Bụi Gai


Edit: Thanh Thảo
Beta: Bluerious
Tiểu Nguyên, đau thắt lưng~
Nguyên Lương không thèm để ý tới hắn.

Quý Tu Thành cười cười ôm eo Nguyên Lương, áp anh ngã xuống.

"Đừng tự làm mình khó xử như thế, nhưng không sao hết, chúng ta còn nhiều thời gian." Quý Tu Thành nhấc chân Nguyên Lương, cởi chiếc quần còn vướng víu ra toàn bộ.

Hắn cười yêu nghiệt, "Bây giờ tiếp tục."
Quý Tu Thành để chân Nguyên Lương gác sang hai bên hông mình, nâng mông anh, thuần thục cắm người anh em của hắn vào cửa sau.

"A..." Nguyên Lương giơ tay cắn lấy khớp xương ngón trỏ, đau tới nỗi lông mày nhíu chặt.

Tuy rằng đều là nhíu mày nhưng Quý Tu Thành có thể nhìn ra ý tứ không giống nhau.

"Đau đến vậy sao?" Quý Tu Thành hỏi.

Nguyên Lương không nói, càng không thôi cắn lấy đầu ngón tay trong miệng.

Quý Tu Thành liền đè cả người lên, Nguyên Lương cảm thấy eo mình sắp gãy tới nơi, hai chân Quý Tu Thành càng được đà chen lên phía trước, nhấc bổng cả người Nguyên Lương, ôm lấy hai chân anh.

Hắn cúi đầu, cắn vào cần cổ Nguyên Lương.

"Tôi thật sự muốn lưu lại dấu vết...ở đây.”
Nguyên Lương thở dốc, "Đừng cắn…"
Quý Tu Thành có chút tiếc nuối nhả miệng, tâm cơ liếm môi một cái.

"Được thôi."
Quả nhiên sau khi bị từ chối, Quý Tu Thành không còn hôn Nguyên Lương nữa.

Thay vào đó hắn phát hiện ra thứ khác càng chơi càng vui.

Đúng vậy, đùa nghịch vành tai kia rõ ràng còn thỏa mãn hơn nhiều.

Động tác Quý Tu Thành tuy rằng nhẹ nhàng nhưng thân dưới lại chèn ép Nguyên Lương đến gắt gao, hắn cúi đầu nắm lấy chân Nguyên Lương, bên trên vẫn không chịu buông tha vành tai anh.

Nguyên Lương thở dốc lại càng thêm hoảng loạn, đầu ngón tay trong miệng cũng vội vàng buông ra, rốt cục giơ tay vòng qua ôm lấy cổ Quý Tu Thành.

Quý Tu Thành cười cười, ra vào nhanh thêm mấy phần tốc độ.

"Đừng nhịn…"
Hắn thì thầm khe khẽ bên tai Nguyên Lương.

Nguyên Lương thở gấp đỏ cả mặt, nhưng vẫn kìm nén lắc đầu một cái, không chịu buông thanh âm rên rỉ.


Kìm nén thế à? Càng kìm nén càng ấm ức thở dốc lại càng câu dẫn người ta.

Quý Tu Thành ra rồi, hắn thỏa mãn rời cơ thể Nguyên Lương, thuận tay cởi bao xuống, thế nhưng nhìn Nguyên Lương cả người đỏ hồng mê hoặc, cậu nhỏ của hắn lại có xu hướng ngẩng đầu.

Quý Tu Thành im lặng chốc lát rồi cầm ngay một cái áo mưa vội vàng xé ra.

Lần này nữa xem như lại từ đầu đi?
"Tiểu Nguyên, lại tới một lần nữa?"
Nguyên Lương nhếch miệng, Quý Tu Thành không từ bỏ, mắt nhìn chằm chằm thân dưới anh.

"Từ phía sau nhé?" Quý Tu Thành hỏi.

Nguyên Lương muốn từ bỏ, anh chống đỡ vươn mình ngồi dậy liền bị Quý Tu Thành từ phía sau vồ lấy.

Nguyên Lương bị dọa nhảy dựng một cái.

"Lần này nữa thôi, sau đó tắm rửa ngon giấc, ngày mai chuyển tới nhà tôi đi?"
"Nhanh vậy à? Ký túc xá có thể thông qua không?" Nguyên Lương hỏi.

