Qua một lúc lâu, lâu đến mức hồi ức của Lộc Nghiên đi qua khoảng thời gian cô được bố dắt đi ăn đậu hũ thối hồi tiểu học.
Cô đang thắc mắc sao hôm nay Hùng Húc tắm lâu thế, vừa quay đầu đã thấy ‘cô nam’ ngậm bàn chải trên miệng, nhìn chằm chằm vào cô, cổ tay lên xuống nhịp nhàng, dâm không tả nổi.
Cổ họng Lộc Nghiên thắt lại, không ngờ mới sáng sớm thằng cha này có thể dọa cô đến hai lần.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Dưới ánh đèn ấm áp, hình ảnh tràn đầy nam tính quyến rũ khiến người ta phải thèm muốn. Lộc Nghiên từng nghĩ đàn ông phải vạm vỡ, lông tóc dày rậm mới khiến người ta cảm thấy sôi sục thế này, nhưng bây giờ, ánh sáng khiến anh gầy yếu hơn bình thường, trông vẫn rất sexy.
Hai người cách nhau một tấm kính, hay đúng hơn là, tấm kính ngăn cách hai người.
Hùng Húc súc miệng, rồi nhanh chóng quay lại chuyện chính.
Lộc Nghiên ở bên giường đã vén vạt váy ngủ lên, cô định giơ tay quấn tóc, nhưng nhớ ra mình cắt tóc rồi nên đổi sang một tay bóp ngực, một tay chui vào quần lót mỏng manh.
Tấm vải mỏng phác họa chuyển động của các ngón tay.
Âm thanh pít tông dày đặc trong phòng tắm giao lưu vô hình với âm thanh nhớp nháp khắp phòng ngủ.
Hùng Húc nâng cằm ra hiệu cho cô cởi quần lót ra.
Cô giả vờ không hiểu, thậm chí còn đẩy một bên mép ra, giả vờ nhìn vào trong, khiêu khích trắng trợn.
Căn phòng sáng sủa làm thiếu đi chút bí ẩn kiều diễm, cuối cùng yết hầu không ức chế được dục vọng nữa, lao lên giường nổ tung.
Tuy nói cửu biệt, nhưng không có ‘dâm loạn đến kiệt sức’ như trong tưởng tượng, mà trở nên lưu luyến đắm chìm.
Anh chuyển ra sau theo bản năng, cắm được hai cái lại quay về tư thế mặt đối mặt truyền thống, Lộc Nghiên che miệng cười, dĩ nhiên là bị anh trả thù, tàn nhẫn đâm thọc.
Cuối cùng, anh nâng eo cô, kết thúc bằng tư thế nữ trên, giống như lần trước.
Bắn tinh xong, cô dính vào người anh không buông.
Cô hỏi: “Dạo này anh bận lắm à?”
“Sao tự nhiên hỏi vậy?” Anh rút khăn giấy lau giọt mồ hôi trên trán.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cô ngẩng mặt lên, nhìn vào quầng thâm trên mắt anh rồi thở dài: “Trông anh có vẻ rất mệt mỏi.”
Không chỉ đêm qua, mà ban nãy làm tình cũng thế.
*
Hỏi chưa được bao lâu, Lộc Nghiên liền tận mắt chứng kiến sự bận rộn của Hùng Húc.
Buổi sáng anh vừa làm với cô xong thì rời đi ngay. Anh nói hôm nay sẽ thu xếp mọi việc, nhưng vẫn bị người khách chuốc rượu tối qua kéo qua.
Lộc Nghiên không đi cùng anh, lúc anh chuẩn bị rời đi, cô còn có chút thất vọng, xị mặt ra, nhưng nghĩ kĩ thì cô cũng chẳng có tư cách gì, bèn vờ cười rộng rãi tiễn anh đi.
Hùng Húc không ngờ sẽ xảy ra chuyện, người ta nói “rượu sinh bạn”, ừ thì bạn nhậu cũng là bạn, chẳng qua bạn từ đâu đến cũng không thoát khỏi số phận định sẵn.
Anh vừa nghe đến uống rượu, cả khuôn mặt liền biến đổi.
Từ tối qua đến giờ bụng anh chỉ có một ly nước ấm.
Lộc Nghiên nhận được cuộc gọi của Hùng Húc lúc 4:30 chiều, không phải anh gọi, người kia nói Hùng Húc đang ở bệnh viện? Hỏi cô có đến không?
“Hả? Anh ấy bị làm sao?”
“Uống nhiều rượu quá.”
Lộc Nghiên ngồi taxi trên đường đến bệnh viện, hậm hực nghĩ, rốt cuộc là việc đao to búa lớn gì mà tối qua còn uống thuốc, hôm nay đã nốc rượu? Chính cô cũng không nhận ra, bước chân của mình đã nặng hơn rất nhiều.
Hùng Húc sắc mặt tái nhợt, thấy cô nổi giận đùng đùng, thì cười ngốc nghếch nói: “Em đến rồi à?”
Lộc Nghiên nhìn biểu cảm của anh liền biết anh chưa chập mạch, bởi vì nói xong mặt anh nhăn tít lại.
Cô cắn răng kìm lại cơn tức, “Anh định uống cho chảy máu dạ dày đúng không?”
Anh im lặng, cái tay không truyền dịch níu lấy cô.
Lộc Nghiên ném túi xách, ngồi ở bên giường.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Một lúc lâu sau, anh mới đỡ đau, nhìn thấy túi mua hàng, thoáng suy nghĩ hỏi: “Dạo phố à?”
“Ừ.”
“Em mua gì thế?”
“Mua khăn quàng cổ cho anh.”
Anh xòe tay ra, “Đâu cho anh xem thử.”
“Em nói thiếu, vốn là mua cho anh.” Cô niết cánh tay anh, khó chịu nói, “Nhưng sợ anh nôn bẩn mất, nên em mang về tặng bạn trai em.”
Không khí nhất thời tĩnh lặng, lại bị nụ cười anh đánh vỡ, anh đột nhiên tỉnh táo, “Cũng tốt.”
Cũng tốt là ý gì.
Nhưng cũng rất bình thường.
Cô nhéo tay anh theo phản xạ, thấy anh không chống cự thì cô càng thêm sức.
Cô có chút tức giận, tự mình vác xác đến, rồi chạy đi hầu hạ con ma men giữa đêm, ban ngày còn phải một mình đi dạo phố.
Cứ tưởng có thể ăn tối cùng nhau, nhưng cuối cùng lại phải vào bệnh viện.
Cô càng nghĩ càng tủi, nhất là vì anh không biết yêu quý bản thân, cho đến khi bàn tay chưa từng vùng vẫy lại run lên vì đau, cho đến khi cô nghe thấy một tiếng “Shh___” bên tai.
“Anh cũng biết đau cơ à?”
“Anh tưởng chỉ đau dạ dày, nhưng giờ chỗ khác cũng đau.”
Cô vẫn chưa hết giận, cố ý véo thêm, “Đau chỗ nào?”
Anh giờ bàn tay đang truyền dịch lên lau nước mắt cho cô, “Đau lòng.”
Cô sững người, lại nghe anh thủng thẳng bổ sung, “Tay đứt ruột xót.”
Đồ điêu toa. Cô véo đứt tay anh bao giờ.
Lộc Nghiên trầm mặc, từ chiếc khăn quàng cổ đến chủ đề né tránh này khiến cô mất đi niềm hạnh phúc giả dối của Lọ Lem khi đắm chìm trong vũ hội. Hoàng tử bị bệnh thì sức đâu mà khiêu với chả vũ.
Cô liếc chai dịch, rồi mở WeChat lên, Lục Yến hỏi cô: “Lần này có tiến triển không?”
“Không.”
“Vậy thì mau về đi, đùi gà free không ngon bằng canh suông nhà làm đâu.”
Cô liếc mắt thấy “đùi gà free” đang đắm đuối nhìn mình, rồi gõ bàn phím: “Bây giờ anh ấy còn nhạt hơn cả canh suông nữa.”
Còn không lâu bằng tay bác sĩ ED.
Cô cất điện thoại rồi nguýt mắt nhìn anh.
Anh nâng cánh tay lên trước mắt cô, “Xanh rồi.” Giọng điệu có ý xin tha.
Đúng là có vết bầm trên tay thật.
Nhưng Lộc Nghiên chẳng mảy may động lòng, gõ đầu ngón tay lên tay anh, “Dạ dày của anh trông cũng vậy đấy.”
“À.” Anh thành thật thu tay lại, “Lần sau không thế nữa.” Không uống vào viện nữa.
