Giang Kiều vẫn còn trang điểm, dáng vẻ yêu kiều, thật sự không thể nào không quan tâm mặt mũi vào khu mua sắm thử quần áo nam.
Alex ngược lại cũng không ép buộc, dẫn cậu lên tầng cao nhất, đi vào một gian phòng rộng rãi, trò chuyện với nhân viên tư vấn mua hàng.
Thái đồ phục vụ ở đây rất tốt, nhân viên lập tức đem dây thước tới lấy số đo của hai người, tiếp theo họ mang cà phê, nước trái cây và đồ ngọt mời hai người ngồi sô pha nghỉ ngơi.
Giang Kiều nhỏ giọng hỏi: “Như này là sao vậy?”
“Personal shopping.
Cậu chưa thử qua hả?”
“Ô, mua sắm tư nhân.”
Alex chỉ thuận miệng, Giang Kiều lại nhạy cảm ngồi thẳng eo, bày ra bộ dáng mình hiểu biết rất rõ, nhưng cậu lại không biết làm thế này chẳng khác nào viết thẳng năm chữ "Tôi chưa từng thử qua" lên mặt.
Cửa phòng đóng lại, hai người ở cùng trong một không gian riêng tư khép kín làm Giang Kiều so với lúc nãy càng khẩn trương hơn, mồ hôi chảy đầy tay.
Vốn dĩ cậu cho rằng bản thân mình gặp may mắn, nhưng lúc này cậu đột nhiên cảm thấy đối tượng may mắn này còn rất có tiền nha.
Cậu từ nhỏ tuy không thiếu cơm ăn áo mặc, nhưng sinh ra ở thành phố nhỏ, cha mẹ kinh doanh cũng không lớn lắm, cũng chưa bao giờ gặp người quá giàu có.
Nhưng bản chất con người vốn ham xa hoa phú quý, giàu có luôn luôn là mục tiêu hướng đến, nên lúc này cậu khó tránh khỏi có chút …… tự biết xấu hổ khi bị lòng hư vinh quấy nhiễu.
Lại sợ đối phương trở mặt, cười nhạo mình nghèo kiết hủ lậu.
Trong đầu cậu có trăm ngàn suy nghĩ, Alex lại hoàn toàn không chú ý, cầm ly nước trái cây uống, cánh tay tự tại gác trên vai Giang Kiều, cúi đầu trả lời WeChat.
Giang Kiều bị ép tới nổi khó ngồi thẳng eo, ngại ngùng cuộn người lại, lại muốn nhìn trộm tin nhắn của Alex, xem hắn đang nói cái gì.
Giang Kiều cố gắng kiềm chế, cũng lấy điện thoại ra chơi.
Vừa mở lên, cậu liền thấy Hà Tân Nam gửi một loạt tin nhắn, Giang Kiều lập tức thấy phiền lòng không thôi, trực tiếp tắt máy.
Giang Kiều nghĩ thầm, ngày hôm nay hãy để cậu thoải mái một chút, ngày mai hẵng trở về đối diện cuộc sống hằng ngày vốn có, đối phó với vị hôn phu của mình.
Còn có cả cha mẹ cậu nữa.
Hai người im lặng một lúc lâu, nhân viên tư vấn rốt cuộc quay lại, còn đẩy theo một giá quần áo, bên trên treo rất nhiều trang phục, đều là kiểu của nam.
Giang Kiều chột dạ nói: “Anh chẳng lẽ nói cho cô ấy……”
“Tôi nói chúng ta muốn mua quần áo tình nhân, bảo cô ấy toàn bộ lấy mẫu của nam.” Alex nói, “Những bộ này đều vừa với cậu, cậu nhìn xem có thích hay không, nếu không thì đổi.”
“Ồ……”
Giang Kiều đơn giản lật lên xem, cậu lập tức chú ý tới logo, mẹ ơi thế nhưng toàn là những mẫu của Dior, Armani, Versace, mỗi thương hiệu có tới ba bốn cái.
“Nơi này không có Gucci với LV.” Alex nâng cằm đánh giá, “Muốn thì chúng ta đến cửa hàng chuyên bán.”
Giang Kiều: “Không cần không cần……”
Cậu nhìn giá quần áo, ngó trái ngó phải, Giang Kiều cảm thấy cuộc sống của mình như bị trật đường ray, lao theo một hướng bất ngờ, mà hết thảy đều không phải do cậu năm giữ.
