Giang Kiều tuy không thấp, nhưng dựa lồng ngực Trần Thư Cạnh lại có vẻ nhỏ xinh, hay là do cốt cách vốn thanh tú.
Mà Trần Thư Cạnh lười biếng, hai tay đều để trên vai cậu, đầu ngón vói vào trong ngực, đè ép tới nổi Giang Kiều cảm thấy vừa nặng nề vừa nóng hổi, như đang ở trong lửa.
Hà Tân Nam bước đến trước mặt hai người bọn cậu, tức giận xanh mặt nói: “Khoan đã, cậu ta không phải cái người trên tàu điện ngầm sao…… Giang Kiều cậu……!”
Hắn đang muốn tiếp tục chỉ trích, lại bị ánh mắt lạnh băng như dao của Trần Thư Cạnh liếc mắt một cái, nghẹn họng nuốt trở vào.
Gian phu dâm phụ! Hắn chửi thầm.
Nhưng người đàn ông này thể trạng cao lớn, biểu tình lại lạnh lùng, tay áo khoác vén lên lộ tra cánh tay trắng sứ cùng cơ bắp rõ ràng, đường cong xương cằm thon gọn, thoạt nhìn không dễ chọc lắm.
Hắn ta có chút sợ bị đánh.
Nhưng trên thực tế, Trần Thư Cạnh chỉ đang đánh giá hắn ta, nhướng mi, từ đầu đến chân quét một lượt, hắn nhếch khóe miệng, như nhìn Hà Tân Nam như nhìn một cái túi nilon đã qua sử dụng, không còn hứng thú, lại ngạo mạn khinh thường.
Hắn nói: “Anh mang giày AJ giả.”
Hà Tân Nam: “……”
Đàn ông mà, bất kể giàu nghèo, đối với giày luôn là có vài phần chấp niệm, cũng sẽ đua đòi với bạn bè.
Hắn ta ngược lại không phải cố ý mua hàng giả, chỉ là tin vào cách nói "cho dù một trăm cũng có giá trị đến ba ngàn”.(?)
Lúc này bỗng nhiên bị vạch trần, sắc mặt Hà Tân Nam không khỏi lúc xanh lúc trắng, cánh môi động đậy suy nghĩ tìm cách ứng phó, lại chột dạ nói không nên lời, sau một lúc lâu mới nói:
“Thì…… Liên quan gì đến cậu.”
“Sao lại không liên quan đến tôi?” Trần Thư Cạnh cười nhạo một tiếng, “ Vợ anh đang ở trong lồng ngực tôi, anh chính là tình địch của tôi.”
Nói xong Trần Thư Cạnh lại cúi đầu, dùng cằm nhọn cọ cọ đỉnh đầu Giang Kiều, giọng nói ôn nhu từ tính hỏi: “Bé cưng, hắn ta làm gì anh?”
Giang Kiều nghĩ thầm: Thật cho tôi mặt mũi.
Trần Thư Cạnh nói chuyện như thể đang theo đuổi cậu, thậm chí còn khoe khoang với Hà Tân Nam, như thể cậu rất đáng giá để cướp đoạt.
Cũng có thể xem như đây là ý tốt, Giang Kiều không nghĩ gì hết, cậu rất rõ ràng.
Nếu cứ như thế nữa, trái tim cậu sẽ không thể trở lại bình thường, giống như bị thằng nhóc này dùng lông chim nhẹ nhàng chọc vuốt.
Nhưng lông chim này mềm mà lại có gai, chọc đến tâm cậu vừa tê vừa ngứa.
Giang Kiều ngửa đầu, trộm nhìn Trần Thư Cạnh, bắt gặp ánh mắt hắn cậu liền rũ mi, lắc đầu nói: “Không sao…… Chúng ta đi thôi.”
Hà Tân Nam lại không cam lòng, mắt thấy hai người thân thân mật mật ôm nhau, ác ý trong lòng lại nổi lên, buột miệng thốt ra:
“Khoan đã, cậu có biết Giang Kiều là loại người gì không?”
Giang Kiều ngẩn ra, gân xanh trên trán nhảy dựng.
Trần Thư Cạnh trầm mặt, “Loại nào?”
Hà Tân Nam chột dạ, “Thì…… Cậu ta không bình thường đó.”
“Mẹ nó, có mày mới không bình thường đó.” Trần Thư Cạnh tức khắc cười lạnh, “Cái quái gì đây, sao mà lớn lên như cây chổi lông gà thế, cằm như bị dị tật bẩm sinh, mắt thì trợn mồm thì ngoác, cổ co rụt lại, bé Giang Giang còn giống người nhiều hơn mày.”
…… Giang Giang?
Khuôn mặt nhỏ của Giang Kiều bỗng nóng lên, tay chân lại bắt đầu cuộn tròn ủm, đứng ngồi không yên.
Hà Tân Nam tức giận, muốn nổi giận lại sợ đánh nhau, chỉ có thể xoay mặt trừng mắt Giang Kiều, giả mù sa mưa khuyên nhủ: “Bà xã! Em hà tất phải thế? Chúng ta đều phải kết hôn, hai bên gia đình cũng đã tán thành, người này từ đâu tới không rõ ràng, nếu như hắn biết tử cung em có bệnh……”
Giang Kiều nổi giận cắt lời hắn, “Tôi không có bệnh!”