"Trong vòng một tuần có thể làm được."
"Ừm." Nguyên Lương gật đầu.

Quý Tu Thành đột nhiên thở dài.

"Đột nhiên cảm thấy em ở lại chỗ tôi hôm nay thật giống như đang hối lộ tôi."
"Xấu xa." Nguyên Lương khinh bỉ đáp hắn hai chữ.

"Đúng đúng, là tôi xấu xa." Quý Tu Thành cực kỳ hào phóng gật đầu lia lịa, sau đó lại đè Nguyên Lương xuống giường, thủ thỉ: "Nhấc mông lên chút nữa, ngoan."
Tay hắn vuốt ve eo Nguyên Lương, lại không an phận lần mò xuống phía dưới nắm chặt hạ thể anh.

"Để tôi giúp em."
Phần dưới bị nắm chặt khiến cả người Nguyên Lương run lên, đồng thời phía sau cũng mạnh mẽ bị cắm vào.

Lần này tiến vào rất thuận lợi, Nguyên Lương cảm giác toàn bộ lồng ngực Quý Tu Thành đều dán vào lưng mình, anh không còn chống đỡ, tay cũng gắt gao nắm chặt cạnh giường.

Không biết Quý Tu Thành có kỹ xảo gì, Nguyên Lương chỉ cảm thấy bản thân sắp không chịu nổi nữa rồi.

Nguyên Lương thở dốc, nhanh chóng hết sức, cả người dựa vào lồng ngực Quý Tu Thành, mặc hắn làm gì thì làm.

"Ha...!A..."
Cây hàng to ấy càng đâm càng sâu, Nguyên Lương không nhịn được vẫn phải kêu thành tiếng, mặc dù anh đã nỗ lực kìm nén, thế nhưng mỗi lần Quý Tu Thành cắm vào, tựa như muốn khảm luôn Nguyên Lương vào cơ thể mình.

"Bé ngoan." Quý Tu Thành hôn một cái lên lưng Nguyên Lương.

Nhìn từ phía sau, xương vai thon thả thật giống hai cánh hồ điệp, càng nhìn càng đẹp mắt, độ cong từ cổ kéo dài tới mông cũng hoàn mỹ, các đường nét tựa như điêu khắc, đều quá đẹp đẽ.


Bàn tay Quý Tu Thành lại bắt đầu sờ soạng, từ bả vai mơn trớn tới sống lưng rồi thuận theo đi xuống vuốt ve đôi chân thon dài.

Xúc cảm thật trơn, Quý Tu Thành nghĩ, thứ duy nhất không được hoàn mỹ chính là trên lưng Nguyên Lương có một vết sẹo, thoạt nhìn là vết thương do dao chém.

Nhưng mà trên người cảnh sát hình sự có sẹo cũng là chuyện thường.

Quý Tu Thành ôm eo Nguyên Lương, chôn sâu vũ khí vào cơ thể anh, lần thứ hai hắn lại bắn rồi.

"Bảo bối, tắm đi." Quý Tu Thành nói.

Hắn thật sự thỏa mãn nhưng Nguyên Lương thì...ừm, ngủ rồi.

Điều này đối với Quý Tu Thành mà nói là một chuyện cực kì mới mẻ, đúng ra là khó tin.

"Tới ngủ cũng cau mày." Quý Tu Thành nhỏ giọng lầm bầm một câu, tay lại chậm rãi đưa tới, muốn xoa ấn đường Nguyên Lương tách ra.

Tay còn chưa mò tới, Nguyên Lương đã bất chợt mở mắt, Quý Tu Thành vốn duy trì động tác như cũ lại sợ đến nảy mình một cái.

"Em dọa chết tôi...!Tỉnh rồi à?"
Đã biết rõ vẫn còn cố hỏi.

"Anh muốn làm gì?"
"Đừng cau mày như thế." Quý Tu Thành nhẹ nhàng nói rồi đàng hoàng trịnh trọng, "Rời giường dọn nhà?"
Nguyên Lương trở mình, có vẻ như không muốn thấy Quý Tu Thành.

"Không rời giường ư? Tính khí sao lại kém như vậy, hay là muốn tôi bế em lên?"
Quý Tu Thành chọc ghẹo, thuận lợi mò ra phía sau lưng, đúng là dồi dào tinh lực.

Chợt Quý Tu Thành khựng lại, tầm mắt dời tới vết sẹo trên lưng Nguyên Lương.

Hắn rõ ràng cảm giác được cả người Nguyên Lương căng thẳng cứng lại.

"Vết sẹo này, sao lại có?" Quý Tu Thành hỏi.

"Không liên quan tới anh." Nguyên Lương giọng điệu lạnh nhạt.

"Thật khác biệt đấy, em bây giờ vẫn đang cởi hết nằm trên giường, sao không nghe lời tí nào như đêm qua?" Tay Quý Tu Thành thuận theo vết sẹo mò tới trước ngực Nguyên Lương.

"Ôi chao ôi chao ôi chao đau!"
Sau đó liền bị Nguyên Lương nắm đến sắp trật khớp luôn.

Quý Tu Thành kêu la thảm thiết, Nguyên Lương mới buông hắn ra, nhấc chăn xuống giường mặc lại quần áo.


Quý Tu Thành xoa xoa ngón tay suýt chút bị bẻ gãy, thư thái thưởng thức cảnh người đẹp mặc đồ.

Nhìn thấy hai mắt người kia dán chặt vào mình, Nguyên Lương cau mày.

"Nhìn tôi làm gì?"
"Vì thích em đó." Quý Tu Thành cây ngay không sợ chết đứng.

Nguyên Lương vẫn cau mày.

"Aiz...!em cái gì cũng tốt, ngoại trừ cái tính này." Quý Tu Thành ngẩng đầu than thở.

Nếu không phải tính khí khó chịu như vậy, Quý Tu Thành thật sự rất muốn chiếm luôn Nguyên Lương.
Mặc dù ăn người đẹp rất ngon, nhưng lạnh lùng quá…
"Rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra?" Quý Tu Thành lại hỏi một lần.

Lần này Nguyên Lương không buồn cau mày nữa, anh lạnh lùng liếc mắt nhìn Quý Tu Thành.

Quý Tu Thành không hỏi lại lần thứ ba, Nguyên Lương rõ ràng cũng không muốn nói.

Không muốn nói cũng không sao, cũng chẳng liên quan đến vụ án, thế nhưng...!Vì sao lại có người dùng dao đâm anh? Nguyên Lương nhận nhiệm vụ được điều tới Thạch Xuyên, chẳng lẽ trước khi rời đi…
Rối cuộc Nguyên Lương đã trải qua những gì?
Quý Tu Thành nghĩ.

Ưu đãi cho bản thân nửa ngày nghỉ, đón gió liên hoan vào buổi chiều, giám đốc cũng không tham dự, Quý Tu Thành một mình mời khách.

Thời điểm đợi Nguyên Lương chuẩn bị, Quý Tu Thành rút điện thoại đặt bàn ăn trước.

Giọng điệu hắn cực kỳ giống như đại gia hào phóng.

Ngày hôm qua chỉ thấy qua xe của Quý Tu Thành, một chiếc SUV màu đen, chiếc xe hắn thường sử dụng cũng chỉ là xe riêng công cộng.

Quý Tu Thành sử dụng xe riêng, dù sao cũng là nhân viên chính phủ, nếu như quá khoa trương sẽ bị người khác bàn tán, với hình tượng cảnh sát hình sự không tốt chút nào.

Quý Tu Thành mang đồng hồ đeo tay đã bị không ít người chỉ trỏ, cục trưởng Tưởng nhiều lần dặn dò hắn trong bất cứ hội nghị nào, hoặc là thời điểm có ống kính máy quay đều không được mang.

Quý Tu Thành cảm thấy mình rất khí phách, tôi nhiều tiền đấy, tôi muốn khoe đấy, tự bỏ tiền mua đồng hồ đeo tay còn không cho mang là đạo lý gì?
Nguyên Lương kéo valy muốn bỏ vào sau xe Quý Tu Thành, thế nhưng eo mềm nhũn thiếu chút nữa ném luôn valy xuống đất.

"Để tôi." Quý Tu Thành ga lăng đỡ lấy valy cất vào cốp sau.

"Sẽ ảnh hưởng công tác." Nguyên Lương mở miệng.

"Hả cái gì?"
"Làm quá nhiều lần, ảnh hưởng công tác, yêu cầu của tôi chính là không làm ảnh hưởng công tác." Nguyên Lương nhìn chằm chằm Quý Tu Thành.

"Không phải lúc nào cũng vậy đâu...!Hơn nữa ngày hôm trước đối với em là lần đầu tiên, liên tục hai ngày thế nên mới như vậy...!Sau này thích ứng dần dần..." Lời còn chưa nói hết đã bị Nguyên Lương trừng mắt một cái, "Khụ khụ, chuyện sau này để từ từ rồi tính."
Nguyên Lương không để ý tới Quý Tu Thành nữa, tự mình mở cửa xe ngồi xuống.

"Hành lý đem theo ít như vậy, em vẫn muốn trở về nhà sao?"
"Không trở về."
"Nhưng đồ đạc thế này cũng quá ít đi?" Quý Tu Thành kinh ngạc phải hỏi.


"Không có gì để mang theo nữa." Nguyên Lương nhàn nhạt nói.

"Em thật là thần bí." Quý Tu Thành nhún vai một cái.

Biệt thự lớn như vậy nhưng lại không có lấy một người giúp việc, thời điểm Quý Tu Thành mua biệt thự này hắn vẫn còn học tại trường cảnh sát, gần trường học nên tiện.

Hắn cũng không quan tâm tới vấn đề sau này có xa cơ quan không, bởi vì hắn có xe.

Thạch Xuyên rất lớn, vị trí trường cảnh sát lại không nằm trong trung tâm thành phố, biệt thự của Quý Tu Thành tất nhiên cũng không.

An ninh ở đây cũng không tệ lắm, ra vào đều có thiết bị kiểm tra thông tin.

Nguyên Lương quan sát căn biệt thự này, tính toán không biết bản thân phải tích góp bao lâu mới có thể mua nổi một căn rẻ nhất ở đây.

"Nhà tôi cũng là nhà em, còn nhiều phòng trống, em tùy tiện chọn một phòng đi, nếu không…em có thể ngủ cùng với tôi."
Tầm mắt Nguyên Lương lạnh lùng đâm tới.

"...!Tôi đùa thôi."
Nguyên Lương không thèm để ý tới hắn.

"Đồ đạc chút nữa sắp xếp." Quý Tu Thành nhìn đồng hồ đeo tay, "Bây giờ cùng nhau ăn cơm."
Quý Tu Thành đương nhiên sẽ không làm cơm, trong nhà cũng không có người giúp việc, nhà bếp quanh năm bỏ không, hắn tính ra ngoài ăn cho nhanh.

Ở Cục cảnh sát bình thường cũng vậy không phải sao?
Nguyên Lương không có ý kiến gì.

Đồ ăn ngoài cũng không tệ lắm, hắn nhớ Nguyên Lương thích đồ ngọt nên cố ý gọi thêm một chiếc bánh ga tô nhỏ.

"Cảm ơn."
Nhìn chiếc bánh ngọt, tâm tình Nguyên Lương có vẻ không tệ.

"Chút nữa trở về không có việc gì thì làm thêm một bản báo cáo kết thúc vụ án, chỗ nào cần giúp đỡ, cứ nói với tôi."
"Được."
Nói đến chuyện công tác, Nguyên Lương và Quý Tu Thành đều nghiêm túc hơn rất nhiều.

"Chờ mấy ngày nữa rảnh rỗi, đi leo núi với tôi không?"
"Nói sau đi." Nguyên Lương ăn bánh ngọt nói.

"Cục trưởng Tưởng bình thường khó chịu, thế nhưng em cũng đừng lo, nếu em đã nhậm chức đội phó, ông ấy cũng không thể tùy tiện bắt nạt em được.

Lại nói…chống lưng cho em, còn có tôi đây."
Quý Tu Thành thao thao bất tuyệt.

Nguyên Lương cắm cái nĩa lên bánh ngọt, liếc mắt nhìn Quý Tu Thành một cái.

"Khi ăn không nói."
Quý Tu Thành yên lặng ngậm miệng, bắt đầu ngoan ngoãn ăn cơm.

Cho nên mới nói, mỹ nhân nhìn rất đẹp, ăn cũng rất ngon, nhưng cái tính khí này thật khó chiều mà, aizz.

Quý Tu Thành vẫn chưa biết, sau này ít khi được thấy cái tính này của người đẹp, hắn lại rất là nhớ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận