Bức Thư Tình Vô Danh


Trần Lăng Tùng ở trên xe nhắn một tin cho Lâm Tiêu:
– Bọn tớ đi về trước.

Lâm Tiêu giống như vẫn luôn ngồi chờ di động, sau một giây liền nhắn lại:
– Cậu có chuyện gì vậy, cậu và Sư Tuyết không có việc gì chứ?
Trần Lăng Tùng nhìn thoáng qua Sư Tuyết đang ở vị trí lái xe, Sư Tuyết lập tức cong môi.

Cười cái gì mà cười.

Trần Lăng Tùng thấy hắn liền bực bội, lực đánh chữ cũng nhịn không được mạnh một chút:
– Không có gì.

Cậu ấy rất ổn.

Lúc này lại nhận được wechat của lớp trưởng.

– Nghe Lâm Tiêu nói các cậu không có việc gì, vừa rồi cậu nổi giận? Kỳ thật đừng nói cậu, bọn tớ nghe đều nghe không lọt, bọn họ thật quá đáng! [phẫn nộ] [phẫn nộ]
Chạy ra dưới xúc động, một mặt là vì đám người âm dương quái khí, bầu không khí ở hiện trường giằng co không dứt, mặt khác chính là vì Sư Tuyết.

Quá nhiều chân tướng đánh sâu vào, Trần Lăng Tùng nhất thời chỉ muốn rời đi căn phòng có Sư Tuyết, nhưng vô dụng, hắn lại đuổi theo.

– Đừng lo lắng bọn tớ, thật sự không có gì.

– Ai lo lắng cậu! Tớ lo lắng chính là Sư Tuyết!
Lúc bình thường, Trần Lăng Tùng tuyệt đối bỏ qua lời trêu chọc này, gửi biểu cảm qua liền xong việc.

Nhưng lần này thì không, Trần Lăng Tùng ôm di động bật lại cậu ta:
– Liên quan gì tớ.

– Cậu lo lắng cậu ấy, cậu nói chuyện với cậu ấy đi, tìm tớ làm gì?
[ Đối phương đang đưa vào…] nhảy đi nhảy lại mấy lần, biểu hiện ra nội tâm không biết làm sao của lớp trưởng, Trần Lăng Tùng bỗng bật cười, cậu phát hỏa với người khác làm gì? Đang muốn pha trò, gửi một biểu tình “bảo bảo nổi giận” qua, lớp trưởng nhắn lại, liên tục bốn lời nhắn khá dài.

– Không phải tớ đây không dám hỏi cậu ấy sao! Năm đó mấy người này cũng không phải chưa từng nói mấy lời quá đáng hơn, lúc ấy tớ không nói dùm cho Sư Tuyết, hiện tại nhảy ra làm người tốt, đừng nói người khác, bản thân tớ đều cảm thấy mình thật giả.


– Tớ có một người bạn quan hệ khá tốt với Lục Lệ Vân, lúc Lục Lệ Vân xuất ngoại từng nói với cậu ấy, tớ đoán bọn họ chính là chia tay vào lúc ấy, cũng không biết cậu và Sư Tuyết ở bên nhau lúc nào, đoán chừng cũng thật sự không dễ dàng.

– Cậu biết không? nhất định Sư Tuyết rất thích cậu, hôm nay hầu hết thời gian cậu ấy đều đang nhìn chằm chằm vào cậu, cũng không biết mấy năm này cậu ấy đã trải qua những gì, tuy rằng cậu ấy vẫn luôn cười, nhưng vẫn khiến tớ cảm thấy khoảng cách, thật sự chỉ có khi nhìn về phía cậu, ý cười mối ở đáy mắt.

– Có lẽ tớ nghĩ nhiều, cậu xem như tớ uống nhiều rượu xông lên não, nếu cậu ấy thật sự làm sai chuyện khiến cậu tức giận, xem ở phần cậu ấy yêu cậu như vậy, cậu liền tha thứ cho cậu ấy đi?
Lúc này người không biết làm sao biến thành Trần Lăng Tùng, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê thật sự có đạo lý riêng của nó, người khác liếc mắt một cái liền nhìn thấu thay đổi của Sư Tuyết, cậu lại tốn gần hai tháng, mới dần dần nhận ra cùng tiếp thu.

Lớp trưởng nói Sư Tuyết yêu cậu như vậy, Sư Tuyết cũng nói với cậu “Tớ rất thích cậu”.

Nhưng tình yêu trong miệng một kẻ nói dối, rốt cuộc có mấy phần thật, mấy phần giả, lại do ai tới xác nhận?
Nếu chỉ đơn thuần là lòng ôm hảo cảm, ngược lại sẽ không rối rắm như vậy, là thật là giả không phải thử một lần liền rõ ràng.

Vấn đề liền ở, tình cảm tích lũy trong mười năm của cậu vượt xa bản thân “thích”.

Yêu càng sâu, càng lo trước lo sau, Trần Lăng Tùng cũng không xác định tình cảm của cậu có thể được đến đáp lại ngang bằng từ đối phương hay không.

