Bụi ly chua máu


Chương 26
Khúc xương bí ẩn
Mười lăm phút sau, Erlendur và Elínborg đã có mặt ở Grafarholt. Họ vội vã tạm biệt Mikkelína khiến bà nhìn theo đầy ngạc nhiên khi họ ra khỏi cửa. Erlendur không cho bà biết điều mà Sigurdur Óli vừa mới nói qua điện thoại về vợ chưa cưới của Benjamín, chỉ nói rằng mình phải lên đồi vì cuối cùng, bộ xương cũng đã được khai quật. Ông xin lỗi và nói rằng họ sẽ nói chuyện sau.
“Tôi cũng nên đi cùng hai người chứ?” Mikkelína hỏi từ tiền sảnh, bà vẫn đang đứng đó nhìn họ đi qua cửa chính. “T ôi đã…”
“Không phải lúc này,” Erlendur ngắt lời bà. “Chúng ta sẽ nói chuyện sau. Có một hướng điều tra mới.”
Sigudur Óli đang đợi họ trên đồi, anh đưa họ đến chỗ Skarphédinn. Lúc này ông ta đang đứng gần ngôi mộ.
“Erlendur,” nhà khảo cổ cất tiếng chào. “Chúng tôi đã đào đến đó rồi. Cuối cùng thì cũng không mất nhiều thời gian đến thế.”
“Các ông đã tìm Thấy Những gì?” Erlendur hỏi.
“Đó là một người phụ nữ,” Sigurdur Óli nói ra vẻ quan trọng. “Không còn nghi ngờ gì nữa. ”
“Sao biết?” Elínborg nói. “Anh trở thành bác sĩ từ khi nào vậy?”
“Chuyện này không phải cần đến một bác sĩ,” Sigurdur Óli nói. “Nó quá rõ ràng.”
“Có hai bộ xương trong ngôi mộ,” Skarphédinn nói. “M ột là của một người lớn, có lẽ là một người phụ nữ, bộ xương còn lại là của một đứa bé, một đứa bé tí hon, có thể là chưa được sinh ra. Nó nằm Như Thế, bên trong bộ xương lớn.”
Erlendur nhìn ông ta đầy ngạc nhiên.
“Hai bộ xương ư?”
Ông liếc nhìn Sigu rdu r Óli, bước về phía trước hai bước và nhòm xuống ngôi mộ, và ông nhìn thấy những gì Skarphédinn nói ngay lập tức. Bộ xương lớn gần như đã lộ thiên, nó phơi ra trước mắt ông với một tay giơ lên không khí, miệng há hốc, đầy đất cát, và xương sườn bị gẫy. Đất phủ đầy hai hốc mắt, cụm tóc trước trán còn chưa phân hủy hết.
Ở bên trên bộ xương đó có một bộ xương nhỏ khác, cuộn lại ở vị trí bào thai. Các nhà khảo cổ đã cẩn Thận phủi hết bụi ra khỏi bộ xương đó. Hai cánh tay và xương đùi có kích thước như Những cây bút chì còn xương sọ to bằng kích thước của một quả bóng tennis. Nó nằm dưới xương sườn của bộ xương lớn, đầu hướng xuống dưới.
“Đó còn có thể là ai được nữa?” Sigurdur Óli hỏi. “Đó không Phải là người vợ chưa cưới của Benjamín sao? Bà ta mang thai. Tên bà ta là gì ấy nhỉ?”
“Sólveig,” Elínborg nói. “Bào thai của bà ta đã phát triển đến thế này ư?” cô nói như Thể với chính mình, mắt nhìn chằm chằm vào Những bộ xương.
“Ở giai đoạn này người ta gọi nó là một đứa trẻ hay một bào thai?” Erlendur hỏi.
“Tôi không biết,” Sigurdur Óli đáp.
“Tôi cũng không,” Erlendur nói. “Chúng ta cần một chuyên gia. Chúng tôi có Thể đưa nguyên hiện trạng bộ xương về nhà xác ở Baró nsstígur được không?” ông hỏi Skarphédinn.
