“Không đi thật à?” Hùng Húc nghi ngờ, quay đầu lại nhìn, Lộc Nghiên đang chu môi tô son, rất bắt mắt mời gọi.
Yết hầu của anh khẽ lăn, chửi thầm trong lòng, dập tắt suy nghĩ xấu xa nào đó.
Thời tiết hôm nay rất tốt, nắng đẹp trời trong.
Thành phố S đầu tháng 5 bước vào mùa hè oi ả. Trên đường người người diện quần đùi áo cộc, Lộc Nghiên cũng không ngoại lệ, hào phóng khoe đôi chân dài trắng muốt.
Cô ngồi ở ghế phó lái lâu rồi không ngồi, rất tự nhiên bắt chéo chân, lộ ra đường cong tuyệt đẹp.
Cô gật đầu, đầu ngón tay chọc vào phím điều hướng, gõ địa chỉ mới vào, “Đột nhiên không muốn ăn ở Đình Viện nữa, thèm gà hầm thuốc bắc cơ.”
Hùng Húc đổi hướng xe, “Em nói ăn cái đắt nhất mà?”
Anh khó hiểu, sao bỗng nhiên cô quay ngoắt vậy.
*
Hai ba hôm nay Hùng Húc đều nhắn tin trêu Lộc Nghiên, cô hiểu rằng dù mình có phô trương ra vẻ thì vẫn trong sức chịu đựng của anh, nhất thời không biết nên vinh hạnh hay bất lực đây.
Thực ra, nếu bây giờ anh dừng lại, cô liền có thể rút lui toàn vẹn, từng bước trở lại cuộc sống bình thường trước kia.
Nhưng anh không làm thế.
Cô hối hận sao hồi đến thành phố X, không hỏi Đồ Nhất Bạch rằng anh sẽ “nhanh, chuẩn, tàn nhẫn” với cô gái mình không thích, vậy anh có lưu luyến cô gái mình thích không? Quan trọng nhất là, anh có thể duy trì cảm xúc này được bao lâu?
Lời nói của Lục Yến còn văng vẳng bên tai, như châm ngòi kíp nổ.
Cô bần thần suy nghĩ, cuối cùng trong một lần nhắn tin trả lời anh, cô bâng quơ hỏi, “Lâu lắm rồi anh không mời tôi một bữa ra trò nhỉ.”
Cô gái quăng cơ hội đến, Hùng Húc ngu gì từ chối, “Em muốn ăn ở đâu?”
“Chỗ đắt nhất ở thành phố S.”
“Đình Viện hay X-Stone?”
“Tôi thích đồ Trung, nên chọn Đình Viện đi.”
Hùng Húc đồng ý đầy quyết đoán.
Lộc Nghiên loay hoay cầm điện thoại.
Sao bảo là khủng hoảng kinh tế, bữa cơm đắt lòi thế mà cũng chịu? Nó bằng nửa tháng tiền lương của cô luôn đấy, nghe đã xót ví.
Rốt cuộc cô muốn thăm dò cái gì? Tất cả! Cô tò mò từng mili thái độ của anh đối với cô.
Sau một tiếng trang điểm tỉ mỉ, cô bước đến bên anh, thầm nghĩ, cái đồ đàn ông sĩ diện, áng chừng bữa nay vay tiền mới mời nổi cô cũng nên.
Lòng cô lại mềm như bún, thôi bỏ đi, ai thèm mấy miếng củ cải đắt tiền đó.
Hùng Húc thấy khó khăn lắm đằng gái mới chịu đi ăn chung, nên không cần nghĩ ngợi đã đồng ý luôn, còn cẩn thận tắm rửa thơm tho trước khi ra ngoài.
Ai ngờ nửa đường cô lại đổi ý, bảo không đi nữa.
Chịu vậy, phụ nữ vốn sớm nắng chiều mưa.
Anh đánh tay lái, hướng về quán gà hầm thuốc bắc gần nhất.
Sau khi đỗ xe, Hùng Húc thấy cô cắm mặt vào điện thoại, màn hình là hình vòng bạn bè, liền cười hỏi: “Hôm đó chưa khai hết đúng không?”
Ngón tay của Lộc Nghiên sững lại, tâm trạng bỗng không vui, “Tôi cũng biết lời nói dối thứ tư của anh rồi, huề nhau.”
“Lời nói dối thứ tư của tôi là gì?” Anh cởi dây an toàn cho cô, động tác lịch sự, không hề đi xa.
Lộc Nghiên làm bộ né tránh, lại phát hiện anh không có ý gì khác, bèn ho khan cho đỡ xấu hổ, đáp: “Là câu hỏi thứ nhất ở hành lang.”
“Chắc chắn thế?” Hùng Húc dựa sát vào cô, khóe miệng cong lên gọi đòn, làm cô chỉ muốn đấm anh một phát, tất nhiên không phải kiểu đấm yêu.
Cô không muốn tiếp tục chủ đề này, liền đẩy cửa xe đi vào thang máy. Bãi đậu xe dưới lòng đất trống trải, tiếng giày cao gót của cô truyền đến tai hai người.
Anh theo sát phía sau, chỉ ở trong thang máy đông đúc, mới chạm nhẹ eo cô để bảo vệ.
Một nhà hàng giá rẻ đồng nghĩa với ồn ào, Lộc Nghiên gọi món xong thì đưa thực đơn cho anh, anh tự nhiên cầm lấy, cúi đầu gọi thêm.
Lần trước bọn họ ăn lẩu, anh vuốt tóc lên, cả người tràn đầy khí lực nam tính.
Bây giờ tỉ mỉ quan sát anh, cô mới phát hiện tóc anh đã dài ra, che quá trán, không ngờ lại mang một cảm giác thiếu niên ngời ngời.
“Đẹp trai không?”
Hùng Húc cảm nhận được ánh mắt của cô, bật thốt câu mà hồi cấp 3 mình hay giả vờ ngầu lòi.
Nói xong anh lại bật cười trước, quê quá.
Lộc Nghiên thấy anh cười, mày đẹp nhíu lại, nhưng khóe miệng cô cũng nhếch lên.
Có gì đáng cười nào.
“Không đẹp trai.”
“Lộc Nghiên.” Anh gọi cô, cụp mắt xuống một giây, sau đó giương mắt lên hài hước, “Em là người đầu tiên nói tôi không đẹp trai đấy.”
“Anh ra soi gương đi.” Cô uống miếng nước.
Nói thật, hiện tại anh nheo mắt nhìn cô, làm tim cô xốn xang chết được.
Anh thấy tách trà của cô đã cạn, liền ra hiệu cho phục vụ: “Đây là lời nói dối thứ năm à?”
Đừng nhắc đến nó! Cổ họng của cô như bị một cái bánh bao bịt kín.
“Trò chơi kết thúc rồi.”
“Tôi nghĩ vẫn chưa.”
Ừ đúng, vẫn chưa.
Nếu kết thúc rồi thì họ sẽ không tán gẫu, sẽ không gặp mặt, sẽ không ngồi cùng bàn, tận hưởng phút giây mờ ám.
Cô đang tự tát vào mặt mình vì sự thiếu quyết đoán của bản thân.
Món đầu tiên lên bàn là ngao xào ớt, vị cay của ớt đỏ làm người ăn bỏng lưỡi.
Hùng Húc cầm lấy ấm trà, nửa đứng lên rót đầy cho cô, “Em bảo đau dạ dày mà? Ăn cay có sao không?”
Lộc Nghiên gật đầu, “Không sao.” Vốn là hẹn ăn từ mấy hôm trước, nhưng cô và lão Trương lại nổi hứng ‘quay về thời học sinh’, dắt nhau đi ăn cánh gà siu kay, kết quả nó hành dạ dày cô thừa sống thiếu chết, nên mới bất đắc dĩ lùi lịch hẹn để bụng nghỉ ngơi.
Không ngờ Hùng Húc lại nhớ.
Haizz, cô thở dài.
Cô cầm đũa lên, lại bị Hùng Húc giữ chặt.
Anh vớt ngao ra khỏi vỏ, nhúng qua cốc nước trắng của mình rồi mới bỏ vào bát cô.
Suốt quá trình này, đũa của cô vẫn đứng im trong chén, không hề di chuyển.
Hùng Húc nâng cằm ra hiệu: “Ăn đi.”
Xung quanh đều là người, thỉnh thoảng có bóng thực khách hoặc phục vụ ngang qua.
Nhưng những thanh âm ồn ào ấy không che được giọng hỏi khe khẽ của Lộc Nghiên: “Anh đang giở trò gì vậy?”
Cảm xúc của cô trào dâng, chảy xuôi theo mạch máu.
Nhưng sự bình tĩnh cũng đóng băng, nhắc nhở đến tận xương.
Anh đang nước ấm nấu ếch, khi anh biến mất, thì chẳng còn ấm áp chi nữa, cô sẽ chết cóng trong làn nước lạnh.
Lộc Nghiên như tụng kinh cảnh tỉnh mình.
Ánh mắt cô không sắc bén, nhưng rất kiên định.
Hùng Húc bĩu môi cười khẽ, cảm thấy mình đã cứng rắn “ép chín” tình cảm và kinh nghiệm của cô. Cô gái này lợi hại rồi đây.
Anh thấy ngực cô nhấp nhô không nhiều, hẳn dỗ dành một tí là nguôi, nhưng anh không sợ chết, ý cười bên mép càng rõ, chọc tức cô, “Không phải em muốn ra ngoài ăn cơm à?”
Quả nhiên, Lộc Nghiên đang giằng co giữa tiến và lùi, lập tức giãy đành đạch lên, Hùng Húc vội vàng giữ cô lại, “Tôi đùa em thôi.”
Lộc Nghiên thở hắt ra, tự khinh thường chính mình, đúng là loại không có được liền nằm ra ăn vạ.
Sau phút hờn dỗi vu vơ, hai người tiếp tục ăn cơm, Hùng Húc tự nhiên ngồi vào bên cạnh xoa dịu cô, tiếp tục tắm rửa cho ngao.
Khoảng cách lúc này rất gần, thái độ cũng thân mật hơn hẳn, nhưng anh không hề quá trớn, ví dụ như là thèm rỏ dãi đôi chân trần.
Mắt anh nhìn thằng, tay không sờ mó linh tinh.
Lộc Nghiên ăn từng miếng một, muốn nói, thật sự không cần, tôi có tay. Sau này không có anh, tôi biết phải làm sao? Anh bảo tôi ăn ngao kiểu gì, đồ khốn này.
Tuy sóng não đang bắn mưa đạn phẫn nộ, nhưng cơ thể cô vẫn máy móc đắm chìm trong sự dịu dàng của anh.
Cô giễu cợt hỏi: “Anh đối với cô nào cũng tốt như này à? Chắc mệt lắm nhỉ.”
Hùng Húc khịt mũi, “Tôi rảnh thế á?”
Cô không nói lời nào.
Một lúc lâu sau, món ăn thứ hai xuất hiện, anh đẩy về phía cô.
Anh thấy cô ăn như hùm đổ đó, phì cười cái tính ganh đua của cô.
Anh nắm vai cô, ôm vào lồng ngực, khi cô vờ giãy giụa thì thốt ra câu như điểm huyệt đạo——
“Không có ai hết, chỉ mình em thôi.”
*
Tác giả: Tôi vừa mở hố mới – “trí Thẩm chi Lạc”, mọi người vô ủng hộ nhé.
Với cả, tôi sẽ kết truyện này ở lúc cảm xúc cao trào, chắc sẽ có ngoại truyện ở weibo @ thắp đèn lồng tìm xe bí đỏ..