Hơn nữa Sư Tuyết có chỗ giấu giếm, một đoạn quá khứ mơ hồ không rõ của hắn và Lục Lệ Vân kia giống như mây đen luôn bao phủ ở trong lòng Trần Lăng Tùng, không biết khi nào liền đổ mưa.

Vì thế Trần Lăng Tùng đối với một đoạn văn bản dài, chọn lọc đáp trả bằng một thứ cậu đặc biệt để ý:
– Câu gì còn quá đáng hơn?
Cậu bỗng nhớ tới gì đó, lướt lại phần lịch sử trò chuyện cũ, lần trước lớp trưởng cũng từng nhắc tới “quá phận”, nhưng lúc ấy cậu không để ý, chỉ tưởng các nam sinh trêu chọc đối với Sư Tuyết và Lục Lệ Vân.

Lần này lớp trưởng nhắn lại thật sự mau:
– Một đám người không biết đóng miệng*, không dám nói quá phận ở trước mặt cậu, lúc không có cậu tớ chạm phải hai ba lần, bọn họ ở trước mặt Sư Tuyết, trực tiếp hỏi cậu ấy “Đã làm chưa”, “Lục Lệ Vân có làm cho cậu sướng không?” “Kết quả kiểm tra sức khỏe năm nay của cậu còn bình thường không?”, Sư Tuyết không có còn nói quá đáng hơn, thậm chí có người rủa Sư Tuyết cũng mau đi chết đi, bọn họ liền không cần mỗi ngày đều lo lắng hãi hùng mình có thể bị nhiễm bệnh hay không.

(*嘴上没把门 chủy thượng một bả môn: hình dung nói chuyện tùy tiện, k suy xét hậu quả.

)
Sư Tuyết nhìn thoáng qua khuôn mặt tái nhợt của Trần Lăng Tùng trên kính chiếu hậu, hắn nhíu mày, tắt âm nhạc trong xe, “Có chuyện gì vậy, sắc mặt khó coi như thế?”
Trần Lăng Tùng thật lâu mới tìm lại được giọng nói của mình: “Lúc cấp ba… họ, bọn họ…” Cậu khó có thể mở miệng, giọng khô khốc giống sỏi cát lăn ở trên mặt nham thạch thô ráp, Sư Tuyết lại giãn mày, mở nhạc lên, hắn đáp lại một cách nhẹ bẫng: “Ồ, là chuyện đó sao.



Trần Lăng Tùng lại duỗi tay tắt nhạc, cạch một cái, chọc cho Sư Tuyết bật cười, “Cậu đừng nổi giận vì tớ, đều đã qua rồi.

Hiện tại ở trong mắt tớ, bọn họ chỉ là một đám hề nhảy nhót* tầm thường, nếu như diễn hài tốt, nói không chừng tớ còn sẽ ném tiền vào bát nứt.

Hơn nữa, chúng ta có thể làm gì, trùm bao tải kéo bọn họ vào hẻm tối đánh một trận?”
(* 跳梁小丑 khiêu lương tiểu sửu.

)
Trần Lăng Tùng bẻ đốt ngón tay, “Nếu cậu có thể hả giận mà nói, như vậy cũng không phải không thể.


Sư Tuyết kinh ngạc liếc mắt nhìn cậu, “Đừng, tớ cũng không muốn cậu tiến vào ngục giam.


“Vì sao lại là một mình tớ vào ngục giam, chẳng lẽ cậu không lên cùng tớ sao?”
“Sư Tuyết yếu đuối mỏng manh, Sư Tuyết không thể lên.

Sư Tuyết ở bên cạnh cổ vũ là được rồi: ‘móc trái hay lắm!’ ‘Trần Lăng Tùng thật soái!’ Cậu có thích không?”
(*打得好 tả câu quyền; móc trong đấm bốc í.

)
Trần Lăng Tùng không nhịn cười được, khuôn mặt kéo căng dần thả lỏng: “Cậu còn nhớ loại hình cậu đắp nặn cho mình là gì không?”
“Không phải cậu thích loại hình như vậy sao?”
“Được, cậu nói lời này cũng không biết xấu hổ, cậu có hỏi ý tứ của cơ bụng cậu chưa? Rãnh xương cậu của cậu đồng ý chưa? Ha ha, Sư Tuyết yếu đuối mỏng manh?”
Sư Tuyết cũng cười rộ lên, “So với cái này, hiện tại còn có chuyện tớ để ý hơn.


“Cái gì?”
“Tớ thích cậu, Trần Lăng Tùng.


Đèn xe là sao trời nhấp nháy, sáng long lanh, Sư Tuyết nhìn xe phía trước, để lại cho cậu một bên sườn mặt.


Thoát khỏi suy nghĩ lung tung vừa rồi, giờ phút này Trần Lăng Tùng mới chân chính có loại cảm xúc được tỏ tình.

Bức thư tình đưa ra ở mười năm trước không được đáp lại, cuối cùng người cậu thông báo lại nói thích cậu.

Trần Lăng Tùng một tay chống cằm, nhịn không được nhếch môi: “Được, tớ biết rồi.