“Ý ông là gì, nguyên hiện trạng ư?”
“Bộ xương bé nằm trên bộ xương lớn ấy.”
“Chúng tôi vẫn phải tiếp tục khai qu ật bộ xương lớn. Nếu phủi bớt đất đi bằng chổi và bàn chải nhỏ một cách cẩn thận, chúng tôi có Thể Nhấc được cả bộ xương lên. Tôi nghĩ là được. Ông không muốn một bác sĩ đến đây xem xét à? Ở vị trí này này?”
“Không, tôi muốn đưa chúng vào nhà,” Erlendur nói. “Chúng ta cần xét nghiệm chúng trong Những điều kiện tối ưu.”
Đến giờăn tối, hai bộ xương đã được Nhấc lên hoàn toàn. Erlendur, Sigurdur Óli và Elínborg nhìn người ta Nhấc chúng lên. Các nhà khảo cổ làm việc hết sức chuyên nghiệp và Erlendur không hề hối hận khi mời họ đến. Skarphédinn điều khiển quá trình Nhấc bộ xương lên cũng chuẩn xác và hiệu quả không kém gì quá trình khai quật nó. Ông ta bảo Erlendur rằng họ khá yêu mến bộ xương này nên đã gọi nó là “Ng ười Thiên Niên Kỷ” trước sự kính trọng của Erlendur, và nói rằng họ sẽ Nhớ nó. Nhưng họ vẫn chưa làm xong việc của mình. Trong quá trình làm việc, Skarphédinn đã bắt đầu yêu thích ngành tội phạm học nên ông ta có ý định rằng cả đội sẽ lùng sục tron g đất để tìm kiếm Những bằng chứng về vụ việc xảy ra trên đồi cách đó ngần ấy năm. Ông ta đã chụp ảnh và quay phim mỗi giai đo ạn của quá trình k hai qu ật. Skarphédinn nói rằng chuyện này sẽ trở Thành một bài giảng thú vịở trường, đặc biệt là nếu Erlendur tìm ra cách bộ xương nằm ởđó, ông ta nói thêm, với một nụ cười để lộ ra mấy cái răng nanh.
Hai bộ xương đã được đưa đến nhà xác ở Barónsstígur. Ông bác sĩởđó đang đi nghỉ cùng gia đình ở Tây Ban Nha và ít nhất một tuần nữa mới trở về. Ông ta nói với Erlendur Như thế qua điện tho ại vào buổi chiều hôm đó. “L ại đang tắm nắng và say đến cả chấy đây mà”, ông thám tử nghĩ. một khi đã khai qu ật Những bộ xương lên và đưa vào xe tải, nhân viên y tế sẽ giám sát quá trình vận chu yển và đảm bảo rằn g chún g được bảo quản ở nơi tốt Nhất trong nhà xác.
Theo đúng như yêu cầu của Erlend ur, thay vì bị tách đôi, hai bộ xương được vận chu yển cùng nhau để giữ được vị trí hiện tại của chúng. Các nhà khảo cổđã phải cạo rất nhiều đất giữa hai bộ xương đi. Vìthế trước mặt Erlendur và nhân viên y tế quận, dưới ánh sáng trắng của chiếc đèn huỳnh quang trong phòng giải phẫu, trông chúng chẳng khác nào một đống xương đặt trên bàn. Hai bộ xương được gói trong một tấm vải trắng lớn. Hai người đứng quan sát và suy ngẫm về chúng.
“Điều qu an trọng Nhất mà chúng ta cần làm có lẽ là xác định tuổi của các bộ xương,” Erlendur nói và quay sang nhìn người nhân viên y tế.
