Bức Xướng Vi Lương

edit: diepanhquan
beta: MạnChâuSa & hanhmyu

Ông trời có lẽ thông cảm với tâm tình của tôi, mấy ngày kế tiếp mọi chuyện thuận lợi hiếm thấy. Bầu trời quang
đãng, lại có gió thu không ngừng, thuyền lớn giương tất cả buồm, kiêu
ngạo ngút trời cùng nhau đạp bằng sóng gió. Nếu là đường thủy chật chẹp, đứng ở đầu thuyền có thể nhìn thấy phong cảnh hai bên bờ sông nhanh
chóng lui về phía sau, giống như mình là vua của thế giới, vạn vật cùng
hướng phía tôi quỳ lạy, kính cẩn nghe lời mà thối lui.

Tuy là trong lòng tôi trĩu nặng lo lắng
cho Diệp Tô, nhưng vẫn không khỏi say sưa với phong cảnh vô biên này.
Không khỏi bùi ngùi, thảo nào các anh hùng đều đi làm hải tặc, thuỷ thủ
là kẻ không có một tí tế bào lãng mạn nào, lại là nghề nghiệp gian khổ
nhất, năm tháng sinh tồn đã rèn luyện từng người từng người thành anh
hùng.

Là nữ nhân, tôi chỉ có thể tuân theo bản năng, hướng thuyền trưởng Jack anh tuấn mà gào thét cùng sùng bái hết thảy.

Sáng sớm ngày thứ sáu, thuyền lớn cuối cùng chậm rãi cập vào bến tàu Lạc Hà, phát ra một tiếng vang nặng nề.

Liếc mắt thấy hình ảnh đầu tiên là Tiểu
Mãn giống như cái cây nhỏ trên bến tàu, không đợi ván cầu lao xuống tôi
đã nhảy xuống thuyền, chạy đến trước mặt đánh một phát vào vai hắn, thập phần vui mừng: “Tiểu quỷ, sao ngươi vẫn ở chỗ này!” Đứa nhỏ đáng ghét
này trước nay luôn ăn mặc gọn gàng, mặc bộ y phục màu thẫm vạt áo thẳng
đứng, buộc đai lưng, cả người trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều, ngay lập
tức biến thành bộ dạng của một tiểu đại nhân.

Tiểu Mãn nghiêng người, thản nhiên né cú
đánh của tôi, gật đầu mỉm cười: “Ngươi đã đến địa bàn của ta rồi, ta
đương nhiên phải tiếp đãi như chủ nhà, tránh cho ngươi ở đây gây ra tai
họa, biến Lạc Hà thành long trời lở đất, khiến ta phải hao tâm tổn trí
đi giải quyết hậu quả.” Nói mấy câu liền nghiêng người lộ ra nét bạo
chúa đẫm máu.

Tôi chớp mắt nhìn: “Chủ nhà?” Một lát sau phản ứng trở lại, dựng thẳng lông mi đẩy hắn một cái, “Tên quỷ này!
Ngươi cùng tên hỗn đản Diệp Tô kia đã biết nhau từ trước có phải không?
Kẻ mà hắn đi tìm ở Chiêu Lĩnh chính là ngươi có phải không? Hai người
các ngươi gạt ta, cảm thấy vui lắm có phải không?”

Liên tiếp ném câu “có phải không” vào mặt hắn, Tiểu Mãn bị quở trách, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc trắng lúc đỏ, lôi
kéo tôi thấp giọng xin tha thứ: “Được rồi được rồi, là ta không đúng.
Mọi người đều đang nhìn, ngươi cũng ít nhiều chừa cho ta chút mặt mũi,
dù sao bọn họ cũng coi như là người nhà ta, nếu ta bị ngươi khi dễ trước mắt bọn họ…”

Tôi quay đầu lại liếc mắt nhìn phía sau,

vài người lái thuyền đang ôm cánh tay tựa vào cạnh thuyền mỉm cười xem
náo nhiệt. Thấy tôi trừng mắt, bọn họ đều vội quay đầu nhìn trời, vờ như không liên quan. Tiểu Mãn liên tục thán phục: “Mới chỉ có mấy ngày mà
có vẻ như ngươi đã thành nữ lão đại của bọn họ rồi? Truyền thụ một chút
kinh nghiệm đi!”

Tôi không để tâm lời hắn nói, ngược lại liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi là công tử Bùi gia?”

“Diệp Tô tiếp nhận đội tàu và tuyến hàng
từ Bùi gia”, Tiểu Mãn nói. Những người chèo thuyền kia cũng xem như là
người của nhà hắn.

Tiểu Mãn nháy mắt, bất đắc dĩ nói: “Đại
danh của ta là Bùi Tấn, nhũ danh là Mãn Tiểu Nhi, là trưởng tử Bùi gia,
trên còn có một tỷ tỷ, dưới còn có một đệ đệ, hai muội muội, Diệp Tô xem như là nửa sư phó của ta. Nếu ngươi có hiểu biết, sớm đã nhìn ra võ
công hai chúng ta có nhiều điểm giống nhau.”

Hắn lắc người đỡ một quyền tập kích bất
ngờ của tôi: “Hãy nghe ta nói xong đã! Ta nhìn thấy con chim nhỏ kia của ngươi thì biết ngươi cùng Diệp Tô có quan hệ không đơn giản. Sở dĩ
không nói với ngươi, là vì ta vốn lén đi ra ngoài, mục đích chưa đạt
được, cũng không muốn sớm bị tìm thấy mang về chịu phạt. Sau khi Diệp Tô tới tìm ngươi, ta vừa lúc gặp phải hắn, liền cầu khẩn hắn mang ta đi
Chiêu Lĩnh tìm một người, cho nên mới có chuyện hai người chúng ta đồng
thời vắng mặt. Hắn không phải trì hoãn việc trên đường, ta cũng không
phải xin phép đi ra ngoài chơi.”

Việc này tôi nhớ rõ, nếu không phải hai
người bọn họ giao ước cùng nhau vắng mặt, tôi và Khuynh Vũ cũng không
đến mức nửa đêm chật vật che chắn nóc nhà.

E là lúc hai người bọn họ khi trở về cùng đi đến quán trà, còn gạt tôi nói là gặp nhau trên đường.

Tôi lườm hắn một cái, trên mặt đột nhiên phiếm hồng.

Tiểu quỷ này, rõ ràng biết Diệp Tô là ai, còn đem hết sức mình mà làm mối cho hai chúng tôi!

Tiểu Mãn, — A, hiện tại hẳn là gọi Bùi
Tấn, — Bùi đại thiếu gia nhìn thấy tôi cười: “Ngươi cũng biết xấu hổ?
Nghĩ đến chuyện gì mà khó mở miệng vậy?”

Tôi trừng hắn, hắng giọng hỏi: “Diệp Tô có tin tức gì không?”

Hắn nhìn về phía xe ngựa, ý bảo tôi đến
gần: “Năm ngày trước hắn đã trở về, có điều bị thương. Hiện tại ta cần
nói rõ với ngươi, ngươi có muốn gặp hắn hay không.”


Hắn đỡ tôi lên xe: “Hắn trôi trên biển
vài ngày, vết thương cũng không được xử lý, chảy nhiều máu nên mất nước, lúc mới về thần trí mơ hồ, không rõ ràng. Cũng may hiện tại đã bắt đầu
bình phục, chỉ là thân thể vẫn còn suy yếu, không thể dậy được. Trên mặt cũng bị hai vết đao, bởi vì để lâu quá nên không biết sau khi lành có
để lại sẹo hay không.” Hắn vừa nói vừa nhìn tôi liếc mắt một cái, “Ngươi có để ý không?”

Tôi đá hắn một cước: “Còn gì nữa?”

“Bởi vì vết thương trên mặt khá sâu, lại
kéo dài mấy ngày, bởi vậy có thể sẽ nguy hiểm đến mắt, đại phu vì để
điều trị đã… quấn mắt hắn lại, ngươi gặp hắn không cần phải lo lắng, hắn không có vấn đề gì.

“Trên bụng có một vết thương sâu, có điều không nghiêm trọng, hắn đã tự mình xử lý qua, cơ bản không tổn thương đến nội tạng.”

Tôi nhướn một bên lông mày lặp lại: “Cơ bản?”

Bùi Tấn ho nhẹ một tiếng: “Bị tổn thương một chút…”

Tôi trừng mắt nhìn hắn, vẫn là chính mình tận mắt nhìn thấy mới thấy yên tâm: “Nếu không phải vì hắn có chuyện,
ta đã sớm bỏ đi rồi. Ngươi dẫn ta đi gặp hắn! Dù sao hắn hiện tại không
nhìn thấy, ta sẽ không nói gì, ngươi cũng đừng nghĩ bán đứng ta, bằng
không…”

Bùi Tấn bất đắc dĩ nói: “Ta đã biết sự
lợi hại của ngươi. Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, chuyện hai người ta không tham dự, ngươi nói như thế nào, ta liền làm như thế.” Lại hỏi
tôi, “Ngày nào hắn cũng hỏi tin tức của ngươi, hiện giờ ngươi tới rồi,
lại có nhiều người thấy như vậy, ta nhất định không thể gạt được hắn. Ta nói chuyện của ngươi như thế nào đây?”

Tôi ngẫm nghĩ nói: “Nói là sau khi ta rời thuyền, nghe nói hắn không có việc gì liền thừa cơ trốn rồi.”

Bùi Tấn thở dài một tiếng: “Ngươi thật biết cách giày vò quá đi! Ta về sau nhất định phải tìm một người khác ngươi!”

Tôi cười liếc hắn một cái: “Thế nào, tiểu thiếu gia nảy mầm xuân tâm? Có ý trung nhân rồi sao?”

Bùi Tấn rụt cổ lại, vẻ mặt xin miễn thứ
cho kẻ bất tài: “Một đám cũng không có, chờ bổn thiếu gia cảm thấy ngày
nào đó cuộc sống không thú vị thì sẽ đi khiêu chiến, hiện tại miễn bàn.
Ngươi là người phiền toái, tỷ của ta…” Hắn đột nhiên im bặt, nhấc màn xe lên nhìn ngó xung quanh, miễn cưỡng chuyển đề tài, “Sắp đến rồi. Tuy
rằng Diệp Tô bị thương nhưng nội công thật ra không có gì tổn thất, khi
ngươi cùng ta đi vào, hắn vẫn có thể nghe được. Không bằng ngươi đứng ở
bên ngoài cửa sổ nhìn vào, tuy rằng xa một chút, nhưng vẫn có thể nghe
được nội dung chúng ta nói chuyện.”


Tôi gật đầu cười nói: “Đã biết, chỉ cần ta không bị người khác xem là kẻ nghe lén đánh ra ngoài là được.”

Bùi Tấn mừng rỡ: “Với công lực của ngươi, tuyệt đối sẽ không đợi đến lúc bị đánh ra ngoài vì nghe lén!”

Tôi nhẹ nhàng đá hắn một cước, lầm bầm:
“Ta chỉ cần giả bộ một chút trong lời nói, thì sẽ thành người hiền lành
thanh khiết!” Giả thành thục nữ ai mà không biết! Chuyện gì cũng làm
chậm một chút, động tác đều làm chậm một chút, nói chuyện gì đều mỉm
cười mà chống đỡ là được chứ gì?

Mặc dù có thể sẽ bị biến thành người câm, phản ứng trì độn chỉ biết mỉm cười, nhưng phần lớn trong tình huống này vẫn là có thể ứng phó được.

Bùi Tấn đỡ tôi xuống xe, vừa đi vừa thấp
giọng nói: “Diệp Tô hàng năm đều ở bên ngoài, Diệp lão gia cũng là người không chịu ngồi yên, mặc dù không đi thuyền, nhưng cũng rất ít khi ở
nhà nghỉ ngơi tuổi già. Bởi vậy tôi tớ trong nhà rất ít, phần lớn là mấy người không có sức lực, nữ quyến cũng chỉ có mấy vú già nấu cơm trồng
hoa mà thôi. Lần này Diệp Tô bị thương, cha mẹ ta vốn tính toán đón hắn
đến nhà ta để có điều kiện chữa trị, nhưng Diệp Tô lo lắng chuyện của
ngươi, chỉ sợ nhóm người chèo thuyền ra vào nhà ta không thuận tiện, lại làm phiền cha mẹ ta, nên cố ý ở nhà dưỡng thương. Cha mẹ ta không còn
cách nào đành phải phái mấy quản gia, nha hoàn tới chiếu cố hắn.”

Diệp gia cũng không lớn, đang nói chuyện
thì chúng tôi đã đi tới một tiểu viện, Bùi Tấn hướng tôi ý bảo đến nơi
rồi, lại nghiêng đầu lắng nghe, nén cười nhẹ giọng nói: “Có tiếng động,
Diệp lão gia đang ở bên trong, chúng ta trước tiên tránh đi.” Nói xong
liền kéo theo tôi, tay chân nhẹ nhàng trốn ở phòng phía sau, đồng thời
ra hiệu chon nha hoàn yên lặng rồi yên tâm lắng nghe tiếng bước chân.

Một thanh âm già nua nhưng vẫn lộ rõ vẻ
mạnh mẽ hét to: “Một vết thương nhỏ như vậy liền sống dở chết dở, nữ
nhân của mình vẫn bị người khác giam giữ, vậy mà ngươi vẫn còn cùng hắn
bàn bạc điều kiện? ! Sao ta lại có thể sinh ra một kẻ vô dụng như
ngươi!”

Tôi suýt nữa cười ra tiếng, may mắn tôi thân thủ nhanh nhẹn, vội vàng cắn nắm tay, thoát được một kiếp.

Xem ra, đây là Diệp lão gia.

Diệp Tô bất đắc dĩ nói: “Ngay cả quản gia của Thẩm gia mà cha còn không làm gì được, đối thủ của con là Tri châu
lão gia, chẳng lẽ người muốn con trai mình đơn thương độc mã đi cướp
người, sau đó cả hai cùng bị chém chết giữa đường?”

Oa oa, cái máng ăn này ăn nói sắc bén quá? Nói chuyện với cha mẹ mình cũng không kiêng dè?

Diệp lão vỗ cái bàn rống to: “Lúc ấy nếu
không phải vì chiếu cố mẹ ngươi, ta đã sớm chém cái tên vương bát đản
Thẩm Đình kia rồi chứ đâu có để hắn tiêu dao lâu như vậy?! Tên tiểu tử
thối này, ngươi học Hán nhân gì đó, học thành đầu óc đều bảo thủ!”

Diệp Tô thở dài một hơi: “Cha, kiềm chế
bản lĩnh cao cường của người lại, Mãn Tiểu Nhi đã tới rồi. Tiểu tử này
đã đứng ở góc tường nghe được nửa ngày rồi, bây giờ để hắn nghe tiếp,

người không sợ ngày mai Bùi lão gia cùng Bùi phu nhân lấy chuyện này đùa người? Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài a!”

Diệp lão gia lập tức ngừng phát hỏa, sau
một lúc lâu hừ một tiếng thật mạnh: “Ngươi chính là chuyện xấu trong nhà của lão tử! Đã truyền ra rồi còn lo gì truyền thêm lần nữa! Lão tử còn
có thể diện gì đáng nói!” Dứt lời đá đồ vật trong nhà trút giận, đá cửa
bỏ đi.

Diệp Tô tiếp tục thở dài: “Mãn Tiểu Nhi, ngươi không đón được Lăng Đang thì rửa cổ, chờ ta chém ngươi đi.”

Tiểu Mãn liếc mắt nhìn tôi, đẩy cửa sổ
leo vào trong phòng, cố ý không đóng cửa sổ: “Ta đây rửa một nửa cổ,
ngươi cũng chỉ có thể chém ta chết một nửa. Đây là chuyện không hề đơn
giản.”

Diệp Tô nhìn hắn hỏi: “Thế nào?” Hắn
khoác quần áo dựa nửa người trên giường, từ bả vai trở xuống đều được
che kín, không thấy rõ vết thương. Tôi chỉ có thể nhìn thấy trên mắt hắn quấn băng vải dày, băng kín vùng mũi cùng thái dương. Chắc vết chém
trên mặt ngay tại hai vị trí này, vì thuận tiên cho việc băng bó nên
băng luôn hai mắt hắn.

Tiểu Mãn nghiêng đầu cười cười, duỗi chân kéo lấy một cái ghế dựa ngồi xuống: “Nàng nhìn thấy con chim của ngươi, nghĩ rằng ngươi xảy ra chuyện nên đã tới rồi. Lúc ta đi đón nàng, vì
muốn nàng bớt lo, liền đem tình hình của ngươi kể cho nàng nghe. Nàng
vừa nghe ngươi gặp nạn không chết, liền thừa cơ chạy mất.” Hắn giống như diến tả lại bộ dạng than thở, “Ta đương nhiên đã cho người đi tìm,
nhưng ngươi cũng biết, nàng trong bụng toàn ý nghĩ xấu, muốn dựa vào mấy người trong nhà tìm được nàng, sợ là khó khăn.”

Cái gì, cái gì gọi là một bụng ý nghĩ xấu?! Tôi đây là một bụng khôn khéo! Khôn khéo!

Diệp Tô than nhẹ một tiếng: “Bắt ngươi
giữ một con khỉ là làm khó ngươi rồi. Cũng được, hiện tại biết nàng
không có việc gì, ta đã an tâm. Đợi khi thương thế lành hẳn, ta tự mình
đi tìm nàng.”

Khỉ a? ! Biết ngay hắn đánh giá tôi cũng không cao mà.

Tiểu Mãn gật đầu: “Cần hỗ trợ gì, cứ việc nói với ta.” Lại quay đầu, nhanh như gió hướng tôi thè lưỡi.

Tôi trừng mắt một cái, đang đợi nghe
tiếp, lại cảm thấy đầu vai bị cái gì cực nhanh cực nhẹ chạm một chút,
nhìn xung quanh không thấy bóng người, đang muốn quay đầu lại nhìn vào
buồng trong, bả vai lại bị chạm giống như lúc nãy.

Quay đầu lại, Diệp lão gia đứng ở dưới tàng cây, cầm trong tay phiến lá hướng tôi ngoắc tay.

Tôi đành phải khẽ kéo nha hoàn đứng bên
cạnh, ý bảo nàng đi cùng với tôi, làm vật che chắn, đỡ phải bị Diệp Tô
nghe thấy điểm bất thường ở bên ngoài. Bùi Kiệm mang người hầu đến thế
mà phải tự mình chạy.

Diệp lão gia thấy tôi đi qua, xoay người từ từ đi về phía trong vườn, tôi đành phải nhắm mắt theo đuôi, vén hoa gạt liễu đi vào.

Lão gia đi rất lâu mới dừng lại, lộ rõ tâm tư, chắp tay sau lưng, cúi mặt nhìn tôi từ trên xuống dưới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận