Bức Xướng Vi Lương

edit: diepanhquan

beta: Mạn Châu Sa & hanhmyu

Từ lúc Hành Liệt coi tôi là người yêu, sau đó biểu diễn tuyệt kỹ một tay xách người, chúng tôi đã tương kính như băng ba mươi ngày.

Trong ba mươi ngày này, Hành Liệt nói cái gì tôi làm cái ấy, người khác nói với tôi cái gì tôi đều nói lại chi tiết với hắn, ngay cả ngữ khí động tác đều hận không thể mô phỏng lại hoàn toàn. Dưới chính sách ngoại giao áp bức và lăng nhục, tôi đây quả thật so với Pinocchio còn giống một con rối hơn, người ta nói dối sẽ dài mũi, tôi nói dối gan lại lớn thêm.

Quá đáng sợ.

Nhưng trong lòng tôi rất rõ ràng, tôi có cẩn thận như thế nào, tên hỗn đản Hành Liệt này cũng sẽ không vì tôi điềm đạm đáng yêu mà nảy sinh một chút lòng trắc ẩn nào cả. Tôi đoán, nếu nữ nhân của hắn muốn ăn một chút thịt mềm trên đầu quả tim của phụ nữ, hắn nhất định sẽ không chút do dự đem tôi mổ bụng moi tim, sau khi cắt được thứ tốt lại khâu trở về như cũ, sau đó nói dối Diệp Tô mọi chuyện đều tốt.

Cho nên mỗi đêm tôi đều cầu nguyện tôi còn có thể nhìn thấy ánh mắt trời vào ngày mai, ngày mai có thể nhìn thấy Diệp Tô.

Tôi càng ngày càng nhớ hắn, cũng càng ngày càng lo lắng cho hắn.

Hôm nay, Hành Liệt cuối cùng cũng mang đến chút tin tức của Diệp Tô. Hắn cười tủm tỉm nói cho tôi biết, Diệp Tô đã đem đội tàu của hai người Phong Sào, Hoàng Liệt bức tới địa điểm Hành Liệt chỉ điểm, tại chỗ lốc xoáy, gần như toàn quân của đội tàu đều bị diệt. Diệp Tô không chiến mà khuất phục binh sĩ, trước mặt các đội tàu ở Nam Dương lấy được mặt mũi. Hiện giờ Diệp Tô phải tức khắc trở về địa điểm xuất phát, các nhà bất đắc dĩ muốn lôi kéo Diệp Tô đều biết không nên rèn sắt khi còn nóng, lập tức cùng hắn đàm phán rõ ràng về đường biển không thuộc quyền sở hữu của Nam Dương, bởi vậy sợ là phải ở lại Nam Dương lãng phí mười ngày nửa tháng mới có thể trở về.

Hành Liệt tuy rằng cười, nhưng đáy mắt lộ ra hứng thú vui sướng cười trên nỗi đau của người khác: “Ngươi đoán xem, Na Đóa có thể nhân cơ hội này dụ dỗ Diệp Tô, gạo nấu thành cơm hay không?”

Tôi không cần nghĩ ngợi: “Nhất định sẽ.” Gạo nấu thành cơm không nhất định, nhưng Na Đóa nhất định sẽ dùng hết sức lực mà nếm thử.

Hành Liệt khiêu khiêu lông mi, lại hỏi: “Ngươi không lo lắng Diệp Tô sao?”

Tôi cười cười: “Ta lo lắng an toàn của hắn, nhưng ta không lo lắng lòng của hắn.”

Hành Liệt kinh ngạc nhìn tôi: “Nếu Diệp Tô trúng phải xuân dược một loại bàng môn tả đạo gì gì đó, bất đắc dĩ xảy ra quan hệ với Na Đóa, khiến Na Đóa mang thai thì sao?”

Tôi suy nghĩ: “Nếu hắn yêu ta, cho dù toàn bộ thế giới đều cản trở hai chúng ta cùng một chỗ, hắn cũng sẽ lựa chọn ta. Nếu hắn không thương ta, cho dù không có khó khăn như vậy, hắn cũng sẽ tự mình viện cớ rời đi. Nhưng ta thực sự khẳng định, Diệp Tô yêu ta. Cho nên, ngài không cần phí lời.”

Hành Liệt híp mắt bén nhọn nhìn chằm chằm tôi, tựa hồ cho rằng tôi châm chọc hắn không ở cùng một chỗ với người phụ nữ của hắn.

Trên thực tế tôi quả thật chủ định như thế.

Một lúc lâu hắn mới thay đổi ánh mắt, gõ gõ cái bàn, giống như lầm bầm lầu bầu nói: “Những đồ chơi nhỏ này của ngươi, có lẽ rất nhanh sẽ có đất dụng võ rồi.” Sau đó cất bước đi.


Vì câu nói của hắn mà tôi cảm thấy vô cùng lo lắng, thừa dịp không có ai, lấy kho vũ khí trên người kiểm tra lại một lần. Bởi lần trước hắn uy hiếp muốn ném tôi xuống biển, sau khi tắm rửa, tôi đã thay đổi toàn bộ quần áo, đem tất cả các cơ quan vũ khí buộc trên người một cách chặt nhất. Nếu có thể, tôi thật muốn sự muốn mang một cái phao cứu sinh.

Nhưng sau khi nói ra mấy câu uy hiếp này hắn lại không thấy tăm hơi, tôi ngây ngốc đợi cả một ngày, đến chạng vạng, mới thấy Nam Yên gõ cửa đi vào, cung kính mời tôi: “Ra sảnh trước nói chuyện”.

Lời người này vừa nói ra tôi liền biết không đúng, nhưng không làm sao được, người trên thuyền tôi có thể đánh lại một người nhưng đánh không lại một đám, hơn nữa hiện tại hối hận vì sao mang đi ám tiễn ba cạnh mà không phải loại lê hoa châm mưa to có tính sát thương quy mô lớn. Phỏng chừng cũng không còn kịp, tôi đành phải đi từng bước tính từng bước.

Trong sảnh trước, Hành Liệt cùng năm đại hộ pháp đều đã tới, Bạc Tốn mỉm cười gật gật đầu với tôi, Na Thanh Huy cúi đầu không nhìn tôi, ba người còn lại cũng chưa từng cho tôi mặt mũi gì, một đám giống như tôi làm bẩn tổ tiên bọn họ.

Hành Liệt thấy tôi đến, vươn tay về phía tôi, giống như gọi con chó: “Lại đây.”

Tôi ngoan ngoãn đi tới, theo ánh mắt hắn đem tay đặt trong lòng bàn tay đang mở ra của hắn.

Đãi ngộ này thật không khác gì đãi ngộ với chó nuôi.

Hành Liệt lôi kéo tay tôi, ấn tôi ngồi trên đùi hắn, tự tay đưa chung trà của hắn tới bên miệng tôi: “Sợ rồi sao? Uống một ngụm trà cho đỡ sợ.” Lại quay sang ba người mặt đen thản nhiên nói, “Chỉ cần nàng vẫn là nữ nhân của ta, các ngươi phải cung kính đối đãi với nàng. Đừng bày ra sắc mặt dọa người, ta cũng không bỏ được đâu.”

Tôi bị khẩu khí buồn nôn của hắn dọa tới mức cả người rùng mình, không biết trong hồ lô của hắn chứa thuốc gì. Hành Liệt dường như sờ thắt lưng tôi cảnh cáo, lại dịu dàng nói: “Uống trà.”

Tôi đành phải uống một ngụm.

Hách Lai đột nhiên vỗ bàn, ánh mắt trừng so với chuông đồng còn lớn hơn: “Lão Đại! Nếu ngươi không nỡ xuống tay, vậy thì giao kỹ nữ này cho ta xử trí! Bảo đảm xử lí xong mẹ nàng cũng nhận không ra!”

Tôi phun ra toàn bộ trà trong miệng.

Chỉ nghe một tiếng giòn tan của bàn tay dính trên da thịt, đầu Hách Lai đã nghiêng một bên, lật về phía tên Na choai choai, trên mặt thình lình nổi lên năm dấu tay thật sâu. Hành Liệt thu hồi tay, dường như không có việc gì giải thích: “Làm ảnh hưởng đến Phi Nhi uống trà rồi”. Lại đem chung trà đưa tới bên miệng tôi, “Uống thêm một ngụm thuận khí nào!”

Vội vã muốn tôi uống trà như vậy, trong nước trà này … có phải có cái gì hay không? Tôi cau mày đẩy chung trà, thấp giọng nói: “Không uống, ta sợ chưa bị nước biển nhấn chìm, đã bị nước trà sặc chết rồi.”

Hành Liệt cúi đầu cười, không khuyên tôi nữa, buông chung trà phủi phủi ngón tay: “Thanh Huy?”

Na Thanh Huy giống như bị hoảng sợ, thân mình run lên mới hạ thấp người nhìn Hành Liệt, sau khi nhận được ánh mắt sắc lạnh, thanh thanh cổ họng, thấp giọng nói: “Lưu Ai, nhũ danh Phi Nhi, là cháu gái chi thứ hai của chi tộc Na gia bên ngoài, cùng Na gia… thường lui tới.” Hắn từ trong ngực lấy ra tờ giấy trải ở trên bàn, giấy cực nhỏ chữ nhỏ nhìn không rõ ràng, nhưng thật ra cái con dấu đỏ rực kia có chút nhìn quen mắt, khá giống một phần ngọc bội của tôi.

Tôi cố nhìn xem, mẹ nó, chính là một phần ngọc bội của tôi.


Thì ra trong vở diễn này, tôi vẫn là vai chính!

Không cần phải nói, tất cả đều là sự sắp xếp của Hành Liệt. Chỉ có hắn mới có thể thần không biết quỷ không hay từ trên người tôi lấy đi ngọc bội đóng xuống cái “bằng chứng” buồn cười kia, cũng chỉ có hắn có khả năng khiến cho Na Thanh Huy này bỏ xuống cố kỵ, xuất đầu công kích tôi- kẻ mang danh nghĩa “nữ nhân của Hành Liệt”.

Tôi nhìn chằm chằm tờ giấy kia không nói lời nào.

Hách Lai lại vỗ bàn: “Mẹ nó, nói chuyện! Nói, tại sao ngươi phản bội lão Đại!”

Phi, vấn đề trình độ ngu ngốc này vượt qua cả phóng viên Thiên Chiều. Ngài sao không hỏi tôi từ trong đường hầm đi ra cảm giác tốt không? Nếu như tôi thật sự là cháu gái của ai kia, đứng về phía người trong nhà là lẽ đương nhiên. Còn nếu như tôi bị oan uổng, ngài hỏi tôi có tác dụng gì!

Tôi mở mở mí mắt, vẫn nhìn chằm chằm tờ giấy kia.

Chữ viết tay nhìn tốt hơn so với tôi.

Bạc Tốn mỉm cười ngăn cản hắn: “Hách huynh đừng vội nóng giận, ta thấy Phi Nhi cô nương chưa hẳn như lời Na huynh nói, là gian tế của Na gia. Có lẽ là Na gia biết Phi Nhi cô nương ở chỗ chúng ta, sợ cô nương tiết lộ bí mật Na gia, giành trước một chiêu kế phản gián cũng nói không chừng. Na huynh không ngại đọc nội dung tờ giấy này, sau đó giải thích làm thế nào có được tờ giấy này, chúng ta cũng dễ dàng phân tích, để tránh người ta nói chúng ta đổ oan cho người tốt.”

Nói như vậy, ba vị mặt đen thần khí đều đồng loạt nhất trí, nhất tề nhìn Na Thanh Huy, chờ hắn mở miệng. Na Thanh Huy bị mọi người nhìn đến từ hồng chuyển sang trắng, lắp bắp nhìn chằm chằm tờ giấy, chỉ là không nói lời nào.

Hành Liệt lười biếng chỉ Bạc Tốn: “Ngươi tới đọc.”

Bạc Tốn cầm lấy tờ giấy: “Thanh Thanh tử khâm, ở Hà Chi Châu, gọi là người kia, nên vợ nên chồng…”

Nếu trong miệng tôi có trà, tôi nhất định sẽ phun lần nữa.

Na Thanh Huy vội vàng nói: “Đây là ám hiệu với Na gia, ta…” Sau đó liền không lên tiếng.

Hành Liệt chống đầu cười tủm tỉm nhìn về phía hắn: “Ngươi thế nào?”

Na Thanh Huy nhìn Hành Liệt liếc mắt một cái, ấp úng: “Ta…không biết ám hiệu giải thế nào, có điều ta đoán, có lẽ đó là ước hẹn trong một quyển Kinh Thi, chỉ mấy câu đầu tiên có ý nghĩa gì, bên kia nhận được lúc sau phải đi tìm câu thơ đối ứng, liền biết chúng ta bên này làm việc thế nào.” Nói xong lại vẽ rắn thêm chân bổ sung một câu, “ Trước lúc rời nhà ta ngẫu nhiên nghe nói qua một chút sơ sơ, lúc này nhìn thấy, cho nên đoán như thế.”

Hành Liệt chậm rãi gật đầu: “Ồ… Ta còn tưởng, là ngươi cũng dùng ám hiệu như vậy, chẳng qua ngươi cùng Na gia ước hẹn không phải Kinh Thi mà là Li Tao*”.


Na Thanh Huy sắc mặt đại biến.

*Li Tao: một tác phẩm thơ của Khuất Nguyên.

Nam Yên đúng lúc tiến lên, đem một hộp gỗ đặt ở trước mặt Na Thanh Huy, mở ra, là cạnh góc mấy tờ giấy bị đốt còn lại, lờ mờ có thể thấy được câu chữ viết trên đó.

Hành Liệt cười nhìn hắn: “Ta đã sớm thấy kỳ quái, ngươi vì sao thích viết phỏng theo Li Tao như vậy, hơn nữa trong mỗi tờ giấy bị đốt, chung quy có hai đến ba loại mực. Ta đoán, mực viết ở trên đầu câu, đại biểu cần ý tứ câu nào, gã sai vặt đợi giúp ngươi xử lý trang giấy, liền truyền từng tờ từng tờ ra ngoài?”

Hắn phủi phủi tro bụi vốn không có trên người, chậm rãi nói: “Nếu Phong, Hoàng hai người đã chết, ta cũng không cần tên nội gián như ngươi. Giết hắn.”

Bạc Tốn không chút do dự rút đao, bạch quang lướt qua, một hàng huyết nóng hắt ở trên mặt tôi, lại chậm rãi theo hai má nhỏ xuống vạt áo trước.

Hành Liệt lôi kéo tôi ngã vào trên người hắn, dùng tay áo lau mặt cho tôi, thản nhiên oán trách Bạc Tốn: “Để ý một chút, tiểu Phi Nhi của ta còn chưa từng thấy máu, ngươi muốn hù chết nàng sao?”

Tôi run rẩy thân mình không nói nên lời, mẹ ôi, lão nương thật sự là bị hù chết.

Nhiều máu như vậy phun trên mặt tôi, tôi lại nghĩ tới Thẩm Hồng sụp một bên hốc mắt.

Tôi hít thở thật sâu, cố gắng nhịn xuống cảm giác buồn nôn. Đừng, đừng ở lúc này nhớ tới hắn, còn có chuyện trọng yếu hơn phải lo lắng.

Hành Liệt lại đem chung trà đưa tới trước mặt tôi, dùng giọng điệu dỗ trẻ nhỏ để nói với tôi: “Uống chút trà cho đỡ sợ.”

Tôi đang cầm chén trà nhấp một ngụm, miệng ngậm cứng đờ, chỉ dính chút nước ở môi.

Hành Liệt buông chén trà, một tay che phủ sau thắt lưng của tôi, thấp giọng giải thích: “Na Thanh Huy luôn liên lạc với Na gia, bí mật đem hành tung của ta báo cho Chư đội tàu ở Nam Dương. Cũng may mắn hắn làm cho bọn họ tin tưởng ta sẽ không bận tâm đại nghĩa, đi giúp hai kẻ phản đồ Phong Hoàng, khiến cho bọn hắn yên tâm vây quét, giúp ta xử lý hai cái đinh trong mắt.”

Tay hắn nắm thật chặt: “Cái đinh trong mắt nếu đã nhổ đi, loại phản đồ này cũng không còn chỗ dùng. Ta sợ hắn có được tin tức chuẩn bị, vì thế đặc biệt giả tạo chứng cớ, làm cho hắn ở trước mặt chỉ ra và xác nhận ngươi, dạy hắn yên tâm. Hiện tại, hắn thật là yên tâm.”

Hành Liệt nắm chặt cổ tôi, trên mặt hiện lên nét dịu dàng: “Ngươi nhất định là nghĩ như vậy, Phi Nhi tốt của ta.”

Tôi ngừng thở, sững sờ nhìn hắn, dùng ánh mắt hỏi vì sao.

Hành Liệt cười lộ ra hàm răng trắng: “Khi xuống dưới gặp hai kẻ Phong, Hoàng, nhớ rõ thay ta cám ơn bọn họ tặng ngươi lại đây. Ngươi thật sự là báu vật, cho ta rất nhiều khoái hoạt.” Ngón tay hắn chậm rãi nắm chặt, máu tôi sau gáy bị chặn không thể đi lên, mặt phồng lên, cổ co rụt lại giống như sắp nổ tung.

Hai tay tôi níu lấy ngón tay hắn gắt gao theo dõi hắn, nhắc nhở ước định của hắn cùng Diệp Tô, không nên đùa với lửa.

Hồi lâu, Hành Liệt rốt cục cũng buông tay để tôi thở dốc, khe khẽ thở dài: “Cả đời này ta chưa bao giờ tự tay lấy đi tính mạng nữ nhân, huống chi Phi Nhi cùng ta mấy đêm vợ chồng, cũng không phải hoàn toàn vô tình.”

Tập Á Nhĩ nặng nề tiếp lời: “Lão Đại, ta nguyện ý thay ngài.”


Hành Liệt cười liếc hắn một cái: “Vì một chút tiền đồ này mà ngươi cũng ra tay với nữ nhân?” Lại vỗ vỗ khuôn mặt tôi, cười nói, “Thôi thôi, nữ nhân của ta, vẫn là chết trên tay ta tốt nhất.”

Hắn một phen túm lấy tóc tôi trực tiếp xách tôi kéo ra ngoài, không biết là bởi vì thiếu dưỡng khí hay là bất ngờ vì lời nói của hắn, tôi không hề cảm thấy đau.

Sau một tháng, Hành Liệt lại kéo tôi tới tường bên cạnh mạn thuyền, bốn người còn lại cũng theo đi ra, xa xa ở phía sau nhìn tới.

Hành Liệt kéo tôi, đem xương hông của tôi đạp vào thành bên cạnh mạn thuyền, ép buộc tôi nhìn mặt biển. Tôi đỡ lấy thành mạn thuyền mở lớn miệng hít thở, quay đầu khiêu lông mi nhìn hắn: “Đường đường Liệt Hải vương mà cũng chỉ có một loại phương pháp tra tấn người này sao?”

Hành Liệt nhếch miệng cười, quay đầu bức tôi nhìn xuống phía dưới, trên mặt biển lờ mờ có thể thấy được mấy bóng đen khổng lồ, vòng quanh đuôi thuyền không ngừng lui tới lui tuần tra quanh quẩn.

Tôi luống cuống: “Hành Liệt! Chẳng lẽ lúc này muốn ta nhắc nhở ngươi thủ ước hay sao!”

Hành Liệt lộ vẻ sầu thảm cười: “Đừng hoảng hốt, oan gia. Ngươi chính đi tìm cái chết trước một bước, ta sẽ đi theo phía sau ngươi.” Hắn rút chủy thủ, cắt một vết ở trên vai tôi, đầu tiên tôi chỉ cảm thấy ngưa ngứa, lành lạnh, sau một lúc lâu mới cảm thấy đau, nhức.

Máu tươi từ đầu vai tôi trực tiếp chảy xuống hòa lẫn vào biển, bóng đen lập tức nhảy lên mặt biển thưởng thức. Là cá mập!

Hành Liệt cười khằng khặc: “Bên trong nước trà có chất hấp dẫn cá mập, đoán được ngươi không chịu uống, cho nên ta bỏ thêm liều cũng đủ. Kỳ thật, kết quả này thật cũng sạch sẽ, có phải hay không? Sống vì Liệt Hải vương, chết cũng như vậy, nói chung cũng đáng chết trong biển, táng thân trong bụng cá.”

Tôi liều mạng giãy dụa: “Hành Liệt! Ngươi điên thì điên một mình đi, hà cớ gì kéo theo ta!”

Hành Liệt đè lại tôi, thanh âm tuy nhẹ, cũng không mang cảm tình gì: “Bởi vì ngươi biết quá nhiều chuyện. Diệp Tô thông minh sẽ đoán được nàng ở đâu, phương pháp giải quyết duy nhất, chính là tất cả mọi người cùng chết sạch sẽ. Ta chết, nàng liền an toàn. Ta chết, Diệp Tô cũng sẽ không trách ta là không bảo hộ ngươi chu toàn.”

Hắn nắm bả vai tôi mạnh mẽ xoay người, nhẹ giọng hỏi: “Muốn một cái chết thoải mái không?”

Tôi rốt cục hỏng mất, một bên khóc một bên mắng: “Ngươi tên hỗn đản này! Súc sinh! Ma quỷ!”

Hành Liệt cười tùy ý: “Nói nhiều lần rồi, chỉ có điều vẫn phải cảm ơn lời đánh giá của ngươi.” Hắn đột nhiên cúi đầu hôn tôi, thừa dịp tôi chưa chuẩn bị cạy răng tôi, đầu lưỡi ở trong miệng tôi thế mạnh như nước.

Ngón tay hắn giống như kìm sắt bình thường nắm chặt cằm tôi không cho tôi cắn, miệng chạm miệng, mũi che lại mũi của tôi.

Tôi lại cảm thấy hít thở không thông, theo bản năng nuốt xuống, rầm rầm một tiếng, tựa hồ có cái thứ gì bị tôi nuốt xuống theo nước miếng.

Hành Liệt tà ác cười: “Ta xem như đối đãi với ngươi không tệ, không đành lòng để ngươi trước khi chết bị tra tấn, ban thưởng ngươi một viên thuốc độc.”

Tôi khóc đến run rẩy: “Muốn chết ngươi chết đi! Ta muốn sống!”

Hành Liệt ha hả cười nhẹ, ở bên tai tôi nhẹ giọng nói: “Ta đã cho ngươi cơ hội sống, chỉ cần ngươi đáp ứng cùng Diệp Tô sinh một đứa nhỏ. Nhưng là ngươi cự tuyệt, cho nên, kế hoạch có thay đổi.”

Hắn nâng hai chân tôi lên, đem tôi ném vào trong biển.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận