Bụi Xưa


Trong hang tối tăm ẩm thấp, máu chảy khắp sàn.
Một người nằm nhoài ở bên trong đó, khắp người lồi lõm vô số lỗ thủng, máu tươi phun ra róc rách hòa lẫn với dòng nước bẩn, trên mặt hắn đầy vết sẹo nên không thể nhìn ra diện mạo ban đầu, chỉ có điều sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên là bị thương nặng nên khó mà có thể tự lành, hơi thở hắn yếu ớt mong manh, chỉ còn sót lại chút hơi tang.
Cố Khinh ngồi ở cửa động quay mặt ra ngoài, trong tay vuốt ve thanh kiếm gỗ đã bị khuyết, lưỡi kiếm dính đầy máu, hắn vùi đầu không ngừng lau sạch vết máu trên đó, nhưng lau mãi vẫn không sạch.
Đột nhiên, mí mắt của người đàn ông.

nằm trên mặt đất khẽ run lên, hắn từ từ mở mắt tỉnh lại, đập vào mắt là màu đỏ như máu, trong mũi tràn ngập mùi bùn đất, trộn lẫn với nước ẩm ướt có mùi thối rữa.

Hắn nhìn thoáng qua cửa hang bóng người, khó khăn mở miệng: “Cố Khinh?”
Cố Khinh vẫn không quay đầu lại, chỉ “Ừ” một tiếng.
Lâm Trần nằm trên mặt đất ẩm ướt, máu me nhầy nhụa làm tóc bết lại dính trên trán và mặt, cả người hắn đau đớn kịch liệt khiến hắn ho khan, trong miệng phun không ngừng phun ra máu:
“Ngươi… Cho ta… Còn cho ta đan dược nữa?”
Cố Khinh gật gật đầu.
Lâm Trần cố gắng hé mắt phải lên nhìn, cười khổ nói: “Làm sao… Lãng phí một viên đan dược, ta sắp chết rồi… Thần tiên… Cũng không cứu được ta…”
Cố Khinh nhẹ giọng nói: “Ta chỉ đút nửa viên đan dược cho ngươi, còn nửa viên còn lại ta cho Sầm Hòe…”
“Nửa viên cũng là dược… Cho một kẻ phế nhân như ta gì…” Lâm Trần nói chuyện đứt quãng, “Lần đó ngươi giúp ta chạy trốn, ngươi nói… Nếu ta lại tới, ngươi sẽ mặc kệ ta… Nhưng giờ ngươi… Đều cứu hai lần cứu ta.”
Viên Hoàn Sinh đúng như tên gọi của nó, khi dược lực phát huy tác dụng, khiến Lâm Thần đang hấp hối dần ấm lên, hô hấp dần dần ổn định, ánh mắt cũng trở nên rõ ràng hơn: “Sầm Hòe đâu…”
Cố Khinh vỗ về thanh kiếm gãy rồi đặt nó lên đầu gối: “Hắn hao hết khí lực, nên nằm ở trong kiếm tịnh dưỡng, …”
Lâm Trần chỉ bị mù một bên mắt nên hoàn toàn không thể nhìn rõ, ngược lại với ánh sáng, hắn chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy chuôi kiếm nhuốm máu, Cố Khinh khom lưng, cả người bê bết máu.
Nhìn thấy một người một kiếm vẫn bình an vô sự, y mới yên lòng, khóe miệng nhếch lên nói: “Ngươi luyện ảo ảnh bước cũng… Nên luyện tập nhiều hơn… Nếu ngươi không mang theo ta, ngươi sẽ không sao cả, còn làm Sầm Hòe thay ngươi chịu đòn…”
Cố Khinh nghẹn ngào nói: “Ngươi không nói thêm lời nào thì sẽ sống được lâu chút…”
Lâm Trần cười cười, chỉ vết sẹo đáng sợ trên mặt mình: “Ngươi cho ta uống đan dược… Lại để ta chết trong yên lặng một lần nữa sao?”
Cố Khinh không lên tiếng mà há miệng thở dốc, không có trả lời.
“Cẩu tặc Đoạn Phong… Xuống tay thật tàn nhẫn,” Lâm Trần cố sức ngồi dậy tới, dựa vào vách đá ẩm ướt và lạnh lẽo, “Năm đó ta cầm vạn sinh kính… Khiến cho hắn mang thù đến nay nên muốn đuổi cùng giết tận ta…”
Lâm Trần sờ lên mặt mình: “Những vết sẹo trên mặt ta cũng có hai vết là do lão chém trúng… Ta thực sự đau lòng… Điều khiến ta đau đớn nhất là Sở Huyền Quyết quyết định lột căn cốt của ta…” Hắn nói xong bỗng nhiên nở nụ cười, giọng nghe như khoái ý, “Nhưng mà ta đã móc trái tim của hắn ra, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ.