Lời này bị nói ở nơi công cộng, cho dù ở Bắc Âu ít người Châu Á, bây giờ cũng không phải mùa du lịch đi nữa Giang Kiều vẫn rất xấu hổ, ngón tay cậu run rẩy nắm lấy tay áo Trần Thư Cạnh.
Trần Thư Cạnh nắm lấy tay cậu, nhéo nhẹ trấn an.
Giang Kiều cảm thấy Trần Thư Cạnh khẳng định sẽ không để bụng, nhưng cậu vẫn nhịn không được giải thích: “Thật ra cũng không phải có bệnh, chỉ là phát dục không tốt lắm, vách tường tử cung hơi mỏng, cho nên……”
Cho nên rất khó thụ thai.
Giang Kiều nói không nên lời, Trần Thư Cạnh lại giống như đã hiểu, chớp mắt nói, “Không sao đâu bé cưng, tôi thích anh xinh đẹp, chứ không phải thích anh vì có tử cung.
Anh là tiên nữ chỉ cần đứng thôi đã rất quyến rũ rồi.”
Giang Kiều: “……”
Hà Tân Nam trừng mắt, “Nhưng không sinh được con……”
Trần Thư Cạnh ngược lại kinh ngạc, “Bộ dạng này của mày còn đòi sinh con làm đéo gì?”
Hắn đánh giá Hà Tân Nam, khó hiểu nói, “Sinh con ra vừa nghèo vừa xấu? Có mấy trăm triệu muốn kế thừa hay dương v*t có cẩn trân châu? Nhìn lại mặt mình đi rồi hả ghét bỏ người khác, lau gương nhìn xem coi có xứng không?...… Xin lỗi nha người anh em, tao không có ý vũ nhục mày đâu.”
“Mẹ nó, nhưng mà đây là lời tận đáy lòng của bố mày.”
Hà Tân Nam nóng nảy, “Mẹ nó, mày……”
Trần Thư Cạnh: “Nói đi, đừng có nói lắp.
Cổ họng mày nối với dây rốn hay là nối với dạ dày, sao mà ngoại trừ bài tiết mày đéo làm được gì hết thế?”
Hà Tân Nam: “Tao, mày……”
Hắn ta bị mắng đến hoa cả đầu, từ nhỏ Hà Tân Nam đã là đứa con biết nghe lời, làm anh hùng bàn phím trên mạng còn được chứ đối diện người khác hắn chẳng nói ra được cái rắm chó gì.
Trần Thư Cạnh rất không kiên nhẫn, “Chạy nhanh!”
Hà Tân Nam: “……”
Giang Kiều nhìn buồn cười, lại lo lắng ở trước cửa khách sạn cạnh người đến người đi, đứng trơ ở đó thật chói mắt, một tay vội vàng kéo hành lý, một tay kéo tay áo Trần Thư Cạnh.
Thật ra Trần Thư Cạnh còn muốn chửi vài câu nữa, tốt nhất để Hà Tân Nam tức đến đánh người, sau đó hắn lại báo cảnh sát bắt người đi, tiết kiệm được thời gian còn hả giận.
Đáng tiếc Hà Tân Nam quá nhát, bộ dáng kia căn bản không dám.
Nếu Giang Kiều muốn chạy, Trần Thư Cạnh cũng tôn trọng ý cậu, thuận tay xách hành lý, hướng Hà Tân Nam cười lạnh một cái.
Lúc chờ xe, hắn luôn trầm mặt, thật sự vẫn còn tức giận:
“Thật đê tiện mà.
Tốt xấu gì cũng từng yêu nhau, sau khi chia tay lại đối xử với anh như thế? Tôi cảm thấy anh cũng khá tốt đó.”
Giang Kiều: “…… Cảm ơn cậu.”
Trần Thư Cạnh gia cảnh tốt, nhân phẩm không xấu, ở phương diện nào đó vẫn có thể nhìn ra là người có giáo dưỡng.
Nói như vậy có lẽ chỉ là thuận miệng.
Nhưng lâu rồi Giang Kiều chưa nghe những lời như vậy, thế nên khóe mắt cay cay, chóp mũi chua xót, có chút muốn nhào vào lồng ngực Trần Thư Cạnh mà khóc.
Muốn nói cho hắn…… Nói hết mọi chuyện.
Cũng may Trần Thư Cạnh là một tên khốn.
Hắn tức một lát lại cười cười, xoa bóp vành tai Giang Kiều, “Nhưng tôi lại cảm thấy vui vẻ.”
Giang Kiều cảm thấy khó hiểu, liền thấy hắn cúi đầu, môi mỏng dán lên tai cậu.
“Bởi vì anh sẽ không mang thai.”
Thanh âm Trần Thư Cạnh lười biếng quyến rũ, mang theo ý cười ôn nhu, làm như nghiêm túc nói: “Tôi có thể chịch mở tử cung, bắn vào trong lỗ dâm của anh.”.