lên một cảm giác tội lỗi.
Thấy thế Liên Thành lại gần hỏi: "Sao vậy?"
Nhất Đinh ngập ngừng trả lời: "Happy, Happy"
Liên Thành hốt hoảng hỏi: "Happy bị làm sao?"
"Happy mất tích rồi.
Sáng nay khi tôi tỉnh dậy, gọi mãi nhưng không thấy Happy trả lời, thức ăn từ tối qua vẫn còn, hình như em ấy tối qua không về nhà."
Nghe được câu trả lời, Liên Thành đứng ngồi không yên, liên tục xoa đầu lo lắng cho Happy: "Happy, em ấy đi đâu được chứ"
"Sáng nay tôi đã cố tìm em ấy khi trên đường đến trường, nhưng mà không thể tìm được" Nhất Đinh nói thêm.
Lý Hiên ngồi yên trầm tư nhớ lại, hình như sáng nay cậu nhìn thấy một chú mèo xám bị một người đàn ông ôm trên tay, nhưng cậu không chắc đó có phải là Happy mà Liên Thành đang tìm kiếm hay không.
Ngoài mẹ ra, thì Happy là người thân duy nhất mà Liên Thành có.
Cậu luôn xem Happy là thành viên trong gia đình, Happy rất quan trọng với cậu, cậu có thể không có bạn nhưng không thể không có Happy.
Liên Thành định bỏ học đi tìm Happy thì bị Lý Hiên bắt lại.
"Hôm nay chúng ta có bài kiểm tra, cậu tính bỏ thi chỉ để đi tìm một con mèo à, đợi kết thúc chúng tôi đi cùng cậu."
Nghe Lý Hiên nói như vậy lòng Liên Thành đang lo lắng lại thêm bực bội cậu đáp.
"Happy không phải là mèo.
Happy là người nhà của tôi." nói xong cậu hất tay Lý Hiên ra rồi bỏ đi.
Lý Hiên nhìn qua Nhất Đinh hỏi: "Con mèo quan trọng đến thế sao?" thấy Nhất Đinh giật đầu.
Lý Hiên nhận ra mình có chút quá lời, nên cũng chạy theo Liên Thành giúp cậu ta tìm Happy.
Lý Hiên kể lại với Liên Thành việc sáng nay bản thân có thấy một chút mèo màu xám bị một người đàn ông bắt đi, đi về hướng ngược đường đến trường.
Biết Happy bị bắt đi Liên Thành trong lòng bồn chồn lo lắng, sắc mặt hoảng loạn ánh mắt rưng rưng nói.
"Đó chắc chắn là Happy, ở xóm này chỉ có mỗi Happy có lông mèo màu xám.
Lý Hiên, giúp tôi tìm Happy được không, ngoài mẹ ra, Happy là người thân duy nhất của tôi, mất em ấy rồi tôi không còn người thân nữa."
Thấy Liên Thành lo lắng khôn nguôi, Lý Hiên vỗ nhẹ vào lưng an ủi: "Không sao tôi giúp cậu tìm."
Hai người đi được một đoạn, thì phát hiện trên những hàng rào có dấu vết của Happy.
Ai đó đã cố ý để lại lông của Happy ở đó, hai người lần theo những sợi lông mèo, đi đến một căn nhà bỏ hoảng ở tuốt cuối thôn.
Bước vào bên trong Liên Thành liên tục gọi Happy, ngay lập tức nghe thấy phản hồi của Happy "Meooooo" Liên Thành gấp gáp hỏi: "Happy, em ở đâu?"
"Tìm mèo hả" bất ngờ có một giọng nói cất lên, anh ta xuất hiện, ôm Happy trong tay vút ve, Lý Hiên bất giác lùi lại phía sau khi nhìn thấy anh ta.
Nhìn như hai người họ quen biết nhau.
Lý Hiên kéo Liên Thành về đứng sau lưng mình, ra dáng vẻ chở che.