Hoàn toàn bị người khác thao túng.
Nhân viên tư vấn nhiệt tình đề cử cho cậu bằng tiếng Anh, cậu tuy có thể nghe hiểu nhưng phát âm lại không tốt, cứ luôn bị vấp.
Lúc bình thường hỏi đường nói lắp còn ổn, chứ lúc này ở cùng Alex, cậu càng nói càng lo lắng, càng lo lắng thì lại càng nói sai, làm nhân viên bán hàng buồn cười không thôi.
Alex liền giúp cậu phiên dịch, phát âm tiếng Anh của hắn chuẩn nên rất dễ nghe.
Đem ý nghĩ trong lòng cậu nói ra toàn bộ.
Cuối cùng cậu chọn được ba bộ, nhân viên tư vấn rời khỏi phòng.
Phòng này không có chỗ thử đồ, Giang Kiều cầm quần áo không biết nên thử như thế, nhất thời thẹn thùng đỏ hồng cả mặt.
Alex cảm thấy buồn cười, nhéo cái mông vểnh của cậu một cái “Xấu hổ cái gì? Không phải không có vú sao.”
“Nhưng, nhưng mà……”
“Mặc quần lót khó chịu?”
“Không có!”
“Vậy cởi ra xem.”
“……”
Giang Kiều biết nếu cậu tự trọng chút, lúc này nên bỏ đi.
Nhưng bây giờ cậu cố tình bỏ qua lý trí, muốn thả lỏng bản thân một chút.
Huống chi, cậu thật sự muốn từ chối thì đã không có chuyện bị kéo đến nơi này.
Alex khoanh tay nhìn cậu, sắc mặt lãnh đạm, ánh mắt mang nét xâm lược, giống như con dao sắt bén, có thể đem người nhìn thấu.
Giang Kiều đưa lưng về phía hắn cởi áo lông mỏng của mình, nhanh chóng thay cái áo hoodie KENZO màu trắng, chiếc áo dài bao trùm hơn phân nửa cái váy da của cậu.
Lúc này cậu mới phát hiện mình chưa cởi giày, chỉ có thể dịch lại sô pha, xấu hổ liếc nhìn Alex một cái.
Alex vốn dĩ không phản ứng cậu, đột nhiên hắn nghĩ đến cái gì, nửa quỳ xuống dưới, giúp cậu đem khóa kéo kéo xuống, mở ra phân nửa đôi bốt, ngửa đầu mỉm cười.
“Như vậy dễ dàng hơn phải không?”
Giang Kiều rũ mắt, “Ừm.”
“Bên kia có dép lê.”
Tất chân chưa cởi, áo hoodie lại che hơn phân nửa mông, sau khi cởi váy ngắn ra thật sự không hở bao nhiêu, nhưng Giang Kiều vẫn xấu hổ muốn chết, bởi vì cậu mặc quần lót góc bẹt bên trong.
Rất rất xấu hổ đó.
Ở cùng Hà Tân Nam, đậu má ai mà nghĩ phải mặc quần lót cho đẹp chứ!
Động tác của cậu ngượng ngùng, ngược lại làm cho Alex nhìn thấy trên quần in hình chú vịt vàng.
Hắn cũng không làm khó gì, chỉ phì cười một cái.
Giang Kiều tức khắc đỏ mặt, kia bộ dáng vừa xấu hổ vừa buồn cười, lập tức bị Alex ôm vào trong lồng ngực, đứng trước gương ngắm nhìn bản thân chỉ mặc áo hoodie cùng tất chân.
“Chút nữa lại mua quần lót cho cậu.”
Alex vừa nói vừa luồng tay vào giữa hai chân cậu, thừa dịp Giang Kiều còn đang ngơ ngác đã bắt đầu xâm lược, ngón tay thon dài banh hoa huy*t của cậu ra xoa xoa, lại thuận tay nắm tiểu kê kê đáng thương hơi hơi đứng lên kia chơi đùa một hồi.
“Má, đúng là người song tính.” Alex nói.
Bờ môi của hắn dán vào mép tóc của Giang Kiều, giọng nói trầm thấp hơi thở nặng nề: “Tuy rằng hơi gầy, nhưng vừa mềm vừa non.”.