Ngươi không thấy… Vẻ mặt ngạc nhiên không thể tin được của hắn đâu, nhìn tràn đầy khiếp sợ và vô cùng tức giận, nhưng rồi hắn cũng chết ngay sau đó… Hắn chỉ nghĩ rằng ta không có căn cốt, nên muốn chặt đứt con đường tu tiên của ta, nhưng hắn không ngờ rằng ta còn có thể tu luyện yêu đạo… Hắn nói ta là tu ma phản thầy, giết đệ tử Thương Hành, vậy ta giết hết cho hắn xem…”
Tác giả: Thử Uyên
Lâm Trần cười đến ứa nước mắt, hòa cùng máu quyện với nhau: “Đáng tiếc là… Để hắn chết dễ dàng như vậy… hắn là huynh đệ đồng môn của ta, là sư tôn của ngươi nhưng hắn lại ghen tị với tài năng của ngươi, hắn không cho ngươi bản mạng kiếm, còn áp chế việc tu luyện của ngươi, nếu không có cuộc gặp gỡ kỳ lạ kia và gặp được Sầm Hòe, nói không chừng sẽ giống ta, mặc cho bán bày bố…”

“Ngươi nên đối xử tốt với Sầm Hòe… Hắn là kiếm linh của ngươi, cùng liên kết với tâm mạch ngươi, đừng lần nào cũng nặng lời, xéo xắt với hắn… Nếu ngươi đã để ý hắn, thì đừng xù lông nữa…”
Hai tay Cố Khinh nhuốm đầy máu, cầm thanh kiếm khuyết mà tay không ngừng run rẩy: “Được…”
Lâm Trần “Ừ” một tiếng, hơi thở dần dần trở nên ngắn ngủi: “Còn Thương Hành, ngươi cũng đừng trở về nơi đó nữa, nơi đó vốn đầy rẫy thị phi mà… Ta là phản đồ giết người, nhưng lại bị vu là kẻ phản đồ thật, cho dù ta có biện minh cũng vô ích… Ở đó … Đầy rẫy những kẻ xấu xa hay ném đá giấu tay…”
Trong mắt Lâm Trần mất đi vài phần ánh sáng, và lời nói của y cũng dần lộn xộn: “Hôm nay ta nói nhiều hơn mọi ngày nên ngươi đừng trách ta, đã mười năm ta sống người không phải người mà quỷ cũng không phải quỷ… Ta không có ai để nói chuyện nhưng không sao ta chỉ muốn mọi người lắng nghe… Cũng may, trước khi ta trả thù thì ta đã ăn được một bữa ngon, nếu không thác xuống chắc ta sẽ chết đói mất… Chết rồi cũng tốt, kiếp sau ta muốn được ăn nhiều món… Ta sẽ ăn bất cứ thứ gì mà ta muốn, ngon hay dở cũng được… Ta không quan tâm đến Tích Có là gì hay là mấy chuyện ti luyện kia…”
Nước tích tụ trong hang động càng ngày càng nhiều, biến thành màu đỏ như máu, Cố Khinh hơi nghiêng người: “Lâm Trần, ta xin lỗi ngươi, ta…” Cố Khinh dừng nói, hơi nghẹn ngào.
Hai người rơi vào cảnh trầm mặc, Lâm Trần hơi cụp mắt xuống, lông mi khẽ run, đan dược lợi hại cỡ nào, cũng không thể duy trì cho một người sắp chết lâu như vậy, hơn nữa Cố Khinh luyện Phục Nguyên Đan cũng không chất lượng, hắn chỉ chia một nửa cho Lâm Trần.
Lâm Trần thở ra nhiều hơn hít vào, bấy giờ hơi thở hắn đã mong manh như sợi tơ, có lẽ hắn đã hiểu ra điều gì đó, hắn ngừng thở một lúc, sau đó lại nhìn Cố Khinh, nhẹ nhàng nói: “Không sao, nếu ngươi không muốn nói thì không cần phải nói…”
Khóe mắt Cố Khinh ửng đỏ, lên, nhìn chân trời sắp nuốt chửng hoàng hôn, môi hắn run run vài cái, sau đó khàn giọng nói: “Là ta… Xin lỗi ngươi, chính mắt ta bắt gặp ngươi giết tên đệ tử kia, ta cũng cho rằng ngươi là phản đồ, hơn nữa huyết mạch Ma tộc mà ngươi mang sự thật làm ta khó có thể tiếp thu, là ta, ta đã nói cho Sở Huyền Quyết… Đều là ta, nếu không hắn sẽ không nắm được nhược điểm, bọn họ vốn dĩ không có bằng chứng…”
Cố Khinh nói xong, không nghe thấy phía sau phản ứng nên chậm rãi quay đầu lại.
Lâm Trần đã nghiêng đầu sang một hai tay buông xuống, trên mặt y đầy máu, lồng ngực kia đã không còn phập phồng nữa, y đã chết rồi.
Cố Khinh yên lặng nhìn, hai mắt hắn đỏ ngầu, hai hàng nước mắt trong suốt đột nhiên rơi xuống trên gương mặt chảy qua hai vết sẹo lồi, vết sẹo kia rất dài, nó đã ngã sang màu nâu đen, trông hắn cực kỳ già nua và đáng sợ.
Mấy sợi kim quang đột nhiên xuất hiện bên trên mộc kiếm, mơn trớn gò má Cố Khinh, mắt thường mơ hồ có thể thấy được, mờ nhạt đến khó phát hiện, Cố Khinh há miệng mấy lần lại không nói ra lời, chỉ biết khàn khàn giọng thở dốc…
Cố Khinh ngồi trong hang động lạnh lẽo năm ngày năm đêm, môi nứt nẻ, sắc mặt tái nhợt, mãi đến khi thanh kiếm gỗ trên đầu gối run lên tựa như nhắc nhở, hắn mới cõng thân thể vốn đã lạnh lẽo kia lên lưng, khập khiễng mà đi rất lâu, để tìm một nơi non xanh nước biếc.
Đất đá từng chút từng chút bao phủ thi thể Lâm Trần, Cố Khinh dựng lên một tấm bia, quay người chạy một hồi lâu mới tìm được một thị trấn nhỏ, hắn mua rất nhiều đồ ăn rồi trở về, hắn đặt ở trước mộ: “Ta cũng không biết ngươi thích ăn cái gì, nên mua mỗi thứ một chút…”
“Ta là tội nhân, không có mặt mũi để nhìn ngươi, hu vọng ngươi đừng chê ta vì ngươi đã lập ngôi mộ này…” Dứt lời, Cố Khinh dập đầu, đờ đẫn rời đi.
Mộc kiếm đã đứt, nó bị thương rất nặng, bổn linh của Sầm Hòe bị trọng thương, không hấp thu được tinh hoa của đất trời nên chỉ có thể từ từ suy yếu.
Cố Khinh muốn phương pháp song tu để níu giữ linh hồn của Sầm Hòe, nhưng mỗi lần song tu giống như lăng trì, khoái cảm thể xác chỉ là một chút.
Người hắn nóng nhưng lòng lại lạnh, lúc đầu tự cầm chuôi kiếm ra vào, toàn thân hắn run rẩy, luôn tự làm đau mình, mấy lần đầu hay chảy máu mấy lần, nhưng mỗi ngày trôi qua hắn dần trở nên tê liệt, nhưng trong mắt vẫn đẫm lệ.
Trăm năm dài đằng đẵng cũng trôi qua, khuôn mặt Cố Khinh đã mất đi một nửa phần nhân khí, cổ tay của hắn gầy đến mức không thể gập lại, chỉ còn lại linh lực và tu vi của hắn tăng vọt dưới sự chăm chỉ không ngừng nghỉ suốt ngày đêm, nhưng hắn lại cho một nửa số đó cho Sầm Hòe trong thanh kiếm gỗ.
Mỗi ngày hắn đều vuốt ve đoạn kiếm, lẩm bẩm: “Có phải ta quá ích kỷ không, cứ để ngươi trong thanh kiếm như thế này, ta không thể làm gì được…”
Mộc kiếm vù vù một tiếng, nhưng Cố Khinh nghe nhưng không hiểu, chỉ lẩm bẩm nói: “Ta thật sự muốn ngươi đi theo ta…”
Có một lần Cố Khinh quá mệt mỏi nên ngủ thiếp đi, thanh kiếm gỗ liền biến thành dáng người mờ nhạt, như thể một cơn gió thoáng qua cũng có thể thổi bay hắn.
Bóng người kia muốn dùng chăn bông mềm đắp lên Cố Khinh, nhưng lại không cách nào mà nắm được, nên hắn liền cúi người ôm lấy cơ thể trần trụi của Cố Khinh, đặt nhẹ lên môi hắn nột nụ hôn: “Là ta ích kỷ, không đành lòng nhìn ngươi đau khổ như vậy, ngươi hận ta đi, khi ta không muốn mãi ở bên trong kiếm nữa…” Nói xong, Sầm Hòe liền tiêu tan theo gió mà, để lại một thanh kiếm chết.
Cố Khinh tỉnh lại, phát hiện mối liên hệ yếu ớt kia đã bị đứt, hắn ngồi thẫn thờ cầm thanh kiếm hồi lâu, muốn tự sát nhưng lại nhớ tới mối thù của gia tộc chưa báo nên lại đặt thanh kiếm khuyết xuống.
Hắn sống sót qua một trăm năm, tu vi của hắn tăng lên với tốc độ đáng sợ, hắn bước vào động của Ma tộc rồi giết chết Ma vương, dùng thanh kiếm của Thượng Thương Hành kết liễu Đoàn Phong và những người đang truy đuổi hắn.

Máu chảy thành sông, xác người đầy rẫy khắp nơi, hắn phóng hỏa đốt Tàng Thư Các, nhưng lại kinh động đến Tiêu Nguyên trưởng lão, người đã bế quan trong ba trăm năm qua.
Biển lửa ngập trời, hắn đang định bước vào đó thì lại bị một sợi dây linh lực ngăn lại.

Tiêu Nguyên trưởng lão thần sắc có chút buồn bực, có chút mệt mỏi, xa xa liếc nhìn Cố Thanh một cái, nàng liền biết nghiệt duyên nhân quả của hắn.
Nàng thở dài: “Sư tỷ hạ lệnh cho ta trấn giữ Thương Hành, bảo vệ dân chúng, nhưng do ta quá si mê tu đạo, xem thường thế thái, chuyện này xảy ra ở Thương Thành của ta, quả thật là do ta dạy dỗ không chu toàn…”
Cố Khinh vừa nghe xong, một quyển sách rách nát đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, hắn lật xem vài hàng, âm trầm hai mắt sáng lên, quỳ xuống trước người Tiêu Nguyên trưởng lão, cúi đầu hành lễ: “Đa tạ tiên quân…”
……
“Cố Khinh tự phế tu vi, chịu đau đớn để đốt cháy linh hồn chỉ vì hắn muốn làm lại từ đầu…” Giang Mặc lật qua tóm tắt cùng quy tắc của thế giới này, nhìn lướt qua màn hình, thở dài nói: “Các người vừa khiến hắn quên đi mọi thứ và bắt đầu lại từ đầu.”
Một quả cầu phát ra ánh sáng đung đưa bên cạnh Giang Mặc làm kẻ trên người mà hoảng: “Chúng ta ở bên này cũng thật đáng tiếc, nhưng trọng sinh chính là nghịch ý thiên! Nếu không phải còn lưu lại quyển thư phổ kia, và có thêm Tiêu Nguyên trưởng lão giúp hắn, thì ngay cả một chút cơ hội Cố tiên sinh cũng không có, hơn nữa cũng không phải chỉ có một mình quên, mà tất cả mọi người đều quên sạch.”
“Quyển sách kua là…”
“A…” Quang đoàn có chút miễn cưỡng nói: “Đây là cao thủ của chúng ta để lại cho đồ đệ hắn, cũng chính là muội muội của Diệp Lệnh —— Tiêu Nguyên trưởng lão, thế giới này là thế giới mẹ của hắn, hắn làm một không gian vô cực gọi là Địa Tiên thần phi thăng, hắn đã trở thành quản lý cấp cao, sau này từng bước thăng chức lên chức vị cao nhất, nên thế giới này liền nhảy lên bậc cao cấp nhất, nhưng hắn đi công tác rất nhiều, thỉnh thoảng rảnh rỗi mới đến xem…”
Giang Mặc tựa hồ đã hiểu ra, trầm ngâm nói: “Nghe qua rất quan trọng, khó trách sao cậu lại vội vàng tìm người thay thế mình.

Cậu ở âm phủ theo dõi bọn họ từng người một, còn nói dối tôi là đến đây làm bác sĩ.”
Quang Đoàn yếu ớt nói: “Đây không phải là nói dối, Giang tiên sinh, hệ thống cho rằng hái cỏ dược luyện dược cũng là chức trách của thầy thuốc.”
Giang Mặc nhìn người Lâm Trần đầy lỗ chỗ trên màn hình, cuối cùng không đành lòng mà dời mắt đi: “Không thể chọn những người khác sao?”
“Giang tiên sinh, sinh thời ngài là một bác sĩ chiến địa.

Ngài đã cứu sống vô số người và chữa trị những người bị thương.

Sau khi trở về nước, ngài gần như thực hiện miễn phí rất nhiều ca phẫu thuật.

Ngài cũng đã cống hiến cả cuộc đời mình cho việc nghiên cứu và sáng chế ra các loại thuốc mới đã cứu được vô số người.

Sau khi chết, ngài đã hiến tặng tạng và hài cốt của mình để phục vụ cho y học.

Công đức của ngài vô lượng, linh hồn cũng mạnh mẽ nên rất phù hợp ở thế giới cao cấp, những người khác … có lẽ không tài giỏi bằng Đoạn Phong.”
Sắc mặt Giang Mặc nhàn nhạt, cũng không phải vì thấy mình quá giỏi như trong miệng Quang Đoàn kể mà cười trừ: “Cho nên tôi quá mệt mỏi rồi, cũng không muốn sống thêm lần nữa.”
Giang Mặc lắc đầu: “Tôi không làm, tôi chỉ muốn chết sớm, cậu tìm người khác đi.”
Quang Đoàn hiển nhiên không nghĩ tới Giang Mặc sẽ cự tuyệt, dù sao Giang Mặc chết trẻ nên để lại nhiều tiếc nuối, có thể sống ở thế giới này trăm năm, nên dò hỏi: “Bỏ qua chuyện không muốn sống nữa, Giang tiên sinh có thể nói về những lý do khác được không??”

Giang Mặc trầm mặc một chút, mới nói nói: “Có rất nhiều nguyên nhân.”
“Giang tiên sinh, ngài có thể nói một chút được không? Có lẽ chúng ta có thể giải quyết.”
“Đầu tiên, cậu nói bởi vì linh hồn của Sở Huyền Quyết đã đào tẩu, vẫn chưa bị bắt lại, cho nên sau khi trọng sinh, hắn không thể nhập vào thân xác của hắn, muốn tìm người thay thế thân phận của hắn thì tôi dùng thân thể của mình đi vào, vạn nhất hắn đột nhiên quay trở lại nhưng đây là cơ thể của tôi thì phải làm sao bây giờ? Thứ hai, tôi chỉ xem qua đại khái nhiệm vụ của những người trong đây.

Họ đều chọn cơ thể trên thế giới thật để thực hiện nhiệm vụ.

Khi xảy ra tai nạn, linh hồn có thể rút ra kịp thời để tránh cái chết thật.

Nhưng tôi đi vào đó bằng chính thể xác và linh hồn của mình thì một khi chết là chết luôn đấy.

Thứ ba, Sở Huyền Quyết là một tên cặn bã, và tôi không muốn trở thành người này.”
Quang Đoàn không nghĩ tới thật sự có rất nhiều nguyên nhân, đối phó cũng không dễ dàng, nhưng số liệu cho thấy, ở thế giới khác khó mà gặp được linh hồn thuần khiết như vậy, nhất định không thể từ bỏ: “Đúng vậy, nguyên nhân chính là khó khăn như thế, cho nên mới chọn tôi mới chọn ngài, nếu ngài vượt qua những tai họa trong thế giới này, nếu ngài ở thế giới này sẽ lịch kiếp phi thăng, ngài có thể trở thành người quản lý cấp cao hơn chúng tôi, hơn nữa ngài không phải nhất định phải đi đúng cốt truyện, Cố Khinh trọng sinh là muốn thay đổi kết cục, mặc dù sẽ có rủi ro nhưng cuối cùng ngài sẽ chết trong tay Lâm Trần, nhưng nếu ngài đối xử tốt hơn với Lâm Trần một chút, khẳng định đến cuối sẽ không chết.” Giọng điệu Quang Đoàn rất chắc chắn.
Giang Mặc nói: “Ta không phải Gay.”
Quang Đoàn lại nhanh chóng lật lại tiểu sử của Giang Mặc, thì thấy rằng Giang Mặc chưa lập gia đình cũng không có mối tình nào vắt vai vì vậy mới nói: “Vậy ngài tránh Lâm Trần là được.”
Giang Mặc do dự, trên bàn mổ hắn chưa bao giờ do dự như vậy, nhưng giờ phút này hắn không thể đưa ra lựa chọn.

Lâm Trần trên màn hình đã bị mù một mắt và khuôn mặt y dính đầy máu, Giang Mặc lùi lại, màn hình lại quay đến cảnh ở Thương Hành, cũng không biết rõ năm tháng nào, Lâm Trần và Cố Khinh mỗi người cầm một cây gậy gỗ đang đấu kiếm với nhau, nhưng mỗi chiêu đánh ra đều nghiêm túc, nhưng có chút ngớ ngẩn và đáng yêu.
Là một bác sĩ, Giang Mặc đã chứng kiến ​​​​rất nhiều niềm vui và nỗi buồn, ranh giới mong manh giữa sự sống và cái chết, kể cả chuyện phi nhân tính, nhưng hắn đã biết trước kết cục của Cố Khinh và Lâm Trần, trái tim hắn không khỏi cảm thấy đau đớn.
Nếu nói Cố Khinh đang chuộc lại phần tội lỗi trong lòng mình, thì số phận của Lâm Trần chẳng qua chỉ có khổ cực mà thôi.
Giang Mặc nhìn Lâm Trần trong màn hình, trông y rất gầy gò, nhưng đôi mắt y rất sáng, y cũng không tức giận khi bị Cố Khinh vô tình đánh trúng, y chỉ mỉm cười, chạm vào bàn tay bị đánh đến đỏ tấy và nói: “Cố Khinh, sau này ta sợ là kiếm của ngươi sẽ đau thôi.”
Cố Khinh hừ lạnh: “Kiếm của ta, tất nhiên là thanh kiếm tốt nhất, có cái gì mà đau, có đau chỗ nào ta cũng chịu thôi.” Hắn dừng một chút, nhìn tay phải của Lâm Trần đang chảy ra tơ máu, không được tự nhiên nói: “Xin lỗi, ta không kìm được lực.”
Lời nói của Cố Khinh đã trở thành một lời tiên tri, thanh kiếm của hắn không chỉ chịu đựng nỗi đau suốt trăm năm, mà cuối cùng hắn không thể chịu được khi nhìn Cố Khinh tự hành hạ mình, cuối cùng tự hủy đi linh hồn.

Cố Khinh sẽ thành một người cô đơn với một thanh kiếm gãy trên lưng cho đến hết đời, sống trong điên cuồng và tuyệt vọng, đến tim cũng không còn nữa.
Giang Mặc hỏi: “Nếu tôi không đi thì sẽ thế nào?”
Quang Đoàn mất mát, nói: “Nói thật, nhất định có cái kết viên mãn khác, vị tha và vĩ đại hơn ngài, nhưng chúng tôi rất khó tìm được một tâm hồn thuần khiết như ngài, người cũng có tài năng để tu luyện trong thế giới cấp cao, công đức vẹn toàn, ngài còn trẻ, có thể thích ứng với cuộc sống ở thế giới khác, nếu thay Sở Huyền Quyết, ngài nhất định sẽ che giấu được sự vụng về của mình, nếu ngài không đồng ý, không có vai của Sở Huyền Quyết, việc Cố tiên sinh trọng sinh sẽ bị chúng tôi ngăn cản, nếu không tìm được người thích hợp, cố gắng cưỡng ép quay về, chuyên trọng sinh có thể thất bại, thiên hạ đại loạn…”
Quang Đoàn co rụt lại, phát hiện loại hành vi này không tốt, ở thế giới của Giang Mặc sẽ bị gọi là bắt cóc, vội vàng nói: “Đương nhiên chúng tôi ở đây không có bắt cóc, tôi không thể nói dối.

Mỗi câu nói ra đều là nói thật… Đây là lần đầu tiên tôi quản lý một thế giới cấp cao như vậy, tôi thật sự không muốn tạo ấn tượng xấu với lãnh đạo bên trên, hơn nữa sự tình thực sự khẩn cấp…”
Giang Mặc không nói lời nào, chỉ nhìn màn hình chiếu hình ảnh Lâm Trần, hắn đang bị thằng chó Sở Huyền Quyết lừa gạt, từ đây mất đi bản mạng kiếm của đời mình, Sở Huyền Quyết còn táy máy tay chân với y, Lâm Trần tuy rằng sợ hãi và khó chịu, nhưng vì tuổi y còn nhỏ, cũng ngây thơ nên không biết phản kháng, Cố Khinh nhìn ra Lâm Trần bất an, tuy cũng không biết đã xảy sinh ra chuyện gì, nhưng vẫn tiến lên một bước lôi Lâm Trần đi, nói: “Sư tôn, ta với Lâm Trần đi tu luyện.”
Lâm Trần trong lòng hoảng sợ không thôi, rời đi hồi lâu liền cảm thấy có gì đó không đúng, hai người vừa rồi đều không hiểu ý nghĩa của hành động vừa rồi của hắn, nên chỉ có thể chịu đựng mỗi ngày.
Dưới sự xúi giục của Sở Huyền Quyết, Cố Khinh và Lâm Trần đã tách ra, khuôn mặt của Lâm Trần trong màn hình dần dần trở nên sợ hãi, sau đó là thất vọng và đau đớn.
Giang Mặc bỗng nhiên đóng màn hình lại, nói: “Tôi đồng ý, chúng ta ký hợp đồng đi.”

Lời vừa dứt, một cuộn giấy màu trắng bạc tỏa ra ánh sáng vàng, chiếu vào linh hồn trong suốt của Giang Mặc.
Quang Đoàn rất vui vẻ, lắc lư một vòng, nếu nó có tay có chân nhất định sẽ múa may, nhưng nó vẫn là nhắc nhở: “Giang tiên sinh, thế giới này đã đi qua một lần, khả năng trọng sinh về có quán tính rất lớn, có thể sẽ nguy hiểm, tôi bồi ngài đi vào và ở trong đầu ngài, có việc gì cứ gọi ta là được.”
“Về phần Sở Huyền Quyết, chúng tôi sẽ nhanh chóng bắt được hắn.

Sau hơn 300 năm, hắn đã chạy trốn hơn bốn tháng, kỷ lục chạy trốn của linh hồn lâu nhất là sáu tháng bốn ngày.

Tính ra, hắn nhất định sẽ không nhịn được.”
“Đúng rồi, Giang tiên sinh,” Quang Đoàn tiến vào trong đầu Giang Mặc, “Ngài không phải người đến từ thế giới này, tốt nhất là không giết người, và ngài không tiết lộ mọi thứ về kể cả chuyện trọng sinh cho người khác, tôi đã là một với ngài, nếu tay ngài nhuốm máu thì tôi sẽ bị giảm cấp độ, mất rất nhiều chức năng, ngài cũng sẽ bị tổn thương, điều đó có nghĩa là sẽ ảnh hưởng đến sự an toàn của ngài trong thế giới này, nếu ngài nói ra điều này nói không chừng thế giới sẽ còn biến đổi không ngừng, chúng ta không thể mạo hiểm.”
Ánh mắt Giang Mặc khẽ động, thời điểm hắn mở mắt ra thì phát hiện mình đang đứng ở bậc thang thứ 3000 của Thương Hành, gió thổi qua làm lá cây va vào nhau xào xạc, hắn nhìn chân trời mây bồng bềnh vờn quanh những ngọn núi cao chót vót, cho dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng hắn vẫn bị cảnh tượng này làm kinh hãi.

