Người bạn thân nhất của con trai chính là Giang Hán, họ không biết con trai mình đã xảy ra chuyện gì, chỉ mong Giang Hán có thể giúp khuyên nhủ vài câu.
Trên điện thoại, họ cũng không nói nhiều chuyện trong nhà, chỉ nói rằng đã lâu không gặp, nhớ Giang Hán, mời anh ta đến nhà ăn cơm.
Bình thường Giang Hán cũng thường xuyên đến ăn cơm, nên hoàn toàn không mảy may nghi ngờ gì.
Cho đến khi vào nhà họ Bùi, Giang Hán mới để ý thấy bầu không khí có gì đó không ổn.
Nhưng Bùi Vũ Tài và Vu Mỹ không chủ động nói, anh ta cũng coi như không biết gì.
Đã gọi người ta đến rồi, cuối cùng chắc chắn sẽ nói với anh ta thôi.
Sự bất thường này kéo dài cho đến khi quản gia già đến nói với Bùi Nhiên rằng có thể ăn cơm rồi.
Cuối cùng cũng rõ ràng được bày ra trước mặt Giang Hán.
Trên bàn ăn, chỉ có một đĩa cơm rang hải sản, ngoài ra không có gì khác.
Đây là mời khách sao?
Thông thường khi nhà nào đó mời khách, không phải chủ nhà đều phải nấu cơm để tiếp đãi khách sao?
Nếu vợ chồng nhà họ Bùi muốn mời Giang Hán ăn cơm, thì tự mình vào bếp nấu cơm đi.
Bùi Nhiên ngồi xuống, quản gia già đưa cho cậu một chiếc thìa inox đẹp.
"Cảm ơn, rất thơm, ngửi mùi đã thấy ngon rồi".
Bùi Nhiên nói với quản gia già một câu.
Quản gia già: "Tôi cũng thấy vậy, cậu chủ nếm thử xem".
Ông ta thậm chí còn không nhìn đến những người khác cùng bàn, như thể sự xấu hổ đó hoàn toàn không liên quan đến họ.
Giang Hán khẽ ho một tiếng, anh ta thực sự xấu hổ, nhưng cảm giác Bùi Nhiên không ổn càng mãnh liệt hơn.
"Bố mẹ nuôi, thời gian không còn nhiều, hay là chúng ta ra ngoài ăn đi, phòng tiệc riêng ở khách sạn con đặt chắc là đã chuẩn bị xong rồi".
Anh ta nói như thể chuyện đó là thật vậy.
Bùi Vũ Tài và Vu Mỹ hoàn toàn thất bại, Bùi Nhiên thậm chí không định nể mặt họ chút nào.
Nghe vậy, họ vội vàng xuống nước.
"Được được, chúng ta đi ngay đi, đã muộn thế này rồi, chắc là đói lắm rồi".
Rất nhanh, ba người cùng nhau ra ngoài, tiện thể đưa cả Bùi Kiệt đi theo.
Cả nhà họ Bùi chỉ còn lại một mình Bùi Nhiên.
Ăn xong cơm rang hải sản, Bùi Nhiên thỏa mãn đi đến ngồi xuống bên ghế sofa.
Đang định mở TV xem tin tức, đột nhiên trên màn hình TV vẫn còn đen ngòm, cậu nhìn thấy đồng hồ đếm ngược trên đầu mình.
Đếm ngược phá sản: 66 ngày.
Bùi Nhiên: ??!
Trên trời một ngày, dưới trần gian một năm.
Bùi Nhiên đột nhiên cảm nhận được "niềm vui" này.
Anh vừa ăn xong một bữa cơm, thế mà đã mất đi một tháng!
Rốt cuộc anh đã ăn cái gì, mà lại ăn trúng tim đen của nam nữ chính?
Bùi Nhiên cầm điện thoại lên, gọi cho Bùi Vũ Tài.
Bây giờ anh có thể nghĩ đến nơi phát sinh vấn đề, cũng chỉ có cặp vợ chồng này.
Đáng tiếc, Bùi Vũ Tài không nghe điện thoại.
Lại gọi cho Vu Mỹ, vẫn không gọi được.
Bùi Nhiên cầm điện thoại, suy nghĩ.
Ngoài việc anh xuyên sách, khiến cánh bướm vỗ cánh*.
(*Hiệu ứng cánh bướm: là một phép ẩn dụ để nói về những hành động nhỏ bé nhưng biết đâu nó có thể làm nên lịch sử.
Hoặc có thể nó sẽ làm thay đổi số phận.
)
Thì Giang Hán có vai trò lớn hơn trong câu chuyện này so với tưởng tượng của Bùi Nhiên.
Bùi Nhiên ngồi suốt một đêm, đồng hồ đếm ngược trên đầu anh vẫn chưa thay đổi.
Mười giờ rưỡi tối, Bùi Vũ Tài, Vu Mỹ và Bùi Kiệt trở về.
Lúc vào cửa, cả nhà ba người vẫn nói cười vui vẻ.
Họ nhìn Bùi Nhiên, cũng không có chút bất mãn và tức giận như trước khi ra ngoài, ngược lại giống như đã biết được chút nội tình, vẻ mặt hiểu rõ, thâm ý sâu xa.
Chắc chắn là Giang Hán đã nói gì đó với họ.
Bùi Nhiên suy nghĩ một chút, khi vợ chồng Bùi Vũ Tài giả vờ như không có chuyện gì đi ngang qua chỗ Bùi Nhiên ngồi, anh nhàn nhạt mở miệng.
“Giang Hán đã nói hết với các người rồi sao?”
Ờ.
Bùi Vũ Tài và Vu Mỹ lập tức bị xịt keo cứng đờ.