“Phải,” ông ta trầm ngâm nói. “Ông biết rằng thực sự giữa bộ xương của một người đàn ông và một người phụ nữ có rất ít sự khác nhau, ngo ại trừ xương chậu. Nhưng ởđây chúng ta không thể nhìn rõ được ở bộ xương nhỏ và phần đất giữa hai bộ xương đó. Như chúng ta biết, xương sườn đã bị gẫy. Nó khálớn, có vẻ như đây là một người phụ nữ khá cao. Đó là cảm Nhận đầu tiên của tôi, nhưng thực ra tôi không muốn liên quan gì đến chuyện này. Ông vội lắm à? Ông không chờ thêm được một tuần nữa ư? Tôi không phải là chu yên gia về khám nghiệm hay xác định tuổi của xác chết. Có thể tôi sẽ để lỡ nhiều thông tin quan trọng màmột bác sĩ chính quy sẽ chú ý, cân nhắc và cảm nhận. Nếu ông muốn công việc được tiến hành cẩn Thận và chính xác, ông nên chờ. Có cần phải vội không ? Chuyện này không dời lại được à?” ông ta nhắc lại.
Erlendur để ý thấy mồ hôi chảy ròng ròng trên trán người nhân viên y tế, ông nhớ có lần ai đó đã nói rằng ông ta luôn luôn trốn tránh quá nhiều trách nhiệm.
“Cả hai đều không,” Erlendur đáp. “Không cần phải vội. Tôi không nghĩ thế. Trừ khi vụ khai qu ật khui ra những điều mà chúng ta chưa biết, một bi kịch chẳng h ạn. ”
“Ý ông là có ai đó đã theo dõ i cu ộc khai qu ật nên biết chuyện gì đang diễn ra, và người này đang ráp nối lại các sự kiện?”
“Rồi chúng ta sẽ biết,” Erlendur nói. “Phải chờ ông bác sĩ khám nghiệm về thôi. Đó không phải là vấn đề sống còn. Nhưng cứ thử xem ông có Thể làm được gì cho chúng tôi. Hãy kiểm tra chúng khi nào ông thấy thuận tiện nhất. Ông có thể dời vị trí của bộ xương nhỏ Nhưn g không được phá hủy bất kỳ một chứng cứ nào.”
Nhân viên y tế gật đầu ra vẻ không biết mình sẽ phải làm gì tiếp Theo.
“Để xem tôi làm được gì,” ông ta nói.
Erlendur quyết định sẽ nói chuyện với cháu gái của Benjamín ngay thay vì chờ đến sáng hôm sau. Và ngay tối hôm đó, ông và Sigurdur Óli đến Thăm bà ta. Elsa ra mở cửa và mời họ vào phòng khách. Ba người cùng ngồi xu ống. Erlendur Thấy Elsa trông có vẻ mệt mỏi, ông e ngại khi phải chứng kiến phản ứng của bà lúc biết chuyện khai qu ật hai bộ xương. Ông nghĩ rằng việc đào bới lại câu chuyện cũ này sau bao nhiêu năm và phát hiện ra rằng bác mình có dính dáng đến một vụ giết người sẽ khiến Elsa vô cùng căng Thẳng.
Ông nói cho bà biết về phát hiện của các nhà khảo cổ trên đồi: có thểđó là vợ chưa cưới của Benjamín. Elsa nhìn hai thám tử trong lúc Erlendur nói hết câu chuyện, và bà không thể giấu nổi sự hoài nghi của mìn h.
“T ôi không tin ông đâu,” bà khóc. “Ông nói rằng bác Benjamín giết vợ chưa cưới của mình ư?”
“Có một khả năng là…”
“Và chôn cô ấy trên đồi gần ngôi nhà gỗ sao ? Tôi không tin đâu. Tôi không hiểu ông lấy Những chuyện này ởđâu ra. chắc chắn là phải có một nguyên nhân khác. Đơn giản là phải có. Bác Benjamín không thể là một kẻ giết người, tôi cóth ể đảm bảo điều đó. Ông đã được tự do xem xét ngôi nhà này và lục lọi căn hầm theo ý mình, Nhưng chuyện này đã đi quá xa rồi. Ông nghĩ rằng tôi sẽ để ông vào căn h ầm nếu như tôi, nếu Như cả dòng họ tôi, có gì phải giấu giếm ư? Không , chu yện này đã đi quá xa rôi. Ông hãy đi đi,” bà nói và đứng lên. “Ngay bây giờ!”
“Ch uy ện này không có nghĩa là bà có liên can,” Sigurdur Óli nói. Anh và Erlendur vẫn ngồi yên. “Không phải bà biết điều gì đó Nhưng bà giấu chúng tôi chứ? Hay …?”
“Ý các người là gì?” Elsa nói. “Rằng tôi biết điều gì đó ư? Các người đang buộc cho tôi tội đồng lõa phải không? Các người định bắt tôi à? Các người muốn bỏ tù tôi à? Các người ăn ở như thế đấy!” Bà nhìn chằm chằm vào Erlendur.
“Bình tĩnh đã nào,” Erlendur nói. “Chúng tôi tìm ra một bộ xương của một đứa trẻ nằm tron g bộ xương của một người lớn. Chúng ta biết rằng vợ chưa cưới của Benjamín có thai. Kết luận rút ra một cách tự nhiên là đó là bà ấy. Bà không nghĩ Thếư? Chún g tôi chẳng bóng gió điều gì. Chúng tôi chỉđang cố giải quy ết vụ này thôi. Bà đã rất hợp tác và chúng tôi đánh giá cao điều đó. Không phải là ai cũng làm được Những điều Như bà đã làm. Tuy nhiên, sự Thật là bác bà, ông Benjamín là đối tượng đáng nghi Nhất sau khi chúng tôi đã khai qu ật được bộ xương.
“Các ông hiểu lầm rồi,” bà nói. “Và các ông sẽ nhận ra điều đó nếu các ông cũng hiểu Benjamín như tôi. Ông ấy còn không bao
giờ đụng đến cả một con ruồi. Không bao giờ.”
“Ông ấy phát hiện ra vợ chưa cưới của mình mang thai,” Sigurdur Óli nói. “Họ sắp cưới nhau. Rõ ràng là ông ấy yêu bà ta say đắm. Dự định cho tương lai của Benjamín chủ yếu h ướng đến tình yêu, gia đình mà ông ấy chu ẩn bị gây dựng, công việc làm ăn, địa vị trong xã hội của ông ấy. Rồi ông ấy sụp đổ hoàn toàn. Có thể ông ấy đã đi qu á xa. Thi thể của bà ấy chưa bao giờ được tìm thấy. người ta cho rằng bà ấy đã tự gieo mình xuống biển. Bà ấy biến mất. Và có thể chúng tôi vừa mới tìm ra bà ấy.”
“Bà đã nói với Sig urd ur Óli rằng Benjam ín không biết ai đã làm bà ấy mang thai,” Erlendur thận trọng nói. Ông không biết có phải họđã quá vội vàn g hay không và nguy ền rủa ông bác sĩđang ở Tây Ban Nha. Có lẽ họ nên dời chuy ến viếng thăm này lại. Chờ đến lúc có k ết qu ả chính xác đã.
“Đúng vậy,” Elsa nói. “Ông ấy không biết. ”
“Chúng tôi nghe nói mẹ của Sólv eig đã đến gặp và kể cho ông ấy nghe chuyện đó. Khi mọi chuyện đã trôi qua. Sau khi Sólveig mất tích.”
Th ái độ của Elsa chuyển sang ngạc nhiên.
“Tôi không biết chuyện đó,” bà nói. “Khi nào cơ?”
“Sau này,” Erlendur nói. “Tôi không biết chính xác. Sólveig giữ bí mật về cha của đứa trẻ. Vì lý do nào đó, bà ấy không nói ra điều đó. Bà ấy không nói cho Benjamín biết chuyện gì đã xảy ra. Bà ấy chỉ hủy hôn ước và không nói ai là cha đứa trẻ. Có thể là để bảo vệ gia đình mình. Bảo vệ danh dự cho cha mìn h.”
“Ý ông là gì? ‘Danh dự của cha mình’ ư?”
“Cháu trai ông ta đã cưỡng hiếp Sólv eig khi cô ấy đến thăm người thân ở Fljót.”
Elsa ngồi phịch xu ống gh ế và vô thức đặt tay lên miệng đầy kinh ngạc.
“Thật không thể nào tin được,” bà Thở dài.
Cù nglúc đó, ở đầu kia thàn h phố, Elínbo rg đang nói chuyện với Bára Những phát hiện về ngôi mộ trên đồi và giả thuy ết có khả năng Nhất là đó là xác của Sólv eig, vợ chưa cưới của Benjam ín. Rằng Benjamín có thểđã chôn bà ấy ởđó. Elínborg Nhấn mạnh rằng tất cả Những gì mà cảnh sát có trong tay là ông ấy là người cuối cùn g thấy bà ấy còn sống và một đứa trẻ được phát hiện cùng với bộ xương đó trên đồi. T ất cả nhữn g phân tích về hai bộ xương vẫn còn chưa có. Bára nghe Elínborg nói mà không chớp mắt. Như thường lệ, bà ta vẫn sống trong ngôi Nhà rộng thênh thang, bao bọc trong Nhung lụa, và không hề có một phản ứng nào.
“Bố tôi muốn chịấy phá thai,” bà ta nói. “Mẹ tôi muốn đưa chị ấy về quê, để chịấy sinh đứa bé ởđó, cho đứa bé đi rồi qu ay trở lại Như thể là không có chuyện gì xảy ra, rồi sau đó cưới Benjamín. Bố mẹ tôi đã bàn bạc chuyện đó rất lâu, rồi sau đó gọi Sólveig vào nói chuyện.” Bára đứng lên.
“Sau này mẹ tôi mới nói cho tôi biết điều đó.”
Bà ta bước đến một cái tủ bằng gỗ sồi sang trọng, mở một ngăn kéo ra và mấy ra một cái khăn tay màu trắng rồi chấm vào mũi.
“Họ đưa ra hai phương án cho chịấy. Họ chưa bao giờ bàn bạc về phương án thứ ba sinh đứa bé và biến nó trở thành một phần của gia đình chúng tôi. Sólveig cố gắn g thuy ết phục họ, Nhưng bố mẹ tôi không mu ốn nghe điều đó. Không mu ốn biết chuyện đó. Họ chủ ý muốn giết đứa bé hoặc cho nó đi. không còn lựa chọn nào khác.”
“T h ế còn Sólveig?”
“Tôi không biết,” Bára nói. “Sólveig tội nghiệp! Chịấy mu ốn sinh đứa bé, chịấy không nghĩ được chu yện khác. Chịấy vẫn chỉ là một cô gái trẻ. Và chịấy chẳng khác nào một đứa trẻ.”
Erlendur nhìn Elsa.
“Benjamín có thể cho đó là một hàn h động phản bội không?” ông h ỏi. “Nếu Sólveig từ chối không nói tên cha đứa trẻấy?”
“Không ai biết chuyện gì đã xảy ra giữa họ tro ngcu ộc gặp cu ối cùn g đó,” Elsa nói. “Benjamín nói với mẹ tôi Những chi tiết chính, Nhưng bà không biết ông ấy có k ể tất cả các chi tiết qu an trọn g hay không . Có đú nglà chịấy bị cưỡng hiếp không? Lạy Chúa tôi!”
Elsa hết nhìn Erlendur lại sang Sigurdur Óli.
“Benjamín rất có Thể coi đó là một hành động phản bội,” bà nói Nhỏ.
“Xin lỗi, bà vừa nói gì cơạ?” Erlendur h ỏi.
“Benjamín rất có Thểđã cho rằng chịấy phản bội mình,” Elsa Nhắc lại. “Nh ưng điều đó không có nghĩa là ông ấy giết chết Sólveig và chôn chịấy trên đồi.”
“Bởi vì bà ấy đã không nói,” Erlendur nói.
“Phải, bởi vì chịấy không nói ra,” Elsa đáp. “Chịấy không tiết lộ tên cha đứa bé. Ông ấy không biết gì về vụ cưỡng hiếp hết. Tôi nghĩ chuyện đó rất có Thể xảy ra.”
“Có khi nào ông ấy có tòng phạm không?” Erlendur hỏi. “Có Thể ông ấy đã thuê ai đó làm chuyện ấy ình chẳng h ạn?”
“Tôi không hiểu.”
“Ông ấy ột k ẻ chu yên đánh vợ, đồng thời là một tên ăn cắp thuê ngôi Nhà ở Grafahort. Bản thân chuyện đó không có nghĩa gì với chúng ta, Nhưng dù sao nó cũng là một sự Thật. ”
“Tôi không hiểu ông đang nói đến chuyện gì. Một kẻ chuyên đánh vợ ư?”
“Không, có lẽ hôm nay như Thế là đủ rồi. Có thể chúng tôi đã quá vội vàng, bà Elsa ạ. Có lẽ tốt Nhất là chúng ta nên chờ kết quả xét nghiệm của bác sĩ. Thứ lỗi cho chúng tôi nếu chúng tôi…”
“Không, không phải đâu, không, cảm ơn các ông đã báo tin cho tôi. Tôi rất trân trọng điều đó.”
“Chúng tôi sẽ báo cho bà diễn tiến của vụđiều tra,” Sigurdur Óli nói.
“Và các ông có một lọn tóc,” Elsa nói. “Để Nhận dạng.”
Elínb org đứng lên. Hôm nay đã là một ngày rất dài và cô muốn về nhà. Cô cảm ơn Bára và xin lỗi vì đã quấy rầy bà vào tối muộn Như thế. Bára nói cô đừng bận tâm. Bà ta tiễn Elínborg đến cửa và đóng nó lại. Một lát sau chuông cửa reo lên, Bára ra mở cửa.
“Bà ấy có cao không?” Elínborg hỏi.
“Ai cơ?” Bára h ỏi lại.
“Chị gái bà ấy,” Elínborg nói. “Bà Sólveig rất cao, tầm Thước hay thấp? Tạng người bà ấy Thế nào?”
“Kh ông, chịấy không cao,” Bára nói và gần như mỉm cười. “Ng ược lại là khác. Chịấy rất thấp. Dáng người rất mảnh dẻ. Người được một nhúm xương, mẹ tôi thường nói vậy. Nhìn chịấy đi dạo với Benjamín và nắm tay nhau mới thật buồn cười, bởi vì ông ta cao đến nỗi vượt hẳn lên so với chịấy.”
Ngay trước lúc nửa đêm, nhân viên y tế quận gọi điện cho Erlen dur, lúc này ông đang ngồi bên con g ái trong bệnh viện.
“T ôi đan g ở nhà xác,” ông ta nói, “và tôi vừa mới tách hai bộ xương ra. Tôi hy vọng là mình không phá hỏng thứ gì. Tôi không phải là bác sĩ. Đất phủ đầy trên bàn và sàn nhà, thật là một đống hỗn độn bẩn thỉu.”
“Và?” Erlendur h ỏi.
“Vâng, tôi xin lỗi. Chúng ta có bộ xương của một bào thai ít Nhất là bảy tháng tuổi. ”
“Phải,” Erlendur sốt ruột nói.
“Và không có gì khác Thường cả. Trừ …”
“Nói tiếp đi.”
“Rất có Thể là nó đã được sinh ra trước khi chết. Ho ặc có thể là chết non. Rất khó xác định chuyện đó. Nhưng người nằm dưới đó không phải là mẹ nó.”
“Chờ một chút … Sao ông nói Thế?”
“Ng ười mẹ không thể nằm bên dưới đứa trẻ hay bị chôn cù ngvới nó được, mặc dù ông muốn cho là như Thế.”
“Không phải là người mẹ ư? Ý ông là gì? Thế người đó là ai?”
“Không còn nghi ngờ gì nữa,” nhân viên y tế nói. “Xương chậu đã nói lên tất cả.”
“Xương chậu ư?”
“Bộ xương lớn là của một người đàn ông. người bị chôn dưới đứa bé là một người đàn ông.”
tiếp tục cập nhật đến bạn đọc chương tiếp theo một cách nhanh nhất. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui