Bụi Gai Hoa Viên (Vườn Gai)

Một ngày nào đó.

Tôi tỉnh lại, từ từ nhắm hai mắt lại mặc đồ ngủ bên cạnh lên, vẫn còn buồn ngủ đi ra cửa phòng, đứng trên đầu cầu thang nhìn xuống.

Chỉ có một mình Nhiếp Duy Dương đang ngồi trong phòng khách, trên tay cầm một cốc nước bạc hà màu xanh nhạt thấm giọng.

Gần đây ngày nào cũng trông thấy anh — bây giờ người này đang trong thời gian sáng tác, ngày nào cũng nằm dí trong nhà viết ca khúc.

Chú Nhiếp tất nhiên là ở công ty.

"Mẹ đâu? Lên lớp rồi hả?" Tôi hỏi.

Gần đây mẹ nói có hứng thú với lớp nghệ thuật, cùng với mấy người phụ nữ lớn tuổi trong lúc rảnh rỗi đi học cắt những tấm vải vóc nguyên vẹn thành từng miếng rồi lại hợp lại, làm không biết mệt.

"Ừ." Nhiếp Duy Dương uống hết cốc nước rồi mới ngẩng đầu nhìn tôi: "Em..."


Đột nhiên anh nhìn chằm chằm vào tôi, nói được một nửa rồi ngừng lại.

Tôi không chú ý, ngáp một cái rồi đi xuống dưới: "Có cái gì ăn không... Trời! Anh làm gì vậy?"

Nhiếp Duy Dương đón đầu, đứng ở giữa cầu thang chặn tôi. Anh đứng thấp hơn tôi hai bậc, vừa vặn cao bằng với tôi, tôi có thể nhìn rõ trong đôi mắt đen của anh có hai ngọn lửa nhỏ đang bắt đầu nổi lên.

Tôi bị ngọn lửa nhỏ đó làm sợ đến mức tỉnh táo lại, lui về phía sau một bậc: "Anh anh..anh, sáng sớm ra, muốn làm gì?"

Đêm qua anh mới lẻn vào phòng, cầu xin lão đại anh, làm vận động cũng cần phải nghỉ ngơi chứ?

Nhiếp Duy Dương cũng leo lên thêm một bậc, gương mặt tiến đến trước mặt tôi, đến khi cái mũi của anh đụng phải mũi tôi, hương thơm của nước bạc hà hòa với hơi thở và hương vị da thịt của anh xâm chiếm khứu giác tôi.

Anh cười như không cười nói: "Em hấp dẫn anh như vậy, anh mà thờ ơ chẳng phải là quá không tình thú hay sao?"


Tôi dở khóc dở cười: "Oan uổng quá đại nhân, em cũng chỉ ngáp một cái thôi mà có thể gọi là hấp dẫn ư?"

Anh cười: "Không phải cái đó."

Ngón tay của anh đưa qua, đầu ngón tay sạch sẽ ấm áp dọc theo xương quai xanh tôi, lại mở miệng, giọng nói có chút mờ ám: "Anh thích em mặc như thế này."

Tôi mặc cái gì? Tôi cúi đầu xem–a, tôi cho rằng mình đang mặc đồ ngủ, mơ mơ màng màng sao lại mặc áo sơ mi của Nhiếp Duy Dương lên người chứ?

Ống tay áo sơ mi trắng của anh mặc lên người tôi giống như áo ngủ, cổ áo lỏng lẻo làm lộ một vùng bả vai ra, trừ chỗ đó ra, chỗ nào cũng kín cẩn, ở đâu ra dụ dỗ?

Giương mắt lên trông thấy ngọn lửa nhỏ đã bùng nổ, tôi thức thời nuốt lời nói muốn tranh luận về trong bụng, vừa gượng cười vừa lui về phía sau: "Em em em lập tức đi thay quần áo..."

Nhiếp Duy Dương dù bận vẫn ung dung từng bước một đi lên tầng theo tôi: "Anh giúp em thay."

"Không cần không cần!" Tôi vung vung tay đẩy anh, đột nhiên cảm thấy trời đất đảo lộn: "Cái gì?... Anh thả em xuống!"

Sau khi cuối cùng Nhiếp Duy Dương cũng được toại nguyện "thay quần áo" giúp tôi, tôi mềm nhũn đứng lên, cầm chìa khóa mở ngăn kéo ở đầu giường ra, lấy ra một cuốn sổ. Vút vút viết mấy hàng chữ, sau đó cất sổ về chỗ cũ, khóa ngăn kéo lại thật cẩn thận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận