Lộc Nghiên đã quen với cảnh đông đúc của bệnh viện.
Từ hồi cấp 2 cô đã thường xuyên đi bệnh viện cùng bố mẹ.
Dù lượng người ở bệnh viện tuyến đầu cả nước không thể so với bệnh viện thành phố S, nhưng cô vẫn chuẩn bị tâm lý cho việc chen lấn xô đẩy.
Hùng Húc cao to, chen giữa những bao cát thịt người được 5 phút thì mất hết kiên nhẫn.
Anh lấy điện thoại ra trực tiếp bấm số, lát sau, có một anh đầu vàng đi tới dẫn đường.
Lộc Nghiên mỉm cười chào hỏi, và nhận được ánh mắt hóng hớt của đối phương.
Cô giả mù im lặng theo sau, Hùng Húc nắm lấy tay cô, cô muốn giằng ra thì nghe anh thủ thỉ, “Cho anh mặt mũi đi.”
*
Nhảy cóc xếp hàng thực sự rất trêu ngươi, Lộc Nghiên hối hận vì không đeo khẩu trang.
Kết quả giống hệt lần trước, Hùng Húc hỏi bác sĩ trong phòng siêu âm, rồi kéo cô trèo đèo lội suối sang phòng khám ngoại trú, anh vẫn hỏi câu y chang: “Như này có làm sao không ạ?”
Ông chuyên gia nói, hiện tại thì không có việc gì, nếu gia đình có tiền sử bệnh thì tăng tần suất đi khám lên, nhớ chú ý tập thể dục để tăng cường sức co bóp cơ tim.
Lộc Nghiên đã nghe câu này khoảng 200 lần, chẳng có gì mới cả.
Hùng Húc có vẻ không hài lòng lắm, bước ra ngoài, lại xem bản báo cáo, “Từ giờ cách nửa năm em phải đi kiểm tra một lần nghe chưa.”
Cô cúi đầu cười ngây ngô, cảm giác được người mình thích quan tâm 360 độ thực sự không tệ, nhất là khi thái độ của người này vẫn luôn không trong sáng.
Hùng Húc dòm thấy ý cười nơi khóe miệng cô, véo nhẹ vào eo cô nói: “Sau này bớt hoạt động thể lực đi.”
Lộc Nghiên rút cái tay ôm eo mình ra, “Bình thường em sẽ không hoạt động, nhưng có một số việc luôn cần sự hợp tác.”
“…” Hùng Húc bị vẻ đắc thắng của cô chọc tức, mặt hết xanh lại vàng.
Lộc Nghiên lên xe, tóc vàng cũng theo sau, ngồi ở ghế sau còn gọi Lộc Nghiên là “chị dâu”.
Cô còn chưa nói gì, Hùng Húc đã cau mày, “Đừng gọi bậy.”
Tóc vàng đơ ra, sao hôm qua hỏi gọi người ta là cô Lộc hay chị dâu, Hùng Húc bảo tùy mày, giờ anh ta sửa miệng kiểu gì?
Lộc Nghiên lôi điện thoại ra, giả vờ bây giờ mới nhớ ra, quay đầu hỏi tài xế: “Đêm qua anh gọi em làm gì?”
Anh sẽ giọng: “Sợ em úng não.”
“Hả?”
“Sợ em quên mai phải lên máy bay.”
Nửa mặt anh không nhìn ra vui buồn, Lộc Nghiên tìm được đầu mối qua câu chữ, chỉ muốn nhảy cẫng lên ăn mừng.
Chóp mũi áp vào cửa sổ lạnh lẽo, phả ra làn sương mờ ảo, cô dùng đầu ngón tay vẽ lên một trái tim rồi vội vàng lau đi, rồi ngoảnh đầu lại, mặt Hùng Húc vẫn thế, tựa như chưa từng ngó qua đây.
Hùng Húc lái xe đến khu công nghiệp trước, trước khi xuống xe, anh hỏi cô muốn đi cùng anh hay đợi anh trên xe, cô quấn chặt áo khoác rồi lẽo đẽo theo sau.
Một phòng sinh hoạt chung đơn giản và ba văn phòng nhỏ, phòng Hùng Húc ở trong cùng.
Cô quét ra đa một vòng, không có gì đặc biệt hết.
Trương Ý Trí cũng từng kinh doanh hồi đại học, chắc là được anh họ truyền cảm hứng.
Nhưng anh ta không chịu được áp lực tứ phương, chẳng mấy chốc đã thất bại ê chề, sau khi tốt nghiệp thì ngoan ngoãn vào ngân hàng làm.
Cô đã từng tham quan văn phòng của Trương Ý Trí, nhìn cũng từa tựa thế này.
Lòng cô bỗng bâng khuâng, đã tốt nghiệp từng ấy năm, không ngờ vẫn có người sẵn sàng bắt đầu từ con số 0.
Hùng Húc ôm một xấp tài liệu, vòng tay qua eo cô, quấn mình quanh eo của mình, khi cô xoắn xít vặn eo thì tung ra vấn đề, “Tối nay ăn gì nào? Đồ Trung, cơm Tây hay món Nhật?”
Động tác dừng lại, “Em muốn ăn bánh bao.” Cô chớp mắt, nuốt nước bọt thèm thuồng.
*
Tiếng nhạc xập xình, ánh đèn mờ ảo.
Động vật ăn đêm lên sân khấu.
Sóng mắt đùa giỡn cùng nhau.
Trong bóng tối, sự ám muội thô tục càng thêm trắng trợn.
Hormone nam nữ quấn quít giữa hơi thở, thăm dò lẫn nhau, mềm mại và cứng rắn va chạm, da thịt cọ sát, xé toang điểm mấu chốt.
Lộc Nghiên tu hết cốc nước đá.
Cô mắc lỗi tương tự lần trước, tính sai khi mặc áo len ôm sát.
Điều hòa để khoảng 20 độ, nhưng động dục đã đẩy nhiệt độ lên 35 độ.
Dưới cổ nóng nóng đến châm chích, trên cổ thì ứ máu, cô uống hai ly nước đá mới kiềm chế được ý định cởi quần áo ra.
Hùng Húc ngồi ăn bánh bao với cô thì nhận được cuộc gọi, họ đang nói dở về chỗ ngủ tối nay.
Hùng Húc tất nhiên muốn về chỗ anh, nhưng cô vờ vịt bảo không tiện, tuy nói là làm bạn bè nhưng vẫn phải có chừng mực.
Cô không biết hành động ép buộc của mình có thỏa đáng hay không, nhưng cái mặt sa sầm của anh thật sự khiến cô vừa lạnh toát sống lưng vừa sướng gần chết.
Lộc Nghiên đồng ý đến quán bar vì muốn mượn rượu tìm bậc thang xuống, nào ngờ rất không may, giờ cô mà uống rượu thì toang luôn, sẽ trần truồng ngay tại chỗ.
Vì cô đang bốc con mẹ nó hỏa.
Mấy cha đầu hói bụng bự tự xưng là bạn của Hùng Húc, hỏi cô có uống rượu không.
Cô ngại ngùng xua tay, đám người cười cười hiểu rõ, chừng mực vui đùa giảm đi.
Hùng Húc ra ngoài nghe điện thoại, thấy Lộc Nghiên đang bĩu môi ỉu xìu, kéo cô ra hỏi: “Em chán thì mình đi nhé?”
Lão Đinh vội vàng chạy ra, “Mày nói gì đấy? Đi là đi thế nào?” Anh ta ra hiệu cho đám con gái, cười lấy lòng Lộc Nghiên, “Em thích chơi gì cứ bảo nhé.”
Hùng Húc từ lần đó không đến hội quán nữa, toàn viện cớ bận, nhưng bạn bè chơi với nhau bao năm tất nhiên phải nhìn ra, hôm đó khiến anh không thoải mái.
Hùng Húc có phần tự phụ diễn xuất của mình, anh không quen với cách chơi như vậy. Hôm nay khó khăn lắm mới mời người đến được, còn dắt theo em dâu, dĩ nhiên họ phải bù lại thất bại lần trước, mọi người đàng hoàng tìm lại tình anh em.
Không có gì là một chầu rượu không trị được! Nếu không trị được, thì hai chầu.
Cô gái ngồi cạnh anh ta tò mò.
Có chắc là bạn gái không? Luna ở bên anh rất lâu, cuối cùng cũng có danh phận gì đâu?
“Chắc vậy.” Lão Đinh cảm thấy tuổi này muốn ổn định cũng là điều bình thường, Lộc Nghiên nhìn qua là kiểu con gái nhà lành, bây giờ đang ngoan ngoãn ngồi im, không giống loại mang đến chơi.
Lộc Nghiên thì nóng sắp thè lưỡi.
Mấy cô kia toàn mặc áo phông với váy, cô nhìn càng thêm khó chịu, không đủ kiên nhẫn để làm thân, chỉ lịch sự chào hỏi rồi đi sang chỗ Hùng Húc đang uống rượu, cha đầu hói ngồi đối diện đang quan sát họ một cách thích thú.
Lộc Nghiên ngại nói thẳng, bèn siết cánh tay của Hùng Húc, “Ra ngoài với em một lát.”
Cô kéo anh đến chỗ tối phía sau, than: “Nóng quá!”
Anh đưa tay ra sau lưng cô, ngạc nhiên hỏi, “Ra nhiều mồ hôi vậy?” Áo len trên người cô không rõ dày mỏng, anh cũng không để ý lắm.
“Bên trong mặc gì?”
Một chiếc áo lót trắng, xấu hổ nhất là có viền ren đen.
Cô ngại bảo rời đi vì bạn bè của anh còn ở đó, nhưng cứ ngồi đây thì cô bốc cháy mất, chỉ đành lén làm nũng với anh.
Hùng Húc thấy bên trong vẫn còn áo, cứ cởi ra là được.
Anh dùng hai tay gấp vạt áo lại: “Cởi đi.”
Áo len được vén lên, Lộc Nghiên thấy lớp vải trắng nhô ra từ cánh tay mình thì run lên.
Cô vội vàng kéo áo xuống.
Anh sán lại gần, cô lùi ra sau.
Hơi thở giao nhau, cô che ngực, ôm chặt chính mình, cảnh giác nói: “Làm gì đấy!” Đai áo ngực của cô rất thấp, nửa ngực gần như lộ ra ngoài.
Tuy cô không bảo thủ, nhưng cũng không dễ dãi.
Anh ngập ngừng hỏi: “Hay mình đi thôi?”
Cô xấu hổ, “Có phải bất lịch sự quá không?”
“Có chút.” Anh đặt tay lên lưng cô, hơi nóng xuyên qua áo len truyền vào lòng bàn tay anh.
“À?” Đáng lẽ anh phải nói không sao chứ, tự nhiên hại cô không biết làm gì cho phải.
Anh cong môi, ánh mắt mang theo ý cười, mạnh mẽ kéo bàn tay của cô, niết trong tay, “Nhảy không?”
Nóng thế này còn bắt cô nhảy, “Không.”
“Ồ, anh vừa tìm được lý do để em cởi quần áo rồi.” Anh nhếch mép, hai tay trực tiếp nắm lấy góc áo, khi cô giãy giụa thì kề tai nói nhỏ, “Em nói dối nên phải cởi quần áo.”
Trong bóng tối, vành tai cô đỏ ửng: “Anh…”
“Anh có một người họ hàng, bạn gái cũ của cậu ta là nữ hoàng hộp đêm!”.