Nửa tiếng sau,cánh cửa chính của ngôi nhà bật ra, một người đàn ông có thân hình cao to bước vào, An Tô Lam khẽ nhíu mày để thích ứng với ánh sáng hắt vào từ cánh cửa lớn-Đường Tử Hiên, anh tới đây thật nhưng anh có biết cô ở đây hay không hay anh tới đây vì Trần Bảo Nhi?
Bao câu hỏi cứ dồn dập trong đầu cô.
"Nhanh đấy."
"Mày muốn gì?"
Hạ Khiêm nhìn hắn rồi cười lớn:
"Đường Tử Hiên, năm xưa tao thua mày, tao không phục, cũng đã thua rồi không thể quay lại ngày thi hôm đó, nhưng đó lại là nỗi nhục của đời tao."
Đường Tử Hiên nhíu mày nhìn đứa bạn thân đã cùng ở bên mình suốt bao nhiêu năm.
"Nếu là quá khứ thì sao không cho qua luôn đi."
"Không thể."
Nói rồi Hạ Khiêm lôi Trần Bảo Nhi ra trước mặt, cô ta vừa thấy Đường Tử Hiên thì nước mắt lại tuôn ra.
"Anh Tử Hiên, cứu em!"
"Câm miệng." Bị Hạ Khiêm quát, cô ta liền im bặt nhưng vẫn khóc, bộ dạng thê thảm vô cùng.
"Tao có nói là sẽ tặng cho mày một món quà nữa đúng không."
Hắn ta đưa An Tô Lam ra. Cô bị kéo ra không khác gì một món hàng. Khi thấy bộ dạng của Trần Bảo Nhi, cô liền cảm thấy bản thân được đối đãi quả là tốt hơn cô ta.
"Món quà này không làm mày thất vọng đâu nhỉ?"
"Chết tiệt."Đường Tử Hiên khẻ rủa thầm.
"Mày muốn gì?"
Hạ Khiêm nhìn Tử Hiên một hồi rồi mới nói: "Mày nói xem giữa hôn thê và cô bạn tốt, mày sẽ chọn ai?"
Khuôn mặt của Đường Tử Hiên trầm xuống, đưa mắt nhìn An Tô lam, lại quên rằng ngay cạnh đó còn Trần Bảo Nhi. Trần Bảo Nhi thấy Đường Tử Hiên không quan tấm đến mình thì lại càng căm hận An Tô Lam. Cô bình tĩnh nhìn vào đôi mắt kia, không hoảng loạn, không sợ hãi. Cho dù hắn chọn ai cô cũng tôn trọng quyết định đó. Nhìn thẳng ra phía sau An Tô Lam chính là vệ sĩ riêng của ba hắn, Đường Tử Hiên giật mình, trong nháy mắt đã hiểu ra tất cả. Hóa ra đây là do một tay ba hắn sắp đặt. Đột nhiên hắn thấy người ba của mình thật đáng sợ, dồn đứa con này đến đường cùng như vậy đơn giản chỉ vì muốn hắn cắt đứt hết với An Tô Lam.
Nhưng hắn không có nhiều thời gian suy nghĩ. Họng súng lạnh lẽo để vào thái dương của An Tô Lam. Khuôn mặt cô vẫn bình tĩnh nhưng trái tim thì đập nhanh như muốn nhảy qua khỏi lồng ngực.
"Trả lời nhanh lên."
Bên Trần Bảo Nhi cũng khó một người cầm súng dí vào đầu cô ta. Ánh mắt Đương Tử Hiên bỗng trở nên lạnh lẽo. Cô bỗng dưng thấy sợ ánh mắt đó. Như muốn dập tắt ánh mắt đó và sẵn sàng với quyết định của Đường Tử Hiên, An Tô Lam nhẹ nhắm mắt, với cô, quyết định của hắn là như thế nào thì cô cũng chấp nhận.
"Trần Bảo Nhi."
Mở mắt ra nhìn Đường Tử Hiên, một giọt nước mắt theo khóe mi chảy xuống.
Tình cảm bốn năm đổi lại một câu "Xin lỗi". Hạ Khiêm mỉm cười cúi xuống ghé vào tai cô nói:
"An Tô Lam, cậu ta cuối cùng vẫn không chọn em, buông tay đi thôi."
Rồi hắn ta đứng thẳng người, cho thuộc hạ thả Trần Bảo Nhi về canh Tử Hiên. Họng súng rời khỏi thái dương của cô, Hạ Khiêm ném súng về phía Đường Tử Hiên:
"Bắn đi, chỉ được thả một người, người còn lại để mày tự giải quyết. Tốt nhất đừng làm bậy, người của tao đã bao vây chỗ này, chỉ cần tao có một thương tổn thì chúng mày cũng không thể rời khỏi đây dù chỉ một người."
Tai An Tô Lam như ù đi, đến cuối cùng, hắn vẫn không chọn cô. Hắn nợ cô, hắn từng nói, những gì nợ cô, hắn sẽ dùng cả đời này để trả, trả dưới tư cách một người bạn. Nhưng trả thế nào được chứ. Hơi thở của người bên cạnh càng lúc càng lạnh khiến Bảo Nhi bất giác rùng mình, cũng không dám mở lời.
"Tao sẽ không làm thế, Hạ Khiêm, mày hận tao thì tìm tao mà đòi, đừng làm tổn thương tới hai người họ."
"Trượng nghĩa quá nhỉ, mày không muốn bắn cô ta. Được, để tao thả, nhưng tao muốn dùng mạng mày để đổi, thế nào?"
"Được." Hắn cảm thấy bình tĩnh hơn bao giờ hết, chống lại cha hắn cũng được, chỉ cần cô sống tốt, như vậy là đủ.
Đường Tử Hiên cúi người nhặt cây súng dưới chân.
"ĐOÀNG!!!"