“Nửa giờ đồng hồ trước, ngang qua khu Cửu Long Thành đã xảy ra vụ tai nạn thảm khốc, hai chiếc xe va chạm và bốc cháy dữ dội.
Hai tài xế xe chết ngay tại chỗ.
Diễn biến kế tiếp chúng tôi sẽ liên tục cập nhật cho mọi người theo dõi.”
Ân Hi tắm gội xong thì ra phòng khách thu dọn một lượt, nghe tin tức thì đột nhiên khựng lại.
Tuyến đường đó Cố Thừa Luân sẽ ngang qua kia mà, vậy thì...
Cô nóng lòng lấy điện thoại bàn gọi về số của Cố Thừa Luân, lồng ngực cứ phập phồng chờ đợi tiếng bíp kéo dài...!
“Alo!”
“Thật may quá...” Ân Hi thở ra nhẹ nhõm, chỉ sợ...
“Ân Hi à, có chuyện gì?”
“Không có gì, tôi xem tin tức thấy có vụ tai nạn đang xảy ra trên đường về của anh, chỉ lo...!anh bị ùn tắc giao thông.”
“Tôi đã về tới nhà rồi, em đừng lo lắng...!Trên xe của tôi có xâu chuỗi bình an của em, sẽ không xảy ra chuyện gì được đâu, thuận buồm xuôi gió!”
Ân Hi nhịn được bật cười, “Giọng điệu của anh giống như là quảng cáo hơn.”
Cố Thừa Luân bên kia đầu dây cũng bật cười, âm giọng ấm áp truyền đến.
Đúng lúc này Paris từ ngoài cửa đẩy vào, Ân Hi thấy vậy liền nói lời chào với Cố Thừa Luân rồi cúp máy.
“Chuyện gì? Trễ vậy ai gọi thế? Chẳng lẽ Windy lại tăng ca không về?”
“À không.
Chỉ là anh Luân thôi...!Vừa rồi anh ấy đưa tôi về, tôi chỉ muốn hỏi thăm xem anh ấy về tới nhà hay chưa.”
“Ừm hửm, dĩ nhiên là chưa có về tới.” Paris ngồi xuống ghế bên cạnh, vẻ mặt thản nhiên.
Ân Hi bĩu môi, vì đã quen với kiểu nói đùa của cô bạn nên không để tâm.
Chỉ là Paris vẫn cười cười một mực nói, “Tôi vừa gặp anh ấy dưới nhà kia mà.”
“Dưới nhà? Đừng đùa nha!”
“Sao vậy, chơi trò giận hờn phải không?”
Ân Hi khựng lại, liền chạy ra ngoài cửa sổ và nhìn xuống.
Cô vội vàng khoác thêm áo vào sau đó đi xuống dưới nhà.
Quả nhiên Cố Thừa Luân vẫn chưa về.
Cô chạy vòng ra chỗ khuôn viên đến đường hẻm nhỏ, đến gần chiếc xe đang bị mở toang các cánh cửa và cốp sau, đồ đạc bộn bề vứt ra ngoài.
Tình cảnh như thế càng khiến Ân Hi ngây dại ra.
Rốt cuộc anh ấy đang bày trò gì? Trễ như vậy...
Cô tiến gần hơn, quan sát Cố Thừa Luân đang lục lọi bên trong xe, cứ nhìn như vậy cho đến khi Cố Thừa Luân có vẻ hớn hở quay mặt qua, tay cầm chiếc vòng ngọc trai...
Anh cũng khựng lại nhìn Ân Hi, vô cùng kinh ngạc.
“Ân...!Hi!”
“Chiếc vòng tay...!thực sự rớt trong xe sao...!thật may quá...”
Ân Hi cúi mặt ngượng ngùng.
Cố Thừa Luân vội vàng nắm lấy tay cô kéo về chỗ đèn xe rọi vào, sau đó giúp cô đeo lại.
Vết hằn bụi bặm do lục tìm dính trên tay, vô tình cũng dính vào tay của Ân Hi, Cố Thừa Luân lúng túng giúp cô chùi chùi, nhưng càng lau chùi thì càng thêm bẩn.
Ân Hi phì cười, giữ tay anh lại.
“Không sao, một lúc nữa vào nhà sẽ lau lại...!Anh đó, sao lại nói dối là đã về nhà rồi?”
“Xe của tôi sắp thanh lí rồi, nếu như chiếc vòng tay còn rớt lại và làm mất, sẽ khiến chúng ta hối hận...!Thật ra khi nãy...!tôi cũng không biết sao mình lại nói dối em như vậy.
Tôi thật cứ hay ngốc nghếch.”
Ân Hi im lặng, Cố Thừa Luân lại nắm tay cô chặt hơn.
“Ân Hi! Thời gian này bên cạnh em tôi thật vui vẻ, tôi không muốn giữa chúng ta xảy ra chút hối tiếc nào...!Tôi cảm thấy mình có trách nhiệm tìm lại chiếc vòng tay đó về lại cho em.”
“Chúng ta trở lại như trước nha, có được không? Trở lại bình thường như trước đây có lẽ chúng ta đối mặt nhau sẽ thấy thoải mái hơn”
“Con người cần tiến bộ không ngừng...”
Ân Hi lúng túng xoay mặt về hướng khác, trong lòng đấu tranh tư tưởng.
Nhưng Cố Thừa Luân vẫn kiên quyết bày tỏ lòng mình.
“Không ai có thể hiểu thấu hơn bản thân tôi, tôi đối với cảm tình của mình rất là thấu đáo, cảm giác dành cho em...!không thể sai biệt và nhầm lẫn.”
“Anh Luân à, anh đừng đặt kì vọng quá cao.
Tôi thấy mình chưa đủ tốt...!Tôi...”
“Em đừng vội nói lời từ chối tôi liên tiếp như vậy mà.
Sau khi giải quyết xong chuyện riêng, tôi sẽ nghiêm túc dành thời gian thổ lộ tình cảm của mình nhiều hơn.
Tôi cũng hi vọng bản thân không như lúc này, mà có thể mang đến cho em những tiếng cười và sự yên bình nhất.”
Ân Hi cúi mặt.
“Cũng trễ rồi, em lên nhà nghỉ ngơi đi.”
Cố Thừa Luân không đợi Ân Hi ngước mặt lên nhìn mình, sau đó thu dọn mọi thứ và lên xe ra về.
Chạy một lúc thì điện thoại lại đổ chuông, anh hồi hộp nghe máy.
“Ai đó?”
“Cậu là Cố Thừa Luân?” Đối phương hỏi bằng giọng phổ thông khàn đặc.
Cố Thừa Luân hồi hộp hỏi tới:
“Phải.
Anh ở Bắc Kinh sao? Anh là ai?”
“Mẹ của anh đang nằm trong tay tôi, tôi nhắc anh nên mang tiền qua bên đây sớm nhất! Đừng có thách thức lòng kiên nhẫn của chúng tôi.”
Cố Thừa Luân bàng hoàng đánh vô lăng cho xe tấp vào lề, căng thẳng nghe máy, “Chẳng phải nói rõ ràng với mẹ tôi rồi hay sao? Sao lại còn khó dễ bà ấy? Các người không được làm khó mẹ và em gái tôi.
Cần tiền thì mang tiền, tôi cũng không trốn tránh.”
“Biết vậy thì tốt.”
Đầu dây bên kia chợt tắt, Cố Thừa Luân thở phập phồng, gấp rút chạy về nhà.
Lúc này liền gọi điện thoại cho bên môi giới nhưng mà, đối phương trả lời khiến anh thêm một lần nữa choáng váng: “Bên khách mua đột nhiên bỏ tiền cọc, nói là không muốn mua nhà nữa.
Tôi dự tính thuyết phục tiếp tục, sáng rồi nói nha.”
Cố Thừa Luân đờ đẫn, không dám tin chuyện ập đến trong gang tấc và ngoài dự liệu như vậy.
Cả đêm trằn trọc khó ngủ, nhớ đến mẹ nước mắt không ngừng rơi nhắc về Hy Hiền là em gái ruột của anh, trái tim anh không ngừng bị quặn đau dữ dội.
Cuộc sống cứ không ngừng vùi dập anh vậy ư? Chỉ vì muốn che chở cho người thân thuộc nhất đời này, tận hiếu và nghĩa tình anh em ông trời cũng không cho được trọn vẹn.
Anh không cần những thứ hư vinh bóng bẩy, không còn danh lợi cho bản thân...!nhưng tại vì sao chứ? Cứ khiến anh rơi vào bước đường này.
Trời sáng Cố Thừa Luân đã tranh thủ đến chỗ công ty môi giới đợi, vừa trông thấy viên giám đốc kia đến đã sốt sắng hỏi: “Thật sự bên khách mua bỏ tiền cọc sao?”
“Đúng vậy, tôi không ngừng thuyết phục, bảo ông ấy đừng phung phí số tiền kia, nói hết lời...!nhưng ông ta tối qua đã sang Macau, tôi vô phương thôi.”
Cố Thừa Luân ngây dại.
“Vậy có thể tìm người khác hay không?”
“Gấp rút như thế...!chỉ sợ kéo dài thêm vài ngày.”
“Cùng lắm tôi bớt xuống còn 900 nghìn.”
Viên giám đốc lắc đầu: “Anh tưởng tôi không muốn nhận hoa hồng của anh hay sao? Nhưng nhà đất bây giờ khó nói lắm, từng khu vực lại có khác biệt, anh lại muốn trong thời gian ngắn gom đủ tiền chính là làm khó chúng tôi.”
Cố Thừa Luân ôm trán phiền não.
Sau đó qua loa mấy lời cũng đành rời đi.
Vừa đến sở làm việc anh đã vội gọi điện thoại cho Uông Thành kể lại tình hình.
Uông Thành nghe xong thì nóng nảy không thua gì anh.
“Bây giờ tay mua bỏ cọc, gấp như thế phải đi đâu gom 1 triệu đây.
Huống hồ lại không thấm vào đâu với con số 3 triệu kia.”
“Tao đã đặt vé máy bay, tối nay sẽ đi.
Dù thế nào cũng phải sang đó trước.
Tao dự tính liên hệ với công ty tài vụ...”
“Lại vay tiền sao? Không ổn đâu...!Hay là báo cảnh sát đi.”
“Trong điện thoại họ không nói đến chém giết gì, đâu có ngang nhiên báo cảnh sát.”.