Phong thủy thay phiên a Sư Tuyết, mười năm trước cậu hờ hững với tớ, mười năm sau tớ khiến cậu không trèo cao nổi! Trần Lăng Tùng suy diễn bộ dạng Sư Tuyết chảy nước mắt thành sông, không nhịn được cười hai tiếng.

Sư Tuyết nói một câu thật thấp: “Cậu như vậy là sẽ bị làm*.


(*被日: bị ấy ấy á.

)
Trần Lăng Tùng không nghe rõ hắn nói cái gì, cậu vui sướng ngâm nga cả đoạn đường trở về.

Lúc về đến nhà, Trần Lăng Tùng đi vào phòng khách, cởi áo khoác vắt lên thành ghế sô pha, lăn lộn một trận ngay cả cơm tối cũng chưa ăn, cậu nhìn Sư Tuyết vào cửa sau, Sư Tuyết thong thả cúi người đổi giày, làm như không thấy cậu.

Trần Lăng Tùng nói với Sư Tuyết: “Tớ đói bụng.


“Đói bụng?” Sư Tuyết lặp lại, mỉm cười nói: “Liên quan gì đến tớ?”
Đầu Trần Lăng Tùng gật được một nửa liền bất động, cậu nhìn Sư Tuyết đầy khiếp sợ: “Cậu dùng loại thái độ có lệ như vậy đối với người cậu thích sao?”
“Trần Lăng Tùng, cậu thật tệ.

” Sư Tuyết không trả lời câu hỏi của cậu, khoanh tay, nói: “Dây dưa không cho tớ câu trả lời, còn muốn tớ nấu cơm cho cậu?”
Trần Lăng Tùng gật gật đầu, mỉm cười: “Không thể sao?”
Sư Tuyết bị đơn phương kết luận là kẻ lừa đảo kỳ thật cũng không cảm thấy đuối lý, nhưng biểu tình “Là cậu đuối lý” trên mặt Trần Lăng Tùng, thật đáng yêu, Sư Tuyết cười cười, cũng gật đầu theo, vào phòng bếp nấu hai bát mì.

Hôm nay Sư Tuyết không ra ngoài mua đồ, tủ lạnh chỉ còn có một quả trứng gà cùng chút hành lá, sau khi tắt bếp, Trần Lăng Tùng ngửi thấy mùi thơm đi vào, cảm thán một câu: “Thơm quá đi!”
Trần Lăng Tùng hít vào một hơi thật sâu, Sư Tuyết chỉ vào một bát trong đó: “Cậu ăn bát này.

” Sư Tuyết giấu trứng chần ở dưới mì, hai bát thoạt nhìn giống nhau như đúc, mấy cọng hành xắt nổi lơ lửng trên mặt nước lèo, mùi thơm nức mũi.

Trần Lăng Tùng khó hiểu, lẩm bẩm nói hắn “Nhiều chuyện”, thân thể lại thành thật làm theo lời Sư Tuyết nói.

Thẳng đến khi đũa của Trần Lăng Tùng chọc đến lòng trắng trứng, cậu mới phản ứng lại.


“Sao không bỏ cả hai?”
“Chỉ có một.


Bọn họ mặt đối mặt húp mì, chóp mũi Sư Tuyết nhỏ một giọt mồ hôi, tóc mai dán chặt lấy khuôn mặt hắn, rõ ràng hắn có chút chật vật, Trần Lăng Tùng lại không dời được mắt, vẫn nhìn chằm chằm hắn không nhúc nhích.

“Sao vậy?” Sư Tuyết nói đùa: “Xem nữa tớ liền hôn cậu?”
“….

Sao cậu lại như vậy chứ?”
“Tớ thế nào, cũng không phải chưa hôn bao giờ.

Mau ăn đi, ăn xong tắm chung.


“…Tớ nói muốn tắm chung với cậu lúc nào?”
“Cấp ba, không phải mỗi ngày cậu đều muốn đi nhà tắm với tớ sao?”
“Cởi hết tắm?”
Sư Tuyết cười nói: “Cậu tắm còn mặc quần áo à?”
“Ai tắm mặc quần áo!” Trần Lăng Tùng tức đến muốn ném đũa, “Cũng không biết ai tắm, chết sống không cởi quần tam giác!”
“Muốn xem mà nói, chờ lát nữa tớ cởi cho cậu xem.


Quá vỡ mộng, từ sau khi Sư Tuyết chủ động OOC*, bắt đầu một phát không thể vãn hồi, hắn treo một khuôn mặt thanh thuần như vậy chơi lưu manh, ngược lại như cá gặp nước, không hề có chút lạ lẫm.

(*崩人设 băng nhân thiết: phá vỡ giả thiết, tính cách vốn có của nhân vật.

)
“Cậu câm miệng.


Trần Lăng Tùng vốn muốn gắp hết trứng chần vào cho Sư Tuyết, hiện tại cậu thay đổi ý định, mình cắn một miếng lớn, mới đưa cho Sư Tuyết.

Sư Tuyết nhìn cậu cười như không cười, dưới ánh nhìn chằm chằm đầy lãnh khốc của Trần Lăng Tùng làm hành động khóa miệng, ngoan ngoãn ăn hết trứng.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui