Lộc Nghiên chạy chậm đón gió đêm, từ phòng điều hòa ra nên cô thấy lạnh thấu xương.
Cô rùng mình lao ra ngoài chung cư, liếc mắt đã thấy xe của anh.
Cô bỗng nhớ tới một câu, “Em không biết mình thích anh bao nhiêu, nhưng đi gặp anh, em nhất định phải chạy.”
Xe anh giống hệt người, đường nét rõ ràng đẹp mắt, vừa nhìn đã biết đắt tiền.
Không phải cô không mua nổi, cũng không phải chưa từng ngồi ghế phó lái, chỉ là cô không thể sờ được đến tay lái.
Ôi bi ai!
Lại là đèn đỏ, cô nhìn quanh, không thấy bóng xe nào cả.
Cô nhìn thoáng qua cửa sổ xe tối đen, cố ý không đợi mà vọt qua.
Cô vừa mở cửa đã bị anh tóm gọn.
“Cố ý?”
“Định phạt thế nào?”
9 giờ tối, chiếc áo phao đen dài đến mắt cá chân của cô bị cởi ra, máy sưởi ấm quấn lấy thân.
Hùng Húc vần vò bầu ngực qua lớp tơ lụa, cười khẽ: “Mặc thật đấy à?”
“Anh bảo còn gì.” Cô để anh cởi áo phao xuống, váy ngủ hoàn toàn lộ ra.
Trời lạnh cóng, như này chẳng khác gì cởi truồng chạy ra.
Cô lấy chân trái đạp chân phải, tháo giày UGG ra, gác chân lên đùi anh, ánh đèn đường len vào trong xe, bắp chân trắng như tuyết như được mạ thêm lớp sáp, lóng lánh quyến rũ.
Từ hồi cô hỏi Hùng Húc thích gì trên cơ thể cô nhất, anh bảo là bắp chân, đặc biệt là mắt cá chân, cô liền vô cùng thích mắt cá chân của mình.
Trước đó cô luôn nghĩ là ngực, vì anh hết xoa lại nắm, giờ nghĩ lại, chắc do chỗ đó sờ sướng, công dụng không khác đồ chơi đất sét dẻo giảm stress trên mạng là bao.
“Em nghe lời tôi như thế, sao lúc tôi dặn em đừng vượt đèn đỏ, em lại bỏ ngoài tai!” Anh vuốt ve chân cô, đầu ngón tay lưu luyến ở mắt cá chân.
“Nó còn phụ thuộc vào việc tôi sẽ có được gì?”
“Xin hỏi em vượt đèn đỏ xong sẽ có được gì?” Anh nửa nghiêm nghị hỏi, nửa ngả ngớn chạm vào tơ lụa trơn bóng.
“Tôi sẽ được gặp anh sớm hơn.”
Hùng Húc ngây ra, cô nhếch đuôi mắt nói lời này, dụ dỗ người phạm tội, anh đưa mắt cá chân lên khóe miệng gặm nhẹ, nhìn cô chằm chằm hỏi: “Vậy em mặc thế này sẽ có được gì?”
Biết tỏng rồi còn giả ngu.
Lộc Nghiên đặt chân còn lại lên vai anh, thắt lưng dựng thẳng lên, phong cảnh dưới làn váy hiện ra, “Tôi rất nghe lời, chỉ mặc đúng cái này thôi.”
Đồng tử của Hùng Húc co rụt lại, mẹ kiếp!
Anh quét một vòng bên ngoài, xác định không có ai tăm tia chỗ này, liền đặt chân cô xuống rồi khởi động xe, sôi sục nói: “Em đợi đấy.”
Bên ngoài xe người đến người đi, hôm nay siêu thị giảm giá nên rất đông người, tiếng nói tiếng cười ầm ĩ, tiếng nhạc thiếu nhi trên loa phát thanh đối lập hoàn toàn với cảnh kiều diễm sắc tình trong xe.
Lộc Nghiên ngăn anh lại, “Sáng mai tôi phải lên núi Ngũ Dương thắp hương với mẹ.”
“Mấy giờ?”
“Tầm 5 giờ.” Cô vô tội chớp mắt.
Anh không nói nên lời, đưa tay bóp eo cô, “Thế em còn cố ý mặc cái này?”
“Anh bảo tôi mặc mà.” Cô nũng nịu kéo dài âm cuối, thích thú thưởng thức sự cạn lời của anh.
Trêu anh cũng vui phết.
Làm sao Hùng Húc có thể tha cho cô, lúc ở khách sạn đã nghẹn gần chết.
Anh lái xe đến đường nhỏ cạnh đường vành đai phía Tây, chỗ này không có nhiều xe cộ, dân cư cũng thưa thớt, anh đã quan sát lâu rồi.
Máy sưởi trong xe chỉnh rất cao, 26 độ.
Trên đường anh đã toát hết mồ hôi, nhưng Lộc Nghiên mặc phong phanh, nhiệt độ không thể hạ xuống.
Xe vừa dừng lại, Lộc Nghiên đã vươn người về phía ghế lái, cánh tay mảnh khảnh vòng qua cổ anh, háo hức hôn lên.
Chỗ này khá kích thích, trên đầu là tiếng xe buýt và ô tô sedan loại nhỏ chạy qua, tiếng còi ô tô chốc chốc lại vang lên.
Đèn đường và đèn pha rọi thẳng vào xe, nhưng chẳng thấy được gì cả.
Quá tuyệt.
Mỗi nơi trong thành phố đều đang chuyển động nhịp nhàng dưới ánh sáng, còn họ lại lén trộm một mảnh đất trong thành phố này, chuẩn bị thực hiện hành vi gian dâm đáng hổ thẹn.
Cô thích.
Hùng Húc còn chưa bắt đầu đã thở hổn hển, điều này gửi cho Lộc Nghiên một tín hiệu sai rằng anh không thể đợi đến lúc vận động.
Anh không cần động tay vào quần áo vì cô gái đã vội vã cởi ra giúp anh, ném áo len vào băng ghế sau, anh rất thích sự chủ động này của cô, còn cô thì dẩu miệng ra vẻ, “Tôi sợ anh đau.”
“Ừm.”
“Cái áo này đắt không?”
Anh cười khúc khích, “Em muốn làm gì? Mang nó về nhà?”
Lộc Nghiên cúi người cắn lỗ tai anh, “Tôi muốn xé nó.”
“Được, tùy em.”.