Kể từ khi Chú hề băng giá xuất hiện, cơn bão tuyết đóng băng thành phố đã trôi qua nửa năm.
Mặt đất giờ đây đã thành băng nguyên, không còn có thể sinh sống.
Những người còn sống sót được đưa vào trú ẩn trong hầm trú ẩn cách mặt đất 300 mét.
Những ngày không thấy ánh mặt trời, không có hy vọng, tự do và hành động bị giới hạn trong một không gian nhỏ hẹp.
Giống như bị giam cầm trong lồng.
Luôn có người muốn phá vỡ lồng, để có được tự do.
*
Giờ ăn trưa tập thể, tôi vẫn ngồi cùng ba người bạn.
Thường ngày, chúng tôi hay bàn luận lung tung về đủ thứ chuyện viễn vông, nhưng hôm nay tất cả im lặng ăn cháo dinh dưỡng đậm đặc có vị như sáp thạch.
Diệp ngồi đối diện ra hiệu cho tôi, [Chúng ta quyết định làm thế này nhé?]
Tôi gật đầu khẳng định, ra hiệu lại: [12 giờ đêm, tập trung ở hội trường hoạt động.]
Rồi tôi nhìn Minh ngồi đối diện và Quang bên cạnh: [Hai người hiểu kế hoạch tác chiến của chúng ta chứ?]
Minh gật đầu: [Anh không chịu nổi những ngày như tù ở đây nữa rồi.] Qua cử chỉ hào hứng của anh ta, tôi cảm nhận được sự nóng lòng của anh.
Quang và Diệp vẫn do dự: [Nhưng các vệ binh không bảo ở lại đây an toàn nhất sao?]
Tôi: [Hay các cậu không khao khát tự do?]
Quang: [Khao khát chứ, nhưng bên ngoài có nguy hiểm lắm phải không?]
Minh: [Ai biết họ có phải đang lừa dối chúng ta không? Đã nửa năm rồi đấy!]
[Mỗi ngày chỉ có cháo dinh dưỡng đặc, không có quán bar, karaoke giải trí, cũng không có tin tức, lịch sinh hoạt và làm việc không tự chủ được, mỗi ngày như tù nhân vậy, tôi chán ngấy rồi!]
[Nếu cậu thích thì cứ ở lại một mình đi!] Minh trừng mắt tức giận nhìn Quang.
Quang co rúm lại, nhìn sang Diệp tìm sự ủng hộ.
Diệp thì nhìn về phía tôi - đội trưởng của nhóm.
[Lần này ra ngoài, chỉ là để thở không khí cho cuộc sống như tù đấy thôi, chúng ta sẽ quay lại ngay, nên đừng có áp lực tâm lý gì cả, đừng sợ hãi nhé?]
[Nếu bị bắt bởi vệ binh thì sao?] Diệp rất lo lắng.
[Không đâu, nửa năm qua vẫn thế, sẽ không có gì bất thường đâu, tin tưởng tôi.]
Diệp hơi do dự nhưng vẫn gật đầu.
[Quang thì sao?]
Thấy Diệp đã bị thuyết phục, Quang không còn cách nào khác ngoài việc gật đầu theo.
[Vậy tối nay gặp ở hội trường hoạt động nhé.]
*
Hầm trú ẩn nơi tôi ở, mỗi đêm 12 giờ sẽ cúp điện 30 phút để bảo trì cơ sở vật chất, lúc đó tất cả camera giám sát sẽ tắt. Trong khoảng thời gian 30 phút đó, các vệ binh gác sẽ thay ca.
Điều chúng tôi cần làm là trong khoảng 30 phút hạn hẹp đó, lợi dụng lúc vệ binh không chú ý, men theo cầu thang lên mặt đất, thoát khỏi hầm trú ẩn.
11 giờ, thông báo tắt đèn đi ngủ vang lên khắp nơi trong hầm.
Tôi cùng dòng người quay về khu nghỉ ngơi, vào phòng của mình, nằm xuống giường, đắp chăn lên, nhắm mắt, giả vờ ngủ say, chờ vệ binh kiểm tra phòng sau 30 phút.
...
Ban đêm dưới hầm, chỉ nghe thấy tiếng thở và ngáy đều đặn vang lên.
Vì vậy tôi rất nhạy cảm với âm thanh to hơn nhiều của bước chân. Tôi nghe tiếng bước chân vệ binh dừng lại trước cửa phòng. Anh ta kéo cửa, ánh đèn pin quét qua mặt tôi.
Ánh sáng xuyên qua mí mắt mỏng, ngoài một màu cam chói lòa, tôi còn thấy rõ các mạch máu li ti.
Sau khi kiểm tra không có ai thức, vệ binh đi tuần rời đi. Chờ đến khi tiếng bước chân anh ta khuất xa, không còn nghe thấy nữa.
Tôi mở mắt, nhìn đồng hồ phát sáng trên tường, cầu mong những con số nhảy nhanh hơn một chút.
Mười hai giờ, mau tới đi.
11 giờ 59 phút 55 giây.
Tôi nhìn chằm chằm vào giây, bắt đầu đếm ngược trong đầu.
Năm, bốn, ba, hai, một.
Ngay khoảnh khắc đồng hồ điện tử nhảy lên 12 giờ chính, một tiếng rốp vang lên, mọi thiết bị đồng loạt tắt nguồn.
Tôi lập tức bật dậy khỏi giường, lặng lẽ rời phòng, chạy hết tốc lực trong hành lang.
Tôi cảm thấy một cảm giác kỳ lạ, cơ thể nhẹ bẫng, như con chim thoát khỏi lồng, hồi hộp và phấn khích trước giây phút tự do sắp tới bao trùm lấy tôi.
*
Chúng tôi gặp nhau ở hội trường đã hẹn, nhưng Quang vẫn chưa đến.
Minh không kiên nhẫn lẩm bẩm: [Thằng đó không phải đào ngũ đấy chứ?]
Bây giờ mấy giờ rồi, không nhìn thấy đồng hồ, tôi cũng bất an: [Chờ thêm một chút nữa đi, thêm 1 phút nữa, nếu nó không tới thì chúng ta đi.]
Vậy là tôi và Minh bắt đầu đếm từng giây trôi qua bằng ngón tay.
[...57, 58, 59, 60.] 60 giây trôi qua, Quang vẫn không xuất hiện.
Không ngờ bị bạn bè phản bội như thế, tôi nghiến răng, [Đi thôi.]
Lúc này Diệp lại lùi bước: [Thật sự phải đi à?]
Minh càng bực bội: [Tất nhiên rồi, chẳng phải đã hẹn nhau sao?]
Giọng Diệp nghe do dự: [Nhưng, nhưng mà...]
[Không còn gì nhưng nữa, mau đi thôi.] Cô không nói hết câu nhưng nữa thì bị Minh cắt ngang, anh ta kéo tay cô, ra hiệu tôi dẫn đường.
Trước khi đi, tôi quay lại nhìn đoạn đường dẫn về khu nghỉ ngơi, nhưng Quang vẫn không xuất hiện.
Thực ra cầu thang lên mặt đất ẩn sau bức bình phong núi sông khổng lồ ở hội trường.
Tôi tình cờ phát hiện ra, mấy vệ binh gõ xuống hai mươi viên gạch thứ hai từ trái sang ở phía dưới bức bình phong ba cái, thì một cánh cửa bí mật từ bức bình phong trượt ra.
Giờ tôi bắt chước họ làm vậy, quả nhiên cánh cửa ẩn hiện ra từ bức bình phong.
Đi dọc theo hành lang hẹp chiếu sáng bằng đèn khẩn cấp không biết bao lâu, không gian phía trước bỗng mở ra.
Một cầu thang dẫn lên trên nằm chính giữa phòng, ngước lên nhìn, tuy khoảng cách thẳng đứng từ đây lên mặt đất chỉ 300 mét, nhưng cầu thang nhìn có vẻ vô tận.
Minh chạy lên cầu thang trước, nhẹ nhàng chạy lên, khi lên tới tầng 3 anh ta nhô đầu ra gọi về phía chúng tôi: [Lên nhanh lên.]
Diệp đứng ở cửa cầu thang, mặc dù đã tới đây rồi nhưng cô vẫn do dự.
Tôi đẩy nhẹ cô ấy, [Đi thôi, đừng suy nghĩ nữa.]
Cô gật đầu, thở sâu vài lần rồi bước lên bậc thang.
*
Một lúc sau, cầu thang vốn dường như vô tận, giờ đây đã nhìn thấy tầng trên cùng bằng sắt.
Minh như tín đồ nhìn thấy phép màu, hớn hở chạy một mạch lên trên.
Tôi và Diệp dìu nhau đi, nghe tiếng gọi của Minh, ngước lên thấy anh vẫy tay: [Lên nhanh lên, tự do ngay trước mắt rồi!]
Nghe anh nói vậy, cảm giác phấn khích của tôi bị cầu thang mài mòn gần như biến mất đã bùng lên trở lại, nhưng tôi vẫn phải kìm nén, đi chậm cùng Diệp.
Cuối cầu thang là một cánh cửa sắt trông rất nặng nề, qua khe hở, một luồng gió lạnh thổi vào, một luồng gió mà tôi chưa từng cảm nhận được ở hầm trú ẩn, mặc dù mang sự cắt da cắt thịt, nhưng nó kích thích niềm vui mừng trong tôi.
Minh nhường chỗ: [Cậu hãy mở ra con đường tự do cho chúng ta.]
Tôi nhìn Diệp, ngay cả cô ban đầu còn do dự, giờ cũng lộ vẻ mong đợi.
[Quang không đến, mặc dù hơi tiếc, nhưng từ giây phút này, đây là tự do riêng của ba người chúng ta.] Tôi nói rồi đặt hai lòng bàn tay lên cánh cửa sắt lạnh buốt, dùng sức đẩy.
Minh và Diệp cũng qua giúp tôi.
Két, cánh cửa phát ra âm thanh khẽ. Nó bắt đầu di chuyển.
Gió lạnh thổi qua khe càng lúc càng mạnh, thậm chí có thể nhìn thấy ánh sáng trắng bên ngoài.
[Urgh!] Tôi hơi mệt rồi, cánh cửa nặng hơn tôi tưởng.
[Cố lên nào!]
[Cố lên!]
[Đúng rồi, chúng ta cùng cố lên!]
Bịch! Chúng tôi dùng hết sức, cuối cùng cũng đẩy cánh cửa ra.
Một luồng sáng chói lòa xuyên thủng đôi mắt tôi, khiến tôi mù tạm thời.