"Anh là ai? Tại sao lại bắt Happy của tôi" Liên Thành hỏi
Người kia nhết môi cười: "Tôi biết ngay là hai cậu sẽ đi cùng nhau mà, lựa chọn bắt mèo để cau dẫn hai cậu đến quả thực không sai"
"Tôi và anh không quen biết nhau, tại sao lại muốn làm hại Happy?" Liên Thành hỏi tiếp
"Xin lỗi tôi chỉ muốn gặp lại bạn cũ thôi, nhưng mà khó quá, nên mới phải dùng cách này.
Nhưng cậu yên tâm tôi không làm mèo của cậu bị thương đâu." nói rồi anh ta nhìn về phía Lý Hiên mở nụ cười ma mị: "Lâu rồi không gặp.
Lý Hiên."
Liên Thành ánh mắt ghi ngờ nhìn về Lý Hiên, không đợi Liên Thành hỏi, Lý Hiên đã lên tiếng: "Anh muốn gì?".
"Không gì cả, chỉ là nhớ cậu nên tìm đến, chúng ta nói chuyện một chút được không?" anh ta nói
"Chuyện giữa tôi và anh đã kết thúc rồi đừng làm phiền đến cuộc sống của tôi nữa" Lý Hiên đáp
Nghe cuộc nói chuyện của hai người, Liên Thành nhận ra họ là người quen, và việc người kia bắt mèo của cậu chỉ vì muốn gặp Lý Hiên đã làm cho Liên Thành tức giận chen ngang cuộc nói chuyện của họ.
"Chuyện của hai người thì liên quan gì đến tôi và Happy, cậu ở đây tự giải quyết chuyện của mình đi, còn anh trả Happy lại cho tôi"
Anh ta nghe Liên Thành nói vậy thì cười lớn: "Haha cậu nhìn đi, Lý Hiên, cậu thấy chưa? ngoài tôi ra thì không ai thật sự xem cậu là bạn đâu.
Ngay lúc này đây, cậu ta chỉ quan tâm đến con mèo và chỉ muốn đưa có đi.
Còn cậu thì sao, cậu lại bị bạn bỏ rơi rồi.
Lý Hiên về lại thành phố với tôi đi ở đây không ai hoan nghênh cậu đâu."
Lý Hiên thầm nghĩ, ở đây thật sự không ai hoan nghênh cậu sao, không ai xem cậu là bạn sao"
Liên Thành vẻ mặt tức giận bước lên phía trước nhìn chẳng vào mắt anh ta đáp, sau khi nghe những lời nói khó nghe đó.
"Cái gì mà không xem Lý Hiên là bạn bè, cái gì mà Lý Hiên bị bỏ rơi, tôi nói cho anh biết, tôi chính là bạn của Lý Hiên.
Tôi không cần biết anh là ai, anh và Lý Hiên có quan hệ gì, anh thử đụng vào cậu ấy xem, anh có yên với tôi không." giọng nói thách thức của một cậu học sinh mười sáu vang vọng khắp nhà.
Nghe được những lời này trong lúc bản thân gặp chuyện, Lý Hiên nhận ra Liên Thành thật sự xem cậu là bạn rồi.
Lý Hiên nhìn Liên Thành ánh mắt đầy hạnh phúc.
"Vậy thì phải xem cậu làm gì được tôi, Cậu có giỏi thì lại đây, tôi trả con mèo cho cậu, trả cả cậu ta nữa" anh ta nghe vậy sắc mặt thay đổi đáp.
Sợ Liên Thành gặp nguy hiểm khi đối chất với anh ta, Lý Hiên nắm tay Liên Thành kéo cậu về sau lưng.
"Cậu không nên đối mặt với anh ta, đứng yên ở đây, tôi sẽ mang Happy về cho cậu." Lý Hiên nói nhẹ nhàng, giọng điệu trầm thấp.
"Tôi sẽ không để cậu và Happy bị thương, tin tôi đi." Liên Thành cảm nhận được sự ấm áp từ tay Lý Hiên trong lòng lại có thêm cảm giác khó tả..