Trước khi ký hợp đồng, đối phương còn cò kè điều khoản, anh không nhịn đau nữa, cau mày trực tiếp ngã xuống, ra hiệu cho Tiểu Lâm gọi 120.
Vụ hỗn loạn này dọa đối phương thót tim, trực tiếp ký hợp đồng ở ngoài phòng bệnh.
Tiểu Lâm muốn cười thì thấy anh cau có, đành che miệng cười trộm, “Gã trọc đó bị anh dọa mất hồn mất vía luôn.”
Anh vỗ tay Tiểu Lâm, “Gã trọc cái gì, từ giờ phải gọi là đối tác.”
Haiz.
Trước kia lão Từ từng nói, anh quá tham vọng, tâm khí lại cao ngạo.
Chưa tới 30 đã tay không cầm trăm triệu, đúng là có tài, nhưng cũng nhờ may mắn.
Ông khuyên anh đừng quá kiêu ngạo trước mặt người khác, dạy anh rất nhiều chiêu trò để không bị lép vế khi bàn chuyện làm ăn. Nhưng anh khinh thường, chỉ vỗ vai lão Từ bảo ông hãy lo ổn định lòng quân, việc mở rộng lãnh thổ cứ để cho anh.
Ngay lúc lầu cao vạn trượng sập xuống, câu nói này đột nhiên văng vẳng bên tai anh.
Đến bây giờ anh vẫn chưa tìm ra vấn đề, nhưng Trương Ý Trí không hề ngạc nhiên tí nào, nói, “Anh bị đâm sau lưng rồi.
Địch tối anh sáng, người ta muốn chỉnh anh dễ như trở bàn tay.”
*
Sau khi truyền hết một chai dịch, nét vui sướng gượng gạo biến mất trên khuôn mặt anh, biểu cảm dần trầm xuống.
Lộc Nghiên tìm y tá xin gạc để chườm ấm cho anh, khi chạm vào cánh tay lạnh ngắt của anh, cô lại nhớ tới chuyện cũ, cong môi hỏi anh: “Anh có nhớ không?”
Hùng Húc giả ngu: “Nhớ gì?”
“Không nhớ thì thôi.”
Anh giữ lấy cô đang ra vẻ quay người, hỏi: “Vậy chúng ta hòa nhau rồi nhỉ?”
Cô quay đầu không hiểu.
“Lần trước đến thành phố X, anh nghĩ, khụ khụ, em lại vào bệnh viện, lần này đến lượt anh.” Anh biết cô muốn nói gì, nhưng cô nàng chẳng có khiếu hài hước gì cả.
Anh vừa nói không biết đã trở mặt ngay.
Dáng vẻ phờ phạc của Hùng Húc giống hệt cậu thiếu niên sa sút mà cô thích hồi cấp 3, nhưng cô đã qua tuổi mê style u ám rồi, tức giận mắng anh, “Còn lâu mới hòa.”
Làm sao chúng ta có thể hòa được.
Có hòa cũng không phải hòa mấy cái vặt vãnh ấy.
Hùng Húc thấy tâm trạng cô không tốt, ngẫm lại mình cũng quá đáng thật, gọi cô đến đây còn chưa chăm sóc gì, đã kéo nhau vô bệnh viện, “Em có muốn đổi vé máy bay ngày mai không?”
“Không, bạn trai em đang đợi rồi.” Cô cứ “bạn trai, bạn trai” hoài, mang tiếng là chọc tức anh, thực ra còn chọc tức mình hơn.
Bạn trai cái gì, chỉ mỗi cái gật đầu mà cả thế giới đều nghĩ vậy, Trương Ý Thâm cũng nghĩ vậy, ngoài miệng cô nhận, nhưng trái tim vẫn chết lặng. Mỗi lần nắm tay đều như chạm vào tượng sáp, không hề gợn sóng.
Làm gì có ai mới yêu đã chai sạn cảm xúc như cô?
Cô quay mặt về phía anh, không biết có phải cô hoa mắt không, mà lại thấy mặt anh đăm đăm.
Cô chớp mắt muốn nhìn kỹ, song khóe miệng anh đã nở ra ý cười, “Vậy mai anh chở em đi.”
Ánh mắt anh có vẻ bất cần.
Nhưng lòng cô bỗng dưng giật thót..