“Thời điểm này là thích hợp nhất thời điểm, Sở Huyền Quyết không ở gần cha mẹ, hắn cho rằng mình có tài năng thiên phú dị bẩm, nên lên Thương Hành bái sư sau đó trở thành sư tôn, không bao giờ trở về thăm nom cha mẹ nữa, sẽ không có người nào phát hiện Giang tiên sinh không phải Sở Huyền Quyết.” Quang Đoàn lấy ra một chiếc gương cho hắn, trong gương là một thiếu niên ước chừng 11-12 tuổi, mang theo khí chất trầm ổn uy nghiêm mà không nên có ở lứa tuổi này.
Giang Mặc nhìn mình trong gương chốc lát, có chút không quen với bản thân còn trẻ, hắn hỏi: “Tôi có thể làm chính mình sao? Dùng tên của mình không?”
Quang Đoàn uyển chuyển nói: “Giang tiên sinh tốt nhất là không nên làm, nhưng mà sau này thế giới đã ổn định cục diện, trần ai lạc định, ngài có thể đổi thành tên của chính mình.”
Giang Mặc “Ừ” một tiếng, bước lên bậc thềm, từng bước một đi lên: “Tôi nên xưng hô với cậu như thế nào?”
“Tôi là hệ thống 730, Giang tiên sinh cứ gọi tôi là 730.”
Giang Mặc không ngờ rằng thế giới nơi hắn đã chết vì làm việc quá sức sẽ hiện đại đến thế này: “Thật thông minh, bây giờ đã có hệ thống quản lý địa phủ và tiên giới.”
Hệ thống 730 cảm thấy lần này có thể lừa được cả thiên hạ, nên nó vô cùng cảm kích trước hành động của Giang Mặc, vì vậy càng nói nhiều: “Cái này là để thuận tiện cho việc quản lý, mỗi hệ thống chịu trách nhiệm không giống nhau, đây cũng là cải cách trong số trên, ở ác gặp dữ, có thể giảm bớt mỗi tần suất phạm tội trong thế giới, tôi chỉ là một sinh linh, quản lý hệ thống cao cấp 900 năm mà không có bất kỳ sai lầm nào, sau đó tôi có thể nâng cấp được hệ thống, đây là tôi đã sống ở đây đến cuối cùng suốt trăm năm qua, nhất định không có sai sót.”
Giang Mặc lẳng lặng nghe, chờ 730 nói xong mới nói: “Cho nên lần này chuyện tôi trọng sinh đối với cậu rất quan trọng.”
730 phát ra tiếng vang: “Giang tiên sinh yên tâm, tuy rằng hệ thống khan hiếm, tôi đã vượt cấp quản lý, nhưng tôi là hệ thống kiện toàn, kinh nghiệm phong phú, chức năng hoàn hảo, cứ mỗi năm mươi năm tôi đều vượt qua khảo hạch với điểm xuất sắc, chỉ cần ngài nhìn vào nó những gì mà ngài không thể đọc được sẽ được mã hóa, điều này có thể đảm bảo đầy đủ tính bảo mật và quyền riêng tư của ngài.”
Giang Mặc muốn nói ý hắn không phải là vậy, nhưng hắn cũng không muốn giải thích, chỉ gật đầu nói: “Tôi đã biết……”
Một trận gió thoảng qua, một giọng nữ lạnh lùng vang vọng từ rừng cây: “Người nào?”
730 cả kinh nói: “Đây là Tiêu Nguyên trưởng lão, lúc này không phải là nàng đang bế quan sao?”
Giang Mặc ở trong đầu trả lời: “Theo như lời của cậu nói, thì lúc này nàng đang tiếp cận với Thần nên nàng ý thức được, không nên không trốn tránh chuyện thế gian.”
730 co lại không dám nói lời nào.
Giang Mặc nhìn khu rừng xanh tươi và rậm rạp, và trả lời theo lời của Sở Huyền Quyết năm đó: “Vãn bối ngưỡng mộ danh tiếng của Thương Hành từ lâu, tự thấy bản thân có thiên phú nên muốn các trưởng lão xem xét, vì vậy ta đã tới đây để tự tiến cử mình.”
Một bóng người xuất hiện ở trước mặt Giang Mặc, khuôn mặt nàng lạnh lùng, linh lực mạnh đến vô thức làm người khác chấn động, khiến Giang Mặc nhất thời choáng váng.
Diệp Linh nhìn người thiếu niên trước mặt, thân hình thẳng tắp, xương cốt tuyệt mỹ, tuy rằng khuôn mặt còn non nớt nhưng sau này dần dà theo thời gian sẽ thành dung mạo tuấn tú của một bậc quân tử, nhưng điều kỳ lạ là nàng không thể nhìn thấu số phận của đứa trẻ này.
Nàng nhẹ giọng hỏi: “Tên gì?”
Giang Mặc rũ mắt, cung kính nói: “Vãn bối tên là Sở Huyền Quyết.”
——————
Kết thúc!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận