Giữa trưa Hùng Húc mới dậy, xỏ dép vào phòng tắm.
Tỉnh rượu xong người cứ nôn nao.
Tối qua anh đấm Trương Ý Trí một phát, rồi kéo Lộc Nghiên đi, lúc quay lại chỗ ngồi còn lăn tăn xem giải thích với thằng em kiểu gì, chợt thấy người đàn ông đi cùng Lộc Nghiên đang dạy cô tung xúc xắc, dưới ánh đèn mờ, ở góc độ của anh vừa hay bắt trọn nụ cười của cô.
Trương Ý Trí lại nốc cạn một cốc, gục đầu vào vai anh lảm nhảm: “Anh ơi, em phải về, vợ em vừa nhắn em bé bị sốt.”
“Em bé sốt, mày còn vác cái xác này về chọc chửi à?”
“Em biết, nhưng không về thì biết đi đâu?”
Mấy cách đàn ông có thể nghĩ ra đều vô tác dụng, ví dụ nếu không muốn chủ động thừa nhận sai lầm, họ sẽ ù ờ gật đầu cho qua.
Hùng Húc cũng uống, tuy không nhiều lắm, nhưng cũng không còn tỉnh táo như ban ngày, phản ứng đầu tiên của anh là uống rượu thôi, nghĩ nhiều làm gì.
Anh quyết định đưa Trương Ý Trí đi tăng hai.
Trước khi đi, anh liếc Lộc Nghiên một cái, không biết đêm nay cô ngủ ở đâu.
Sáng nay nhận được đoạn ghi âm, anh liền biết cô chỉ có một mình.
Anh từng dụ hỏi Lộc Nghiên, khi nào ham muốn mạnh nhất, cô e thẹn nói, sau khi uống rượu.
Nếu tối qua cô làm chuyện đó với người đàn ông đi cùng, chắc chắn cô sẽ không gửi tin nhắn, vì cô tuyệt đối không làm được mấy chuyện ghi âm trên giường.
Cô thích tắt đèn, màn hình điện thoại lại sáng trưng, thằng ngu nào không nhận ra? Ai đâu rỗi hơi ghi âm cho người bên gối nghe?
Anh nghe lại lần nữa, thuận tay gửi thêm một tin nhắn, còn chưa chờ được phản hồi của Lộc Nghiên, anh đã nhận được một cuộc gọi từ Trương Ý Trí.
Điện thoại kết nối, Trương Ý Trí im re, suốt mấy chục giây đầu chỉ có tiếng phụ nữ khóc rống, dung tích phổi rất tốt, có thể ước tính kích thước, thỉnh thoảng còn xen vài tiếng ném đồ loảng xoảng, Hùng Húc đang định mở miệng, lại nghe giọng đàn ông bên kia chửi nhỏ, “Đau!”
Dù cách một cái điện thoại, anh vẫn bất giác run lên, có chút kinh hãi.
Trương Ý Trí cầm điện thoại, trốn khỏi hiện trường ẩu đả.
“Bụp” – tiếng khóa cửa truyền đến, thế giới bỗng chốc yên tĩnh hẳn đi.
“Anh giết em rồi!”
“Anh cứu mày thì có, nếu hôm qua mày ngất ngây về nhà, con lại phát sốt, thì 99% là mày bị tùng xẻo ngay.
Nay tỉnh táo về nhà, ít ra còn biết đường trốn.” Hùng Húc chém gió phần phật.
Giờ Trương Ý Trí tỉnh như sáo, còn lâu mới bị anh lừa, “Đêm qua lúc mình rời đi, anh có thấy cô gái đó không?”
“Đó nào?”
“Thì cái cô hôn em ấy.”
“…” Hùng Húc duỗi hàm, dừng lại hai giây, “Thấy.”
“Sau đó cô ấy có đi với người đàn ông kia không?”
“Lúc mình rời đi, họ còn đang thân thiết.”
Cảnh Hùng Húc thấy là dựa đầu thân thiết, nhưng nói ra lại mang nghĩa khác.
Quả nhiên, Trương Ý Trí thở dài trong điện thoại.
Đàn ông luôn có cảm xúc lẫn lộn với người yêu cũ.
Ai đó từng nói, đàn ông thường đánh giá quá cao hai việc, một là khả năng tình dục của mình, hai là tình cảm của bạn gái cũ dành cho mình.
Trương Ý Trí rõ ràng đã coi nụ hôn đêm qua là tro tàn lại cháy, tình đầu ý hợp; lý giải hành vi cô thân thiết với người đàn ông kia là chơi qua đường, hoặc đang diễn cho anh ta xem.
Hùng Húc không muốn hỏi, nhưng sự im lặng lúc này thực sự không thích hợp với một người đàn ông, nếu không cúp máy hoặc không nói linh tinh, anh đành quay chủ đề về lại tối qua.
Tối qua Trương Ý Trí không có hỏi anh tại sao lại đấm mình, chắc là uống say quá, hại anh vắt óc nghĩ ra hai câu giải thích, kết quả không có chỗ dùng, bây giờ anh lại tự đâm họng súng, “Tối qua là ai chủ động trước?”
“Không phải anh thấy hết rồi à?” Trương Ý Trí cười tủm tỉm liếm miệng, nhớ lại dư vị quấn quít, phía dưới liền có phản ứng.
“Anh thấy cái gì?”
“Không thấy cái gì sao anh đấm em!”
Trương Ý Trí đương nhiên cho rằng bọn họ tình cũ bén lửa, không hề nhớ ra lúc đó Lộc Nghiên đã giãy giụa kịch liệt.
Nụ hôn đó chưa được mấy giây đã bị nắm đấm xen ngang, nên anh ta căn bản không có thời gian cảm nhận sự phản kháng của đối phương.
“Sao anh đấm mày á?” Hùng Húc lẩm bẩm, đang định lôi hai câu giải thích tối qua ra, chợt đổi ý, giận sôi máu, trợn trắng mắt, “Mặc kệ ai chủ động trước, mày đều là quân đáng đánh.”
Lúc kết hôn thì thề thốt sẽ chăm lo cho gia đình, ai ngờ suốt ngày mơ mộng về bạn gái cũ, mơ thì cũng thôi đi, còn động miệng, không đánh chẳng lẽ còn chờ hai người đi thuê phòng cho thiên hạ đại loạn?
Hùng Húc vẫn có nguyên tắc riêng của mình, cho dù Lộc Nghiên hoàn toàn không cảm thấy anh có nguyên tắc gì cả.
Có thể ngủ với mấy cô gái cùng một lúc thì khác gì trai bao.
Arggg! Bẩn như cứt!
Cô và Trương Ý Thâm lượn quanh hồ cho đến khi ánh đèn nhấp nháy phản chiếu xuống mặt hồ sóng sánh, bọn họ mới rời thuyền đi ăn.
Đêm nay, Trương Ý Thâm lại tự nhiên ôm eo cô.
Trước khi quen Hùng Húc, Lộc Nghiên nhất định cảm thấy tiến độ này quá nhanh, cô tuy không phải Đức Mẹ đồng trinh nhưng vẫn có sơ đồ các bước hẹn hò tuần tự của mình. Nhưng vì ai đó đã rắc chất xúc tác điên cuồng lên người cô, nên trong mắt cô, quen nhau gần một tháng liền ôm eo cũng không quá đường đột.
Nhưng khó chịu chính là, tay anh ta lộn xộn.
Lộc Nghiên thấy buồn nên vặn người, anh ta lại tưởng cô tròng ghẹo, tiếp tục bám lấy, đầu ngón tay vụng về trêu chọc.
Cô cắn răng chịu đựng, lòng lại thầm nhớ, lúc ở ngoài Hùng Húc có ôm eo cô không nhỉ?
Có, nhưng cô không hề muốn giãy ra, thậm chí còn hơi hưởng thụ.
Mẹ nó, tự nhiên nhớ đến anh làm gì?
Lộc Nghiên ăn bữa cơm như nhai cát, từ chối mấy tăng tiếp theo, đi về nhà xem phim.
Nhưng phim vừa bắt đầu, nam nữ chính còn chưa kịp gặp nhau, cửa phòng đã mở ra.
Quý bà Hồ Phượng Tương nghe tiếng cô về, nên vào hỏi thăm tiến độ, trên mặt nở nụ cười hiếm hoi, “Đang quen với cháu trai của lão Trương à?”
Lộc Nghiên bốc hạt dưa bỏ vào miệng, ỉu xìu đáp, “Vâng.”
“Thấy thế nào?”
Chả ra gì, “Cũng tạm.”
“Mẹ biết thừa con trọng sắc mà.
Mới nhìn mẹ đã biết con thích kiểu này rồi.” Lúc không có ai thì Hồ Phượng Tương lo con mình 30 vẫn ế, giờ có đối tượng cụ thể rồi, bà lại bắt đầu khơi mào xét nét, “Mặt mũi cũng ổn, nhưng mẹ thấy đẹp trai hay lăng nhăng lắm, không đáng tin, không biết sau này thế nào.”
Lộc Nghiên tiếp tục cắn hạt dưa, mắt dán vào TV, chẳng nói chẳng rằng, hoàn toàn không quan tâm đến mấy lời của Hồ Phượng Tương.
“Điều kiện gia đình tạm ổn, nghe bảo đã chuẩn bị phòng tân hôn cho cậu ta, ở ngay khu thương mại.
Nhưng năm ngoái mẹ cậu ta bị ung thư gan, nói là chữa dứt rồi, không biết tinh thần hiện tại thế nào.” Bà bốc một nắm dẻ cười ở đầu giường, bóc hai hạt, cho vào miệng nhai côm cốp, càng nghĩ càng thấy không ổn, “Nhỡ bệnh này di truyền thì sao nhỉ.”
Lộc Nghiên cạn lời, “Thế bố với mẹ đều có vấn đề về tim, nhỡ con…?”
“Câm cái mồm, hai chuyện này sao so với nhau được.” Hồ Phượng Tương chọc ngón tay lên trán cô, thấy cô bênh Trương Ý Thâm thì bĩu môi dè bỉu, “Còn chưa lấy chồng đã bán đứng mẹ rồi.”
Lộc Nghiên oán thán, chắc Hồ Phượng Tương muốn rước cô ra ngoài lắm rồi đây.
Vậy cô có muốn không?
Không biết, mà thôi quên đi. Vẫn còn sớm chán.
Lộc Nghiên sắp chìm vào giấc ngủ thì nhận được tin nhắn WeChat của Hùng Húc: “Tối nay có không?”
Cô tắt màn hình, giả vờ không quan tâm, nhưng cơn buồn ngủ dần vơi đi, mắt cô càng lúc càng sáng.
Cô suy nghĩ một hồi, cầm điện thoại lên gõ: “Còn anh?”
Điện thoại mãi không có động tĩnh, không nhắn thì thôi.
Nhưng ngay khi cô vừa nhắm mắt, anh lại gọi video tới.
Cô nhấn từ chối.
Anh lại gọi đến.
[Nhận đi, có bất ngờ dành cho em.]
[Muộn rồi, tôi sợ bất ngờ quá không ngủ nổi.] Cô dứt khoát từ chối, khóe miệng khẽ cong lên tự khen thưởng cho mình.
[Tôi có món quà tặng em.]
Lộc Nghiên cầm điện thoại, nuốt nước miếng, đôi mắt dần mở to, khó mà tin được. Anh… mua quà?
Đây là ý gì?
Wow, gã khốn này.
Còn mua quà cho bạn chịch cũ?
Cô nghe rõ tiếng những viên gạch chìm sâu dưới đáy lòng, phá vỡ định luật vật lý, nhô lên khỏi mặt nước..